Gió đông thổi vô tình khắp mọi nơi, cỏ cây chỉ còn trơ trọi lại các cành nằm chơ vơ chống chọi với cái lạnh. Trời âm u, xám xịt. Tuyết tan vào đêm hôm qua khiến cho mặt đường xuất hiện một vài vũng nước nhỏ.
Mùa đông… là đây.
Yuri ngồi xuống băng ghế trắng, đôi mắt buồn bã nhìn xung quanh. Khu vườn như thiếu đi sức sống vào những ngày này. Sự lạnh lẽo và quạnh hiu đang bao trùm nơi đây.
Đã hai ngày rồi, chàng trai ấy vẫn chưa tới.
“ Anh ấy không tới…”
Khuôn mặt của Yuri như người mất hồn. Cô đợi, đợi, và đợi. Chờ đợi anh sẽ xuất hiện và mỉm cười với cô như mọi lần. Chờ đợi anh sẽ an ủi cô bằng giọng nói dịu dàng ấm áp…
Cô muốn thấy anh, muốn thấy được gương mặt thật sự của anh…
Thở ra một hơi thật dài, Shinobu dựa lưng vào tường. Anh không có can đảm để bước ra đó và nhìn Yuri.
Đôi chân của anh… cũng đã dần dần mờ nhạt đi rồi…
“Xin lỗi em, Yuri.”
Anh bước đi, ra khỏi trường. Gió thổi, lạnh lẽo đến tê tái.
Đau.
Cô đơn.
Bi kịch năm xưa của hai người… sẽ lại tiếp diễn nữa sao?
*******
“ Cảm ơn!”
“ Hả?”
Hắn rời mắt khỏi cuốn sách và nhìn Jigoko trân trân. Dường như cố gắng lắm cô ta mới có thể bật ra được hai từ đó. Thân người của cô ta run nhẹ, hai tay bầu lấy vạt váy, còn mặt thì đỏ hồng lên. Đôi môi mím chặt, hai mắt long lanh vì ngượng.
Thấy một người con gái đang trong tình thế như vậy, người con trai nào mà chẳng động lòng? Hắn cũng không phải là ngoại lệ.
“ Ờ…”- Hắn bâng quơ trả lời, đôi mắt màu chàm tím không ngừng nhìn Jigoko.
Cô ta đột ngột quay ngoắt mặt đi, thở mạnh, rồi đứng dậy, những bước chân khó khăn bước vội lên các bậc của cầu thang.
Còn lại một mình, hắn khẽ gập cuốn sách lại và bỏ lên bàn. Suy nghĩ lại về chuyện hôm qua, hắn cũng chẳng hiểu tại sao mình lại làm vậy. Chỉ đơn giản là không muốn nhìn thấy cô ta đứng co ro dưới trời tuyết rơi lạnh buốt.
Đập tay lên trán mình một cái thật mạnh, hắn vu vơ nhớ lại gương mặt lúc nãy của Jigoko…
“ Chỉ cần con nói yêu một cô gái khác thì mọi chuyện sẽ kết thúc.”
“ Chỉ vậy thôi sao?”- Hắn lầm bầm- “ Nhưng… nó quá khó để con có thể nói cha à!”
Jigoko ngồi co gối trên chiếc giường nệm êm ái, miệng khẽ nở một nụ cười. Lần đầu tiên ngoài cha có một người con trai khác quan tâm tới cô ta nhiều như thế.
Và đây cũng là lần đầu tiên… Jigoko cảm nhận được… hạnh phúc thật sự là như thế nào.
Chỉ là những sự quan tâm bình thường của một tên đáng ghét.
Chỉ là những lúc hắn nhìn chằm chằm vào Jigoko.
Chỉ là những lúc… hắn ôm lấy cô ta, để cho cô ta che đi những giọt nước mắt sợ hãi của mình.
“ Cảm ơn, Moru!”
“ Jigoko!”
Dứt khỏi dòng hồi tưởng vì nghe tiếng ai đó đang gọi mình, Jigoko vội liếc đôi mắt màu nâu khói nhìn xung quanh với vẻ nghi ngờ và đề phòng.
“ Jigoko, cha đây!”
“ Cha?”- Cô ta cảm thấy bớt căng thẳng hơn khi nghe tiếng nói trả lời.
“ Ta muốn nói với con một chuyện.”
“ Là gì vậy ạ?”
Jigoko không nghe cha mình nói gì trong mấy giây liền. Cô ta im lặng chờ đợi. Chẳng lẽ… có chuyện gì đã xảy ra sao?
“ Jigoko, Kazuo… quay lại rồi!”
Phút chốc, sự kinh ngạc ngay lập tức bao trùm lấy Jigoko…
******
Ngày thứ mười hai
Chưa bao giờ Yuri cảm thấy cô đơn nhiều như lúc này. Tim cô tựa như đang có một khoảng không lớn, trống rỗng. Anh không xuất hiện.
Anh đang ở đâu?
Đó là câu hỏi lớn nhất đang lởn vởn trong đầu của Yuri.
Anh đang bỏ rơi em sao…?
Em muốn nhìn thấy anh.
Em nhớ anh…
Em muốn gào lên, để cho nỗi cô đơn này vơi đi một ít…
Nhưng… em lại không thể làm được điều đó.
******
“ Cái gì?? Con muốn rút khỏi biên giới ư?”- Quỷ vương vô cùng sửng sốt trước đề nghị của con mình.
Quỷ vương lấy tay vuốt mặt, suy nghĩ miên man. Ông ta vẫn chưa lường trước được Kazuo sẽ nói ra đề nghị này, vì hắn là một người trung thành và tận tụy với công việc.
“ Tại sao… con lại muốn rút khỏi biên giới chứ?”
“ Thật ra, con muốn nghỉ ngơi một thời gian. Dạo gần đây, sức khỏe của con đang yếu dần vì không có linh hồn của con người.”
Quỷ vương sững người. Ông ta quên mất việc quan trọng này. Nếu như ác quỷ không được ăn linh hồn của con người trong một thời gian dài, thì sức khỏe sẽ suy yếu đi. Đến lúc này ông ta mới nhận ra, chính ông ta cũng đang suy yếu dần đi.
“ Ta biết rồi. Ta sẽ cho kẻ khác thay con. Con cứ nghỉ ngơi đi.”
Quỷ vương ngả người ra sau ghế, thở dài. Kazuo quay gót, bước đi. Môi của hắn cong lên, khẽ nở một nụ cười…
“ Cuối cùng thì cũng sắp đến thời cơ của ta.”
******
“ Cha à… con muốn hỏi lại chuyện hôm qua.”- Jigoko nhìn vào quả cầu ma thuật và nói- “ Có thật là Kazuo đã quay lại không?”
“ Phải!”- Vua Địa Ngục trả lời – “ Ta không biết hắn đang có âm mưu gì đây nữa.”
“ Vậy… hắn là người đã từng hợp tác chung với Moru để giết…”- Jigoko bỏ dở câu nói và mím môi lại.
“ Mẹ con. Ta biết. Đó cũng là vợ của ta mà, làm sao mà ta quên được?”
Jigoko cúi mặt xuống, đôi mắt nâu khói trở nên buồn bã.
“ Ta xin lỗi, vì đã để con sống chung với kẻ thù.”
“ Không… không sao…”- Jigoko trầm giọng.
“ Nhưng vào lúc đó… Là ai đã làm tiêu tan sợi xích vàng của Moru vậy?”- Vua địa ngục hỏi con mình.
Bên ngoài phòng, một bóng người đang thở mạnh liên hồi với vẻ tức giận khi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Jigoko.
“Là con làm.”
RẦM!!!!
Cửa phòng bị mở tung sau khi tiếng nói của Jigoko vừa dứt. Cô ta quay người, tròng mắt mở to hết cỡ trong kinh ngạc. Đôi tay của cô ta vội vã giấu quả cầu đi.
Jigoko nhìn trân trân hắn với vẻ kinh hãi. Hắn nghe thấy hết rồi sao? Tại sao…?
“ Trả lời đi!!!!”- Hắn gào lên.
“ Tôi…”- Giọng Jigoko run run.
“ Nói đi chứ! Lúc nãy cô vừa nói gì? Hả???”
Jigoko cứng họng. Cô ta không biết phải làm sao. Chuyện đã vỡ lỡ ra như thế này rồi, cô ta không còn đường nào để trốn chạy nữa…
“ Chính tôi… là người làm gãy sợi xích vàng của anh…”
Hắn bất động mấy giây, rồi lảo đảo người. Khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên một nụ cười khinh miệt. Jigoko chưa bao giờ thấy hắn đang sợ như thế. Chưa bao giờ…
“ Vậy ra… cô là cái ả công chúa Jigoko bần tiện đó hả?”
Đây là lần đầu tiên hắn chửi rủa cô ta thậm tệ và thấp hèn như thế. Bần tiện? Dùng từ đó để nói về cô ta lúc này sao?
“ Sợi xích vàng.”- Hắn bật cười thành tiếng- “ Nó là thứ quan trọng để một hoàng tử ương bướng như tôi có thể được cả vũ trụ này thừa nhận làm người thừa kế của Deus. Nhưng… nó lại bị cắt bởi chính móng vuốt của một ả công chúa. Hừ! Tôi nghĩ chúng ta cũng có duyên quá đấy chứ, công chúa Jigoko?”
“ Nghe tôi nói đã, không phải là tôi cố ý đâu…”- Jigoko chưa kịp nói xong, hắn đã xuất hiện trước mặt cô ta tự lúc nào và lấy đôi tay rắn chắc của mình túm lấy cổ của cô ta, đè xuống giường.
Jigoko giãy giụa thân thể. Hắn làm cô ta khó chịu. Đôi tay của hắn không còn dịu dàng và ấm áp nữa, mà nó… thật lạnh lẽo và tàn khốc.
Tim của hắn cứ đau buốt từng cơn khi Jigoko quẫy đạp không ngừng. Nước mắt của cô ta tuôn trào, nóng hổi cả mu bàn tay của hắn.
Hắn vội buông tay ra, quay mặt đi và lạnh giọng: “ Ra khỏi đây.”
Jigoko ngồi dậy, im lặng. Cô ta hiểu. Cô ta hiểu hắn đang giận đến mức nào. Lẳng lặng rời khỏi giường, Jigoko phẩy tay, đóng gói tất cả hành lý và gom chúng lại.
Hắn khẽ liếc sang với vẻ tức giận và đau khổ, rồi lại quay mặt đi, nắm chặt tay lại.
Cô ta đứng trân trân nhìn hắn. Jigoko không hi vọng hắn sẽ thay đổi quyết định, cô ta chỉ muốn nhìn hắn lần cuối.
“ Cô còn đứng đó làm gì nữa vậy, thưa công chúa? Đi về cái nơi dành cho cô đi.”
Jigoko mím môi, một giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mi, chảy dài xuống má. Cô ta phất tay, tan biến như làn khói…
“ Tại sao… lại là cô chứ?”- Hắn lầm bầm, tay bấu chặt lấy tấm nệm…
******
Ngày thứ mười bốn.
Hôm nay… anh xuất hiện.
Yuri vội vã chạy đến gần, nhìn anh với đôi mắt vui mừng khôn xiết. Anh vẫn ngồi im, không nói gì. Trông anh thật không giống như mọi ngày…
Yuri lấy tay quơ quơ trước mặt anh. Cuối cùng thì anh cũng ngước lên, nhìn cô. Đôi mắt ấy… vẫn ấm áp như mọi khi, nhưng có gì đó thật khác…
“ Em đã từng nói rằng em muốn biết tôi là ai?”
Yuri chần chừ một lúc, rồi nhìn anh, gật đầu.
“ Tôi sẽ cho em biết.”
Mắt của Yuri sáng lên, đầy ngạc nhiên, khẽ nở một nụ cười mỉm đầy nhẹ nhàng.
Anh đứng dậy, khẽ nở một nụ cười. Đôi tay của anh từ từ cởi chiếc nón áo ra, để lộ gương mặt mà Yuri luôn luôn muốn biết.
Nụ cười trên môi của cô chợt tắt.
“Shinobu...?”
Shinobu mỉm cười, nhìn Yuri đang tròn mắt với vẻ mặt ngạc nhiên. Anh biết là cô sẽ như thế này nếu như anh nói sự thật. Và anh cũng biết… cô sẽ càng không muốn anh biến mất.
Yuri vội vã lấy sổ ra, viết vào đó. “ Có thật… là Shinobu không?”
Shinobu đọc xong dòng chữ, rồi gật đầu nhẹ nhàng.
“ Shinobu… rốt cuộc… người mình yêu nhất vẫn là anh…”
Một giọt nước mắt nóng hổi khẽ lăn trên má của Yuri. Ngỡ ngàng, xúc động, bối rối. Trái tim cô trở nên loạn nhịp. Cô không biết đâu mới là cảm giác thật của mình lúc này…
Tôi có thể cảm nhận được… đôi vai mình run lên không phải vì lạnh, cũng không phải vì cô đơn…
Mà nó chính là sự ngỡ ngàng, niềm hạnh phúc, xen lẫn thêm một chút đau nhói trong đó… khi nhìn thấy anh.
******
Jigoko đi cũng đã được hai ngày.
Hắn nằm trong phòng, trong đầu không ngừng nghĩ đến cô ta. Những dòng hồi tưởng ấy cứ xuất hiện liên tục, khiến hắn càng thấy giận chính bản thân mình.
Hắn giận mình… vì đã đưa kẻ thù đến nhà.
Hắn giận mình… vì đã không nhận ra điều đó sớm.
Hắn giận mình… vì đã quá ngu ngốc khi để tính cách của cô ta làm lay động chính bản thân.
Và hắn giận mình… vì đã yêu cô a, kẻ thù của chính mình.
Hắn không biết mình còn ở trên cõi đời này được bao lâu. Khi nào Yuri mở miệng nói, thì hắn sẽ tan biến. Tan biến… đến nơi tăm tối nhất của vũ trụ, nó còn tàn khốc hơn cả Địa Ngục.
“ Công chúa, người hãy ra ăn tối với đức vua được không ạ?”- Một người hầu đứng bên ngoài gõ cánh cửa bằng đá và nói bằng giọng van nài, nhưng Jigoko lại phớt lờ.
Cô ta úp mặt vào gối, thân thể đau như vỡ ra thành từng mảnh. Ngay cả trái tim của cô ta đang được đựng trong chiếc bình cũng đập nhanh liên hồi. Cô ta mệt mỏi, cô đơn.
Cô ta rất nhớ một người, nhưng lại không thể gặp được.
“Mình là kẻ thù của hắn. Hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho mình…”
Nước mắt của cô ta làm ướt cả một mảng gối. Từng giọt chảy dài trên đôi má trắng tái nhợt nhạt…
******
Ngày thứ mười lăm.
“Yuri… tôi phải đi rồi.”
Yuri nhìn sang Shinobu, anh đang ngước mắt lên trời, nhìn những đám mây xám xịt đang che phủ đi ánh nắng mặt trời. Cô không hiểu… câu nói đó của anh có ngầm ý gì?
“ Anh nói vậy… là sao?”- Cô viết vào giấy và giơ lên.
Shinobu đọc dòng chữ, rồi mỉm cười.
“ Tôi chỉ nói tới đó thôi.”
Yuri thoáng giật mình. Không lẽ…
Không lẽ… đã sắp đến thời hạn rồi sao?
Shinobu nhìn Yuri một lát, rồi mỉm cười dịu dàng. Song, anh đứng dậy.
“ Tôi phải đi rồi…”
Yuri giật mình, nhìn anh với đôi mắt long lanh nước. Chưa bao giờ cô sợ hãi như lúc này. Nỗi sợ đó, cộng thêm cả một chút lo lắng đang xâm chiếm cơ thể của cô.
“Thôi nào… đừng lo lắng. Tôi chỉ về nhà thôi mà!”- Shinobu cười, trấn an Yuri.
Cô gật đầu, thở mạnh một cái. Anh quay lưng, bước đi, chậm rãi.
Ngày cuối cùng… Hôm nay, là thời hạn của Shinobu.
Màn đêm đang dần dần bao phủ khắp thị trấn. Mọi nơi đã lên đèn. Mặc cho thời tiết lạnh đến cắt da cắt thịt, mọi người vẫn điềm nhiên đi đi lại lại trên phố. Ồn ào, vội vã, không ai nhìn mặt ai.
Yuri lê từng bước chân trên con đường. Con đường này, hôm nay đột nhiên dài ra đến lạ. Nhà nhà lên đèn sáng rực. Không gian bên trong vô cùng ấm áp. Yuri tiếp tục đi một cách chậm chạp, đúng cách của một người cô đơn.
Hự!
Shinobu chống tay vào tường và thở nhanh. Thân người anh đang phát sáng. Cơ thể anh nóng rực, tim đập nhanh liên hồi, loạn nhịp.
“Đây chính là biểu hiện của sự biến mất sao?
Anh cố gắng đi tiếp thêm một đoạn nữa. Anh không thẻ biến mất như thế này. Yuri… anh vẫn chưa được gặp Yuri lần cuối.
“ Đó là Shinobu mà…”
Yuri vội vã chạy đến gần. Cô kinh ngạc khi thấy thân người anh đang phát sáng.
“ Shinobu… anh bị gì thế này?”- Gương mặt của cô lộ rõ vẻ lo lắng tột độ.
Thấy Yuri đang đi tới gần, Shinobu đứng lại, nhìn cô và mỉm cười.
Yuri vội vã lấy sổ và bút ra. Cô phải hỏi anh cho ra lẽ.
“Thời hạn của tôi… đã đến rồi.”
Cô chưa kịp viết xong thì Shinobu đã lên tiếng. Mặc dù giọng nói của anh rất nhỏ, nhưng đủ cho cô nghe thấy từng chữ và khiến cô đứng bất động.
Bịch!
Lách cách!
Cuốn sổ và cây bút rơi xuống, đôi tay của Yuri nắm chặt lại. Mắt của cô bắt đầu đỏ lên và long lanh nước.
Miệng của cô mở ra he hé. Dường như cô muốn hỏi anh lại lần nữa.
“ Yuri… sau này không có tôi, hứa với tôi, em vẫn phải mỉm cười, được chứ?”
Yuri loạng choạng vài bước, lấy tay che miệng. Nước mắt của cô chảy dài, lăn trên má, ướt cả bàn tay trắng ngần.
Đôi tay của anh, đang tan ra thành từng mảnh nhỏ.
Yuri vươn tay tới, cô muốn chạm vào anh, ngay bây giờ. Cô muốn ôm lấy người con trai mà cô yêu.
“ Không thể được… Shinobu... Em không cho phép điều này xảy ra…”
Nụ cười của anh, sự dịu dàng của anh, cô sẽ không bao giờ thấy được sao? Cô… sẽ không còn được gặp anh được nữa.
“ Shinobu…”
“Shinobu…”
“ Shinobu!!!!”
ẦM!!!!!
Nơi ở của Deus bắt đầu rung chuyển dữ dội. Yuri, đã cất tiếng nói.
“ Cái gì? Kaori nói rồi sao??”- Vừa nghe cha mình nói xong, Jigoko đã ngay lập tức phẩy tay, biến mất.
“ Moru… anh ấy sẽ tan biến mất!!!”
Hự!
“ Nóng quá!”- Hắn đánh rơi cuốn sách xuống sàn, lấy tay túm lấy cổ áo của mình.
“ Cái gì thế này?”- Hắn thấy đôi tay của mình bắt đầu tan ra…
Ngạc nhiên một lúc, rồi gương mặt hắn trở nên bình thản đến lạ. Hắn biết rằng, đã sắp đến lúc.
“Mình vẫn chưa nói được với cô ấy…”
Hắn hiểu, mình đã không còn hi vọng để có thể gặp lại Jigoko một lần nữa.
Jigoko xuất hiện ở hành lang. Cô ta ngay lập tức chạy, chạy đi tìm hắn, chạy đi tìm người đã cho cô ta rất nhiều cảm xúc trong thời gian qua.
Mở cửa phòng của hắn ra, cô ta tập trung nhìn vào người đang quỳ dưới sàn, thân thể phát sáng.
“ Không… không thể nào đâu…”
Jigoko chạy tới, quỳ xuống, lay mạnh vai của hắn. “ Làm ơn đi. Tôi không cho phép anh tan biến như thế này đâu… làm ơn… ở lại đi!!”- Cô ta nói trong tiếc nấc.
“ Jigoko!”
Hắn lấy tay còn lại của mình kéo Jigoko lại gần. Môi của hắn nhắm thẳng vào đôi môi của cô ta.
Một nụ hôn đầy dịu dàng. Một nụ hôn cho Jigoko rất nhiều cảm xúc lẫn lộn khác nhau. Đau đớn, hạnh phúc, bối rối…
Đôi chân của hắn đang dần dần tan ra. Hắn buông Jigoko, nhìn sâu vào mắt cô ta, mỉm cười.
“ Anh yêu em, Jigoko.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT