Em đã từng nghĩ chúng cách nhau một khoảng rất xa.
Nhưng.
Đến bây giờ em mới biết…
Chúng là một cặp song sinh, không thể nào tách rời được.
Yuri ngã quỵ, nước mắt rơi lã chã xuống mặt đường. Tim cô như có bàn tay của ai đó bóp chặt lại, đau buốt và nghẹt thở. Shinobu rời xa cô. Anh rời xa cô, để lại trong cô một hố sâu cô đơn vô tận. “ Điều này không đúng, không đúng. Shinobu…”
“ Yuri…”
“ Moru… không! Đừng bỏ tôi, tôi cần anh. Tôi thực sự cần anh mà… Tôi xin lỗi, xin lỗi vì đã làm đứt sợi xích vàng của anh. Xin lỗi vì đã làm ướt áo của anh. Tôi xin lỗi… Anh đánh hay là giết tôi cũng được… Anh…”
Jigoko dừng lại và nấc lên, nước mắt rơi xuống trên thân người đang phát sáng của hắn. Cô ta thật sự cần hắn. Cô ta không muốn hắn tan biến… không muốn…
“ Đừng khóc nữa, nhìn em xấu chết được!”
“ Hả?”
“ Hả?”
“ Là tôi đây…”
Yuri ngước mặt lên, nhìn người đối diện. Là Shinobu, không thể nào, chắc chắn là cô đang nằm mơ thôi…
Cô đứng dậy, khẽ dụi mắt. Anh vẫn đứng đó, mỉm cười ấm áp và nhìn cô với đôi mắt thân thương trìu mến. Anh vẫn ở đây, không tan biến đi đâu cả. Anh ở lại… vì cô.
“ Không phải… hơ!”- Yuri đưa tay bịt miệng lại. Cô nói được rồi! Giọng nói của cô…
“ Yuri…”- Anh gọi cô bằng giọng dịu dàng nhất- “ Tôi… có thể ôm em được không?”
Yuri đứng bất động một lúc. Anh… muốn chạm vào cô sao? Anh không sợ ư?
“ Nhưng, nhưng mà…”- Yuri lắp bắp lên tiếng.
“ Không sao đâu, tôi sẽ ổn mà.”
Yuri bước từng bước, đi lại gần anh. Đôi tay của cô áp sát vào người, môi mím chặt lại vì lo sợ. Làm như thế này là quá liều lĩnh, cô không thể tưởng tượng ra được cảnh tượng mình thấy tiếp theo.
Yuri đứng lại, cách Shinobu chỉ khoảng một bước chân. Hai người im lặng, nhìn nhau. Đôi mắt của họ như xoáy sâu vào nhau.
“ Yuri…”
Shinobu bất chợt vươn tay ra. Rất nhanh, anh ôm trọn Yuri vào lòng mình trong sự kinh ngạc của cô.
“Anh yêu em, Yuri…”
Cô cứng người một lúc lâu, rồi nhanh chóng lấy hai tay của mình và ôm lại. Thân người của anh thật ấm áp, thật dịu dàng, thật yên bình…
“ Em cũng vậy…”- Cô nói trong tiếng nấc khẽ. Một giọt nước mắt rơi xuống từ đuôi mắt của Yuri. Giọt nước mắt của hạnh phúc, giọt nước mắt như xóa tan đi bao nỗi buồn đang ngự trị trong lòng của cô…
**************
“Anh… anh…”- Jigoko lắp bắp khi thấy hắn ngồi dậy. Hắn không sao, hắn vẫn ở đây. Tại sao…?
Lấy một tay và quệt đi nước mắt còn vương lại trên má của Jigoko, hắn mỉm cười, đầy dịu dàng. “ Không sao rồi. Anh sẽ không rời xa em nữa đâu.”
Jigoko bất động mấy giây, rồi lấy tay véo thật mạnh vào má của hắn.
“ ĐAU!!!”- Hắn la ầm lên- “ Em làm cái gì vậy hả?”
“ Xin lỗi!”- Jigoko lắp bắp- “ Nhưng tôi sợ anh chỉ là hình nộm hay gấu bông gì đó…”
Hắn bật cười thành tiếng, lấy tay ôm cô ta vào lòng. Jigoko hơi bất ngờ, cựa quậy một hồi rồi cũng im lặng, chấp nhận.
“Từ nay anh sẽ không rời xa em. Và anh cũng không cho phép em rời xa anh. Nghe rõ chưa?”
Jigoko lưỡng lự một hồi, rồi gật nhẹ đầu.
Hắn buông ra, im lặng nhìn cô ta rất lâu.
“ Nhưng mà… còn chuyện sợi xích…”
Chưa kịp nói xong, Jigoko đã bị nụ hôn của hắn làm chặn mất câu nói. Mặt cô ta đỏ bừng lên, bối rối dâng trào khắp người.
Kể ra hắn cũng canh đúng lúc thật!
Vương quốc Ác Quỷ.
Kazuo nằm trên chiếc giường êm ái của mình, mắt ngước lên trần nhà. Chẳng ai biết hắn đang nghĩ gì, chỉ biết lâu lâu hắn lại nhếch môi lên, cười một cái đầy thỏa mãn.
“ Chắc là tới lúc thực hiện nó rồi.”
Hắn ngồi dậy, đi ra khỏi phòng.
Lướt qua hành lang dài và rẽ vào một căn phòng tối, Kazuo thắp nến, trải một tấm da lên chiếc bàn gỗ.
“ Anh trai, phụ vương. Nếu hai người không làm, thì tôi sẽ làm.”
Đôi môi của hắn cong lên, nở một nụ cười đắc thắng.
“ Cứ chờ đấy, thần Vũ Trụ. Ta sẽ cướp lấy ngôi vị của ông để mà ngồi vào đó. Và ta, sẽ thống trị cả Vũ trụ này.”
Tiếng cười của hắn vang lên trong không gian thanh vắng, dội vào vách tường làm bằng đá.
***
“Cái gì? Kazuo rút khỏi biên giớ và trở về rồi ư?”- Nữ hoàng Thiên sứ không tránh khỏi sự ngạc nhiên khi nghe người của mình thông báo.
Bà ngồi xuống ghế vàng, lấy tay xoa trán. Kazuo trở về vương quốc Ác Quỷ để làm gì chứ? Lần này hắn lại muốn giở trò gì? Nữ hoàng vô cùng băn khoăn. Một mớ suy nghĩ hỗn độn ngay lập tức dồn vào đầu bà.
“Ta không thể nhờ các Thiên sứ đi theo dõi và tiêu diệt hắn được. Họ không đủ khả năng và sức mạnh… Julia cũng không còn ở đây.”
Bà suy nghĩ đăm chiêu, cố gắng tìm ra được cách nào đó để có thể ngăn chặn Kazuo. Làm cách nào để hắn không thể phát hiện ra là đang bị theo dõi?
Cuối cùng… bà cũng đã có một giải pháp khá hiệu quả.
“ Con hãy chuẩn bị đi, Yuki* ta muốn con cùng ta đến chỗ Gargoyle**.”
( Chú thích: *Yuki: Thiên sứ Tuyết.
**Gargoyle: Quái vật lai thiên thần. Sinh vật bảo vệ con người khỏi ác quỷ. Thường ngụy trang thành các bức tượng quái vật được đặt ở các tòa lâu đài cổ hoặc nhà thờ cổ.)
***
Lâu đài của Gargoyle, nơi tiếp giáp giữa Thiên Đàng và thế giới Con Người.
“Sophie, lâu quá rồi không gặp lại bà!”- Maki, nữ hoàng của các Gargoyle vội ra đón mừng ở trước cửa lâu đài khi vừa nghe tin Sophie ghé qua.
“ Chào Maki, lâu không gặp, bà vẫn khỏe chứ?”- Sophie cười nhẹ và hỏi han.
“ Tôi vẫn thế!”- Maki vừa nói, vừa dẫn mọi người vào trong- “ Hôm nay có chuyện gì mà bà ghé thăm lâu đài của tôi vậy?”
“ Thật ra thì tôi có chuyện muốn nhờ bà.”
Maki dẫn tất cả lên lầu trên. Lâu đài được thắp sáng bằng những ngọn nến. Binh sĩ đứng canh gác ở khắp nơi, trông “họ” chẳng khác gì con người khi ngụy trang.
“ Không phải… Gargoyle ngụy trang là những bức tượng quái vật sao?”- Yuki lên tiếng sau khi nhìn dãy binh sĩ đứng im lặng hai bên hành lang.
“ Đó là những Gargoyle canh gác ở bên ngoài. Còn bên trong, họ sẽ biến thành con người, giống như ta.”- Maki vừa đi vừa giải thích.
Một binh sĩ mở cửa phòng họp chính ra, cúi chào tất ả và đi ra ngoài, đóng cửa lại. Những ngọn nến lần lượt được tự động thắp sáng lên. Maki mời mọi người ngồi xuống bàn và bắt đầu vào chủ đề chính. “ Vậy… bà cần nhờ ta chuyện gì?”
“ Là về Kazuo.”- Sophie khẽ mỉm cười, hơi hướng người ra đằng trước và nói.
Miki nhíu mày, đôi mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên.
“ Kazuo? Hắn trở lại rồi sao?”- Trả lời câu hỏi của Maki là một cái gật đầu tỏ ý đồng tình của Sophie.
Maki ngả người ra sau ghế, im lặng mấy giây liền. Dường như bà đang khá bàng hoàng về việc này.
“ Tôi muốn nhờ bà, cử một số Gargoyle đi theo dõi tình hình của hắn, để tránh tai họa lặp lại như 500 năm trước.”- Sophie tiếp tục lên tiếng.
Maki đan hai tay vào nhau, lông mày chau lại, vẻ đăm chiêu…
“ Được rồi! Bà cần bao nhiêu Gargoyle của tôi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT