Edit: Mị
Beta: Tiểu Ngạn Lúc Khung Ly tỉnh lại, đã là cảnh tượng của sau giờ ngọ. Ánh nắng chói chang chiếu xuống từ khe
hở của nóc nhà làm cho Khung Ly khó chịu mở hai mắt ra, tiếng
chim kêu trong rừng khiến cho thần trí Khung Ly đang ngẩn ngơ hồi
phục lại.
Khung Ly hơi nhúc nhích cơ thể, liền nhanh chóng phát hiện có chỗ gì đó không đúng.
Nàng đang nằm trên một đồng cỏ — nhưng
nàng nhớ rõ ràng nàng ngã xuống đống bùn đất mà, hơn nữa
còn phá huỷ đi trận pháp…, trận pháp!
Khung Ly vội vàng đứng dậy nhìn về phía cách đó không xa, khung cảnh trước mắt khiến nàng vô cùng kinh ngạc và nghi ngờ — không có trận pháp, không có đống đất, một vũng nước trên mặt đất đột ngột xông vào trí nhớ của Khung Li.
Chuyện gì xảy ra…. rõ ràng…
Khung Ly còn chưa kịp suy nghĩ cẩn
thận, trong tầm mắt Khung Ly liền xuất hiện một thân ảnh màu
vàng đất. Khung Ly nhìn chằm chằm vào thân ảnh trước mắt, trong lòng chấn động không thôi.
Dưới ánh nắng mặt trời bùn đất
phủ trên người tên kia bóng loáng giống như có một sáng mờ của sự
sống tỏa ra. Người đất không có ngũ quan, nhưng có thể phân biệt
được đầu, tay, chân, giờ phút này nó quỳ gối xuống trước mặt
Khung Ly, ngoan ngoãn cúi đầu.
Thành công? Thật sự đã thành công! Gia gia lưu lại thượng cổ binh khí triệu hoán thuật – tất cả mọi
người đều nói gia gia là kẻ điên! Ca ca cũng là kẻ điên! Nhưng
bây giờ – thành công?!
Khung Ly ngây ngốc sững sờ đứng lên, đi tới trước mặt tượng đất.
Nàng biết, binh khí còn chưa
hoàn thành. Ca ca đã nói, gia gia nói cho huynh ấy biết, muốn
hoàn thành binh khí thượng cổ này, cần phải lấy suy nghĩ của
mình để nặn ra thân hình đầy đủ cho người đất, lấy máu của
mình làm vật dẫn.
Sau khi tinh thần đã bình tĩnh lại,
Khung Ly không để ý đến cái bụng đang kêu gào và cảm giác
choáng váng, đưa tay trực tiếp để trên đỉnh đầu của người đất.
Binh khí thượng cổ, dùng máu gọi
về, bởi vì tâm nguyện mà hình thành. Nửa đời tiếp nhận công ơn
của chủ nhân, thèm máu tươi của kẻ thù, chỉ trung thành với một người,
chỉ cần chủ không chết, linh hồn không chết thì sẽ mãi mãi trường tồn.
Ta nguyện ý lấy tính mạng của mình để trao đổi với ngươi, ngươi có nguyện ý không?
Khung Ly nghĩ tới nam nhân đẹp nhất mà mình từng thấy, trong đầu cẩn thận mô tả thân hình của người đấy.
Nàng muốn cho nó tốt nhất, bởi vì ca ca từng nói, sau này khi mình lớn lên cũng phải gả cho nam
nhân, nam nhân sẽ đối xử tốt với mình, che chở cho nàng. Nhưng
nàng không muốn nam nhân khác, nàng chỉ cần nó. Cho nên, nàng
muốn biến nó thành nam nhân đẹp nhất, cho nó tất cả những thứ tốt đẹp nhất, nàng chỉ cần có nó là được rồi.
Toàn bộ thân hình của người đất
theo từng suy nghĩ của Khung Ly mà thay đổi từng điểm, từng
điểm – đường nét nhu hoà, sống mũi anh tuấn, môi mỏng hồng
nhuận, ánh mắt sâu thẳm – máu từ trong thân thể người đất tràn
ra, dung hợp với bùn đất bên ngoài hoá thành da thịt, huyền ảo biến thành hình người trưởng thành – biến thành bộ dáng như
trong suy nghĩ của Khung Ly.
Đợi đến lúc Khung Ly mở mắt, trước mặt nàng liền xuất hiện một nam nhân tuấn mĩ ôn nhuận.
Khung Ly ngẩn người, bàn tay nhỏ bé từ đỉnh đầu dời xuống. Cảm giác được làn da mỏng manh, tâm
tình Khung Ly vô cùng kích động.
Cuối cùng.., nàng cũng đã có một người để bản thân tin tưởng rồi!
”Ai cũng có thể gạt ta nhưng ngươi
sẽ không gạt ta đúng không?” Khung Ly nhìn vào mắt hắn, sau này
sẽ gọi ngươi là {Tín} bởi vì ngươi là người duy nhất ta tin
tưởng.” Khung Ly biết, thượng cổ binh khí được gọi về, suốt
đời chỉ hầu hạ một chủ nhân.
Người đất được gọi là Tín cũng
không trả lời nàng, Khung Ly biết Tín vừa mới thành hình, bên
trong còn rất nhiều thứ cần phải từ từ phát triển, cho nên cũng không hỏi tới.
Lực lượng ẩn chứa trong trận pháp
công với máu của Khung Ly dâng ra, bùn đất trong cơ thể Tín
không phải là bùn đất bình thường nữa - những gì còn lại
chỉ là vấn đề thời gian.
Tất cả mọi thứ từ từ sẽ đến.
Khung Ly nắm tay Tín kéo đi ra phía sau tượng phật rồi nói: ”Tín, nấp kỹ ở chỗ này, ta đi tìm
quần áo cho ngươi mặc.” Thấy Tín gật đầu, Khung Ly mới yên
lòng xoay người chạy đi.
Cảm nhận được sự liên hệ của khế
ước giữa hai cơ thể, Tín biết điều ngồi nguyên tại chỗ nhìn
Khung Ly rời đi, cho đến khi nàng biến mất khỏi tầm mắt của
mình.
Rừng cây xanh ươm tươi tốt ở nông
thôn hoà lẫn với con đường lầy nhỏ sau cơn mưa tạo thành một
bức tranh có cảnh sắc thật khác biệt. Cắn một quả dại vừa
mới hái xuống, Khung Ly vẫn duy trì tốc độ chạy đi thật nhanh,
thân ảnh nho nhỏ dần tiến đến gần thôn trang.
”Ơ, đây không phải là con gái nhà Ly tử sao, chạy nhanh thế này!” một phụ nhân đang làm việc trên
đồng nhìn thấy Khung Ly, cười nói.
Khung Ly quay đầu mỉm cười đáp lại, chạy còn nhanh hơn lúc nãy một chút.
”Nói đến cô bé cũng thật đáng
thương, còn nhỏ đã mất gia gia, ca ca thì trước đó không lâu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn…” thấy người chạy đi xa rồi, nữ
nhân bên cạnh phụ nhân quay qua tán gẫu.
” Đúng vậy, xui nhé! Đứa bé này
hiện nay còn ở chung với Vân di như mẫu dạ xoa kia.., ai, không
nói chuyện này nữa!” người phụ nhân trả lời rồi nói.
Trong thôn, trong một gia đình nào
đó bất chợt có một bóng người bị văng ra ngoài và té ngã trên mặt đất, làm bay lên một mảng bụi lớn.
Bên trong gia đình này có một
phụ nhân đi theo ra, bà ta đứng giữa cửa từ trên cao nhìn chằm
chằm xuống Khung Ly nằm trên mặt đất, trên mặt không che dấu
được sự chán ghét. ”Ngươi còn dám trở lại! Ta nói ngươi cút!
Ngươi điếc sao?’ ‘Phụ nhân chống nạnh chửi ầm lên.
Khung Ly chống tay xuống đất chậm
rãi đứng lên, nàng cúi đầu không nói gì. Mấy chỗ bị trầy da
trên cánh tay nàng bắt đầu đỏ lên, thân thể Khung Ly đã gầy nhỏ càng làm nổi bật lên những vết thương nhìn thấy mà giật
mình.
”Làm sao bà lại đem đứa bé ném ra ngoài rồi!”
” Phi! Đồ hèn nhát, không phải ông
sợ người khác nói ông vô tình vô nghĩa sao! Như thế thì sao! Ông nuôi nó lâu như vậy, cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ
rồi!”
” Bà… nhỏ giọng một chút!”
”Ta còn..”
”Đại bá, đại nương, cháu chỉ muốn
về lấy quần áo, không phải xin hai người nuôi dưỡng.” Khung Ly
nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng.
Giọng nói rõ ràng không lớn, nhưng
cứ thế mà cắt đứt sự tranh cãi của hai người lớn. Khuôn mặt
Vân di vui mừng nhìn về phía Khung Ly, có chút kích động hỏi:
”Ngươi nói thật chứ?” Đại bá một bên lúng túng há miệng hỏi,
”Cháu … không hối hận?” Sắc mặt đại bá tuy có chút ít khó coi, nhưng trong mắt vẫn không che dấu được ý vui mừng vượt ngoài
dự đoán.
”Dạ, cháu chỉ muốn lấy quần áo
của ca ca, một bộ là được.” Khung Ly biết sau khi ca ca mất đi,
nhà mình có vật gì giá trị đều bị mụ phụ nhân này bán hết.
”Quần áo của ca ca ngươi? Ta nuôi
ngươi…” nói được một nửa, rồi dường như chợt nghĩ ra điều gì,
lúc này mới sửa lời: ”Được! Quần áo ta cho ngươi, nhưng sau này ngươi không được quay lại nhà ta! Ta không muốn nuôi người không
có máu mủ!” Đại bá đứng phía sau Vân di, sau khi nhìn thấy Khung
Ly gật đầu, hắn thở dài một hơi.
Sau khi nhận được quần áo, Khung Ly
nói lời từ biệt với đại bá rồi xoay người rời đi cũng không
quay đầu lại. Kể từ lúc đó, bọn họ sẽ không còn liên quan gì
tới nhau nữa.
Khung Ly một đường chạy như điên lại ngôi miếu đổ nát, ”Tín, ta đã trở về! Ngươi mau ra đây xem một
chút!” vừa vào cửa, Khung Ly nở nụ cười sáng lạn. ”Xem quần
áo có phù hợp không …A a!”
Thấy Tín đang chậm rãi đi ra từ
tượng phật, đột nhiên Khung Ly sợ hãi kêu lên một tiếng, giơ quần áo lên che kín mắt mình.
Trời ạ! Nàng vừa nhìn thấy gì!
Chính là chỗ kia của nam nhân a! Ca ca từng nói, chỉ khi nào
thành thân cùng với nam nhân của mình…. nhưng là lúc trước nàng cũng không có nghĩ đến chỗ đó! Sao bây giờ lại nhô ra? Chẳng
lẽ.. bởi vì nàng nghĩ chính là nam nhân nên chỗ này chính là
từ ý thức mà thành, chính bản thân tên kia… tạo ra nó?
”Tín! Mau mặc quần áo vào!” Lời
Khung Ly vừa dứt, quần áo trong tay liền được nhận lấy. Theo
bản năng Khung Ly thấy hành động của Tín nên ngẩng đầu nhìn hắn,
liền nhìn thấy vẻ mặt hắn vô tội, cho nên thần sắc Khung Ly
trong nháy mắt liền mờ mịt, bởi vì Khung Ly đột nhiên nhớ ra
trang giấy gia gia lưu lại kia, phía trên thuật triệu hoán có ghi mấy câu :”Binh khí thượng cổ, thích giết chóc, có linh trí.
Học hỏi nhanh chóng khác thường, để đạt tới sự hoàn mỹ.”
Học tập? ”Ngươi học được từ đâu thế?” Khung Ly lúng túng hỏi.
Lúc này hắn đã mặc quần áo tử tế vào trên người tiện tay giũ tà áo, rồi nhìn Khung Ly.
”Ta? ta…” Khung Ly đỏ mặt, ”Làm sao
ngươi có thể học được cái này!” trong mắt Tín có chút mê mang, giống như đang suy nghĩ một lát, mới cúi đầu nói với bộ
dáng: ”Ta sai rồi.”
”Thôi, dù sao cũng đã thế rồi!”
Khung Ly lúng túng nói sang chuyện khác ”Ngươi không phải là binh khí sao, có bắt được heo rừng không?” Khung Ly đã từng thấy
người lớn bắt heo rừng, mặc dù vô cùng khó khăn mới bắt được, nhưng ai cũng nói thịt heo rừng là mỹ vị! Khung Ly đã sớm
nghĩ trước, nếu như thực hiện thành công triệu hoán thuật,
nàng nhất định phải sai hắn đi bắt heo rừng cho nàng ăn! Tín
gật đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía cánh tay của Khung Ly. Đầu tiên Khung Ly nghi ngờ theo ánh mắt hắn nhìn lại tay mình,
sau đó nhìn thấy vết thương trên tay, lúc này mới hiểu rõ nhìn Tín mỉm cười, ”Tín , không có chuyện gì đâu, chút vết thương
nhỏ này không Tín giờ là… ngươi làm gì vậy?”
Khung Ly nhìn tay của Tín đang đặt trên tay của mình, không hiểu hỏi.
Tất nhiên Tín không biết cách trả
lời, đợi đến lúc thu tay về, Khung Ly nhìn thấy vết thương trên
tay mình đã kéo da non ”Tín!” Khung Ly vui mừng nhìn vết thương
đã lành trên tay mình, ”Thật thần kỳ! Tín, ngươi thật lợi
hại!”
Thế nhưng Tín không cao hứng như
Khung Ly, hắn nhìn nhìn vết thương của Khung Ly, trong mắt có
chút nghi ngờ và bất mãn, rồi nói : ”Làm sao lại bị như vậy?”
Khung Ly phát hiện Tín có chút khác thường, đưa tay muốn sờ đầu hắn, nhưng không với tới.
Khung Ly không còn cách nào khác nên đành vỗ vỗ cánh tay hắn, an ủi, ”Tín, ta đã tốt hơn nhiều
rồi! Đi bắt heo rừng cho ta ăn đi!”
Cảm nhận được sự ra lệnh được
truyền ra từ khế ước, Tín gật đầu, xoay người cất bước rời
đi, mắt thấy sắp đi ra khỏi ngôi miếu đổ nát. ”Tín!” Khung Ly
đuổi theo, đưa tay cầm lấy chéo áo của Tín , ”Ta muốn đi theo
ngươi!” Đừng bỏ ta lại.
Nghe vậy, Tín dừng bước xoay người
lại, vươn bàn tay to ra hướng về phía Khung Ly, sắc mặt Khung Ly
vui mừng, giơ tay đặt vào tay đối phương, ngẩng đầu cười một
tiếng. Thân ảnh một lớn một nhỏ, nắm tay nhau đi vào rừng rậm.
Mặt trời chiều đang ngả về tây,
ánh chiều tà đem thân ảnh hai người kéo dài. Bên cạnh đống lửa, Khung Ly đang cầm nửa chân heo ăn, vừa cắn vừa nhai liên tục.
Tín ngồi một bên tay cầm nhánh cây lật liên tục phần thịt heo còn
lại trên đốm lửa, ánh lửa nhu hoà chiếu lên vẻ mặt không chút thay đổi của Tín .
”Tín! Ngươi thật lợi hại!” Khung Ly
đang ngậm một miệng đầy thịt nói không rõ từng lời, ”Khó trách
mỗi khi người lớn nhìn thấy heo rừng đều bất chấp nguy hiểm,
điên cuồng tranh đoạt, thì ra là do ăn ngon như thế này!… Từ
trước tới giờ! Ta chưa từng ăn được thức ăn ngon như vậy! Tín,
ngươi không ăn sao?”
Tín ngẩng đầu nhìn miếng thịt
Khung Ly đưa tới trước mặt, nhẹ lắc đầu: ”A..” Khung Ly lúng
túng gãi đầu, ”Ta biết ngươi không cần ăn cái gì — nhưng bây giờ ngươi vẫn chưa nói chuyện được sao?”
Tín gật đầu, ánh mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Khung Ly, thế nhưng tay vẫn không quên đảo nhánh cây.
Khung Ly thấy thế, có chút xấu hổ
cúi đầu, mặt đỏ lên ”Bị ngươi nhìn như vậy thật xấu hổ, xem ra do mặt quá … đẹp!”
Khung Ly không biết dùng từ gì để
khen ngợi. Những gì nàng hiểu biết đến bây giờ đều được ca ca
dạy, nhưng kể từ lúc ca ca mất đi…
Tín không hiểu những thứ này, nhìn thấy Khung Ly ăn hết phần thịt heo trên tay rồi, liền giật
xuống một chân heo khác trên nhánh cây đang nướng đưa cho Khung Ly.
Khung Ly vốn đang có chút ảm đạm tới khi nhìn thấy hành động của Tín như thế hai mắt liền toả sáng.
Khung Ly nhận lấy chân heo rồi nhìn
Tín cười rạng rỡ một tiếng, ”Sau này ngươi mãi mãi ở bên cạnh ta đúng không! Bởi vì ta đã chia một nửa tính mạng của mình cho
ngươi mà.”
Tín khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía nhánh cây đang nướng thịt heo còn lại.
”Nhưng ngươi có nguyện ý không?” Khung Ly đột nhiên nhỏ giọng nói một câu, sau đó vùi đầu ăn thịt.
Tín giương mắt ngó chừng Khung Ly, một hồi lâu mới dùng ngón tay chọc chọc cánh tay Khung Ly.
”Ăn thịt” Khung Ly ảo não nói.
Tín vẫn kiên trì không ngừng chọc
chọc cánh tay nàng. ”Chuyện gì thế?” Khung Ly buồn bực nhìn
Tín , mới phát hiện ánh mắt Tín không nhìn về phía mình, cho nên mới nhìn theo ánh mắt của hắn, nhìn về nơi xa-
Ngọn lửa đỏ rực chiếu sáng cả
mảng trời chiều, ngọn lửa biểu thị cho tử vong ở trong thôn đang
cháy mạnh lan tràn, khói đen dày đặt cuộn thẳng lên trời. Nhìn
giống như tử thần đang tổ chức một buổi đại tiệc!
”Thôn!”
Khung Ly chợt đứng lên, ”Làm sao lại…”
Trong mắt Khung Ly là ánh lửa đỏ
rực cháy mạnh. Dường như nàng nhớ ra chuyện gì đó, Khung Ly chợt
quay đầu nhìn lại, con ngươi Tín đã biến thành đỏ máu, bên
trong có ham muốn giết chóc.
Khung Ly lại lẩm nhẩm đọc lại một
đoạn giải thích trong triệu hoán thuật: ”Binh khí thượng cổ,
thấy máu cuồng bạo, đôi mắt đỏ máu – nói cách khác, Tín đang
cảm nhận được mùi máu. Mà trong thôn có thể bốc ra mùi máu
như thế… nhất định đã xảy ra chuyện lớn rồi!”
”Tín! Chúng ta xuống dưới nhìn một chút!”
Sau khi rút ra kết luận, Khung Ly
nắm tay Tín , kinh hoảng khẩn cầu. Nhận được mệnh lệnh, Tín
dừng lại việc nướng thịt, ôm Khung Ly đứng lên. Chân hắn dùng
sức đạp một cái, chạy nhanh giống như mũi tên rời cung.
Lúc Khung Ly đi tới thôn trang dưới
chân núi, nhìn qua cảnh tượng khiến cho nàng vô cùng khiếp sợ – ngọn lửa giống như muốn thiêu đốt cả bầu trời, ven đường tiếng
vó ngựa nặng nề đạp trên mặt đất, làm bụi đất bay mù bịt che kín tầm mắt. Tiếng thét chói tai của người dân trong thôn lẫn
với tiếng cười to cuồng vọng, lưỡi đao sắc bén đâm xuyên qua một thân thể rồi rút ra vẩy máu rơi xuống đất – ngay lúc này tình
cảnh trước mắt giống như địa ngục nhân gian.
”Ha ha ha, giết…giết .. Thật sảng
khoái!” Một nam nhân có khuôn mặt dữ tợn ngồi trên lưng ngựa
sảng khoái hô lớn, ”Lão nhân và nam nhân một tên cũng không để
lại! Đứa nhỏ thì bắt đi bán! còn nữ nhân …”’ Nói đến đây, nam
nhân cười dâm đãng ròi hét lớn: ”Cho các huynh đệ tận hưởng!”
Lời này vừa nói ra, đồng bọn xung quanh hắn cười to phụ hoạ,
tốc độ chém xuống cũng nhanh hơn gấp ba lần. Một số người còn
không kiềm chế nổi, trực tiếp nhảy xuống ngựa đi bắt các nữ
nhân đang chạy trốn. Tiếng la khóc trong thôn càng lúc càng lớn, bầu trời cũng càng thêm đen đặc u ám.
Trong một góc tối, Khung Ly run rẩy
dựa vào trong ngực Tín , trong mắt toát ra thần sắc vô cùng sợ hãi – là thổ phỉ! Thật tàn nhẫn! Thật đáng sợ! Tín cúi đầu nhìn Khung Ly trong ngực, màu đỏ trong mắt ngày càng đậm.
Trong lúc tâm tình Khung Ly ngày càng sa sút, Khung Ly liền cảm nhận được có bàn tay đang vỗ nhẹ
lưng mình! Cảm giác ôn nhu này giống như khi còn bé sợ sấm
sét, ca ca hay dỗ nàng trước khi đi ngủ. Cảm xúc Khung Ly dần ổn định lại, nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cặp mắt đỏ tươi của Tín mỉm cười.
Bỗng nhiên ánh lửa chiếu sáng tới
chỗ hai người. Cách đó không xa có nam nhân với đôi mắt đục
ngầu đang cầm cây đuốc nhìn chằm chằm hai người, tay còn lại
nắm một thanh đao lớn. ”Nơi này có người!” nam nhân hô to, nhưng
lại thấy trên mặt hắn dính máu, dục vọng chết chóc chưa bao giờ rõ ràng đến thế –
”Tín !”
”A…”
Hai thanh âm đồng thời vang lên, nam nhân kia bị Tín đạp một cước bay ra ngoài.
Trong bóng tối, tiện tay nhấc lên
bùn đất bốn phía nhanh chóng tụ tập lại rồi dựng lên, tụ lại trong tay Tín thành một thanh kiếm.
”Tín, thả ta xuống đây đi!” Khung Ly mới vừa nói xong, Tín lập tức để Khung Ly xuống.
”Tín, đi cứu mọi người, có thể
cứu bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu.” Khung Ly ngẩng đầu nhìn Tín
nói rồi mới buông tay ra. Nhận được mệnh lệnh,Tín gật đầu,
cầm kiếm đi ra ngoài
Đây là một trận tàn sát mới.
Thân ảnh Tín thành thạo luồn lách trong đám thổ phỉ, mỗi lần lợi kiếm (thanh kiếm sắc bén) vung lên thật hung ác giống như u linh, hư ảo không chân thật. Tín
cướp lấy tính mạng, thị huyết nhưng lại có cảm giác tuyệt
mỹ, giống như tử thần giáng xuống đuổi giết đoạt mạng.
”A..A.. yêu quái a!”
Tiếng gào khàn cả giọng, nghênh đón lại là lưỡi kiếm sắc bén nhuộm đỏ máu tươi – đầu rơi xuống đất.
Một mạng cuối cùng, cuối cùng cũng kết thúc.
Ánh mắt Khung Ly ngây ngốc đứng tại
chỗ, trong mắt phản chiếu hình ảnh của Tín đứng giữa ngọn
lửa. Máu tươi nhuộm đỏ khuôn mặt trắng nõn của hắn, ánh sáng kỳ lạ chuyển động trong đôi mắt thị huyết của hắn, chói mắt đến mê
người. Cho đến khi Tín khẽ cúi đầu, nhìn về phía Khung Ly, sau
đó hắn cầm kiếm trong tay, từng bước từng bước đi tới bên cạnh Khung Ly.
”Yêu quái!”
Các thôn dân còn lại may mắn sống
sót hoảng sợ rống to, liều mạng bỏ chạy tứ tán. Nàng quên
mất, Tín là binh khí thượng cổ, thích giết chóc, đó là thiên
tính. Nàng muốn hắn cứu người, hắn liền cứu thôn dân giết thổ phỉ, thôn dân tự nhiên được cứu… chẳng qua là, nàng quên mất.
Khung Ly ngẩng đầu nhìn Tín, mặt
hắn không chút thay đổi cúi đầu, giống như trước vẫn nhìn Khung Ly, tầm mắt đan nhau.
”Tín … ngồi xổm xuống đi.” Giọng
nói Khung Ly có chút run rẩy, nhưng vẫn kiên định ra lệnh. Nhận
được mệnh lệnh, Tín tự nhiên tuân theo, để vũ khí qua một bên,
sau đó mới ngồi xuống trước mặt Khung Ly. Khung Ly tiền lên trước một bước nhỏ, dừng lại một chút, mới dang tay ra ôm hắn. Cho dù
Khung Ly cố kiềm chế nhưng toàn thân vẫn nhịn không được mà run
rẩy, chỉ đành ôm chặt hơn một chút.
”Tín, ta chỉ tin ngươi…chỉ có ngươi, cho dù ngươi đã giết rất nhiều người, cho dù…ta rất sợ, nhưng, ta chỉ có ngươi!” Khung Ly nhẹ giọng lẩm bẩm, giống như đang
thì thầm vào tai hắn.
Người Tín có vẻ hơi cứng lại, sau đó mới chậm rãi giơ tay lên, vỗ nhẹ lưng Khung Ly.
Một lát sau, Khung Ly mới dần ổn
định đc cảm xúc của mình, cả người nàng mềm nhũn tựa trên
người Tín, nhỏ giọng nói: ”Tín, dẫn ta đi đi, lúc này mang ta
rời đi thôi…” vừa nói, Khung Ly như mất hết sức lực mà nhắm
mắt lại, ngủ thật say.
Tín nhẹ nhàng ôm lấy Khung Ly, từ từ đi về phía ngoài thôn. Lửa vẫn đang bao trùm toàn bộ thôn trang,
kể cả các thi thể đang nằm chồng chất la liệt trên mặt đất.
Ngọn lửa bén tới quần áo của một thi thể sau đó dần lan tràn càng mãnh liệt.
Thân ảnh của Tín ôm Khung Ly dần dần biến mất trong đêm tối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT