Trên đỉnh Thiết Huyết Đại Lao
Tinh tú giăng đầy trời như một bức cổ họa, lại có mặt trăng vô cùng diễm lệ, tỏa ra thứ ánh sáng mát dịu. Vào những đêm trăng như thế này, cho
dù công việc có bận rộn tới đâu, y cũng giành thời gian để thưởng thức.
Hôm nay y cũng không ngoại lệ. Chỉ là lúc này dù ngắm trăng như Quan Tiểu Ba cảm thấy có một cặp mắt đang nhìn mình.
Một cặp mắt sắc lẹm, cơ hồ có thể nhìn thấu tim gan của y.
Trên đời này chỉ có một người có cặp mắt ấy.
Diệp Vân Phi.
Diệp Vân Phi cuối cùng cũng lộ diện.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, thần tình của Diệp Vân Phi vẫn như bình
thường. Duy chỉ có áo của y là nhuộm đầy máu. Máu của trận chiến hôm
trước vẫn còn đó. Diệp vân Phi đương nhiên không thể quên.
Ngày hôm đó, Quan Tiểu Ba đánh lén y.
Ngày hôm đó, y biết được vị Phi Long Ngự Thiên rốt cục không chỉ là bổ
đầu mà còn là tội phạm. Không những là tội phạm, mà còn là tội phạm cực
kì nguy hiểm, cần phải trừ bỏ.
Quan Tiểu Ba liếc xéo rồi cười lạnh:
- Rốt cuộc ngươi cũng tới tìm ta. Biết vậy ta đã không phải tốn công tìm ngươi.
Diệp Vân Phi cười nói;
- Đã biết ta tới, sao người con không nhận tội.
Quan Tiểu Ba cười nói:
-Ngươi nói xem, ta có tội gì?
Diệp Vân Phi cười nói;
- Ngươi có rất nhiều tội. Thứ nhất, ngươi là người của Âm Sát Lâu. Riêng tội này đủ để ngươi bị ngũ mã phanh thây rồi.
Âm Sát Lâu là một tổ chức cực kì thần bí trên giang hồ. Theo các văn thư trong Lục Phiến Môn thì Âm Sát lâu chính là tổ chức của tàn dư tiền
triều, âm mưu lật đổ triều đình. Người của Âm Sát Lâu có rất nhiều,
trong số đó, lại có không ít kẻ là mệnh quan triều đình. Lục Phiến Môn
đã cất công điều tra và tiêu diệt nhưng vẫn để sót một vài tên. Có điều, không ai có thể ngời được Quan Tiểu Ba đỉnh đỉnh đại danh Phi Long Ngự
Thiên lại là người của Âm Sát Lâu.
Quan Tiêu Ba sắc mặt lạnh băng. Y chỉ cười nói:
- Tin tức của ngươi cũng khá đấy. Là do tên Thiên Mã Thần Ma khai ra phải không?
Một lời này của hắn đã nói lên tất cả. Hắn đúng là người của Âm Sát Lâu.
Diệp Vân Phi ôn tồn nói:
- Tội thứ hai, không truy nã tội phạm, lại còn câu kết với chúng, dối
trên lừa dưới. Ngươi được lệnh truy bắt Thiên Mã Thần Ma nhưng lại
không bắt hắn. Ngược lại còn tạo điều kiện để hắn sát hại mệnh quan
triều đình. Tội này đáng tru di tam tộc.
Quan Tiểu Ba vẫn lạnh lùng. Có điều bàn tay y đã bắt đầu run run.
Diệp Vân Phi nói tiếp:
-Tội thứ ba, cũng là tội nặng nhất. Âm mưu cùng Nam Tịnh Vương, tiến hành soán ngôi.
Quan Tiểu Ba bây giờ không giữ được bình tĩnh nữa. Y vừa nói vừa nghiến răng:
-Chuyện này…Chuyện này ngay cả Thiên Mã Thần Ma cũng không biết. Tại sao ngươi lại biết được.
Diệp Vân Phi cười nói:
- Ngươi che giấu rất kĩ lưỡng. Nhưng lại để một sơ sót. Nam Tịnh Vương
âm mưu soán ngôi từ lâu, tại sao hoàng thượng lại không đề phòng. Người
sớm đã cảnh giác, bố trí đại quân, chỉ chờ Nam Tịnh Vương tạo phản là
giết hắn. Nhưng lúc đó, ngươi đột ngột xuất hiện, bắt hắn về quy án.
Khiến cho hoàng thượng không thể xử tử Nam Tịnh Vương được, bởi như vậy
thiên hạ sẽ đồn hoàng thượng mất nhân tính, giết hại người thân. Nói
cách khác, chính ngươi đã cứu Nam Tịnh Vương một mạng.
Quan Tiểu Ba cứng họng không nói được gì. Y muốn nói cũng không nói được.
Diệp Vân Phi đắc ý nói tiếp:
- Ta cũng từng hỏi qua Thiên Mã Thần Ma về ngươi. Hắn chỉ biết ngươi là
người của Âm Sát Lâu, lại tạo điều kiện cho hắn giết người. Người của Âm Sát Lầu tại sao lại giúp Nam Tịnh Vương. Chỉ có thể giải thích là Âm
Sát Lâu muốn lợi dụng Nam Tịnh Vương thôi. Ngươi sợ Nam Tịnh Vương bị
bắt sẽ khai ra ngươi, do vậy ngươi liền đi trước một bước, bắt Nam Tịnh
Vương, đảm bảo mạng sống cho hắn, cũng là để bảo vệ chính ngươi. Nam
Tịnh Vương không bị giết nên đương nhiên hắn muốn trốn ra ngoài. Người
của Nam Tịnh Vương vẫn còn rải rác ở bên ngoài, muốn giải thoát cho hắn
ta chỉ còn một cách…”
Quan Tiểu Ba cười khổ:
- Đó là tìm một đệ nhất cao thủ về thuật dịch dung để thế chỗ của Nam Tịnh Vương trong đại lao.
Diệp Vân Phi cười nói:
- Mà Thiên Mã Thần Ma đã bị bắt nên bọn chúng buộc phải tới đây cướp ngục. Rốt cuộc âm mưu này cũng bị ngươi khám phá ra.
Quan Tiểu Ba cười cười:
- Ngươi quả nhiên rất thông minh. Nhưng thông minh quá cũng không phải tốt.
Vừa dút lời, hung trảo của Quan Tiểu Ba đã vươn ra chụp lấy Diệp Vân
Phi. Luận về tốc độ lẫn kinh nghiệm chiến đấu, Quan Tiểu Ba có thể nói
là hơn Diệp Vân Phi một bậc, do vậy y rất tự tin. Diệp Vân Phi ngày hôm
nay tuyệt không có cơ hội sống sót dưới tay của y.
Đoạt Tình Đao lập rời vỏ, chém vào hung trảo của Quan Tiểu Ba.
Nhưng cơ thể của Quan Tiểu Ba cứng như sắt thép, Đoạt Tình làm sao mà đoạt mệnh vô tình?
“Bình” một tiếng. Quan Tiểu Ba tung chưởng đánh vào ngực của Diệp Vân Phi.
Một chưởng này vừa hiểm vừa mạnh, hiển nhiên là xuất không chút lưu tình.
Một khi đã giết người, Quan Tiểu Ba không hề lưu tình.
Diệp Vân Phi cũng không phải kẻ lưu tình, đừng quên đao của y là Đoạt Tình.
Đoạt Tình như quỷ mị, phóng đến đôi mắt của Quan Tiểu Ba.
Đôi mắt của Quan Tiểu Ba là vị trí hiểm yếu nhất trên người y. Diệp Vân Phi đã nhận ra được điều này. Do vậy y lập tức dùng đao tấn công vào
chỗ đso.
Có điều thân pháp của Quan Tiểu Ba quá xảo diệu. Chỉ trong chớp mắt, y đã lùi ra xa. Nhưng vạt áo của y cũng đã bị chém rách.
Quan Tiểu Ba vừa lùi ra, Diệp Vân Phi lập tức xáp lại, không cho đối
thủn có cơ hội hồi khí. Đoạt Tình Đao trong tay y loáng một cái đã xuất
ra hơn năm chiêu, vây kín lấy Quan Tiểu Ba.
Quan Tiểu Ba lúc này chỉ biết nhịn đau. Y đưa song thủ lên hứng chịu đao chiêu của Diệp Vân Phi. Da thịt của y đã luyện thành múc đao thương bất nhập, chỉ cảm thấy đau rát mà thôi. Nhưng làm sao điều này qua nổi mắt Diệp Vân Phi.
Đoạt Tình Đao trong tay y chợt phân làm hai thanh đao. Một chém vào song thủ của Quan Tiểu Ba, một đâm vào song nhãn của hắn.
Quan Tiểu Ba không ngờ có tới hai thanh Đoạt Tình Đao. Đây có thể xem là một chiêu mà Diệp Vân Phi giữ kín. Nhưng cũng là chiêu vô cùng mạo
hiểm, bởi vì Diệp Vân Phi để lộ một khoảng trống trước ngực.
Quan Tiểu Ba đương nhiên nhận thấy. Y trầm người xuống, tránh được một
đao chí mạng rồi xuất trảo, nhằm vào ngực của Diệp Vân Phi.
Ngày hôm qua, trảo của y từng xé nét lồng ngực của Linh Mộc Đạo Nhân.
Ngày hôm nay, trảo của y cũng sẽ xé nát lồng ngực của Diệp Vân Phi.
Y nghĩ thầm như thế. Nhưng rốt cuộc, y đã nghĩ sai lầm.
Bởi vì lúc trảo của y gần chạm vao người Diệp Vân Phi, một luồn ánh sáng lạnh lẽo đã đâm vào mắt y.
Trước lúc mắt y bị đâm, y còn nhận ra đó là một thanh đoản đao. Trên đoản đao khắc hình chim yến.
Phi Yến Lưu Loan Đao.
Thanh đao đại diện cho danh vọng của Hoài Tộc.
Thanh đao mà Diệp Vân Phi từng đem ra cho y xem lúc ở quán trà.
Nó vẫn luôn ở bên cạnh Diệp Vân Phi.
Nhưng Diệp Vân Phi xuất đao như thế nào? Hai tay của y đã không phải đã cầm hai thanh đao khác rồi sao?
Chỉ có một khả năng, đây là khả năng mà Quan Tiểu Ba không lường tới.
Diệp Vân Phi xuất đao bằng chân.
Kỳ thực Diệp Vân Phi không thể xuất đao bằng chân. Đây chỉ là kỳ chiêu
trong lúc sinh tử mà y nghĩ ra. Nhưng đối với một trận chiến giữa các
cao thủ đã biết rõ nhau, một kỳ chiêu như vậy cũng đủ làm thay đổi cục
diện.
Quan Tiểu Ba ôm mặt gào thét. Diệp Vân Phi lạnh lùng tiến đến. Phi Long
Ngự Thiên đã bị móc mắt, thử hỏi còn có thể toàn mạng không.
Câu trả lời là không. Một đao lãnh khốc vô tình đã đam vào miệng của
Quan Tiểu Ba. Y chỉ cảm thấy trong miệng mình lành lạnh, lại có vị mằn
mặn. Kế đó, không chút cảm nhận gì nữa.
Traeng vẫn tỏa ra ánh sáng dịu mát. Chỉ là người thưởng trăng đã không
còn ở cõi đời này. Y đã phải đền tội bằng cả tính mạng của mình.
Một tháng sau, trên một thảo nguyên gần quan ngoại. Có hai người đang
đứng đối diện nhau. Một người béo tốt, gương mặt cực kì hân hoan.
- Ta không ngờ ngươi lại giữ lời hứa.
Người kia cười lạnh nói:
- Những gì ta nói ra, ta luôn thực hiện.
Người béo tốt kia cười nói:
-Kì thực ta không hiểu tại sao ngươi lại thả ta ra.
Người kia lại nói:
-Nếu ta nói cho ngươi biết ta đã rời khỏi Lục Phiến Môn rồi, ngươi có tin ta không?
Ngươi béo kia lập tức thộn mặt ra:
- Ngươi, ngươi đã rời khỏi Lục Phiến Môn?
Ngươi kia mỉm cười đáp:
-Để cho ngươi chạy thoát, ta cũng phải gánh trọng tội. Cũng may, các vị
trưởng lão trong Lục Phiến Môn van xin hoàng thượng, cuối cùng mới giữ
được cái mạng này cho ta. Có điều tội chết có thể tha nhưng tội sống
không thể thoát được. Ta đã bị trục xuất khỏi Lục Phiến Môn rồi.
Người béo kia cảm động nói:
- Ngươi…Ngươi làm vậy có đáng không?
Người kia nói;
- Sao lại không chứ. Ta làm vậy là rất đáng. Sau này ngươi khôi phục Hoài Tộc, không được dẫm vào vết xe đổ của cha ngươi đó.
- Ta biết…
Người kia quay đi. Vạt áo của y tung bay trong gió, dáng vẻ vô cùng tiêu diêu tự tại. Có lẽ y chưa bao giờ cảm thất thoải mái như lúc này.
Nam nhân to béo kia nói to:
- Ngươi định đi đâu?
Người kia không đáp. Y chỉ nở một nụ cười. Đối với y lúc này, đi đầu về
đâu cũng không quan trọng. Miễn là tới nơi mà mình thích, miễn là làm
việc mình thích.
Trước mắt y, cả đất trời như mở rộng. Trong đầu y chợt hiện lên ba chữ “Tụ Nghĩa Lâu”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT