"Mặc đồ lặn? Chúng ta muốn lặn xuống nước sao?" Điềm Điềm cảm giác nặng nề, đã trể thế này mà anh lại rũ cô đi lặn?
"Em biết rồi còn hỏi." Mạnh Tử Long đã bắt đầu mặc đồ lặn.
"Ý anh là sao đây?" Người ta không biết cho nên mới hỏi, thái độ của anh là sao đây giống như em thiếu anh mấy trăm triệu vây "Mặc vào." Mạnh Tử Long đưa cho cô một bộ đồ lặn.
"Nha!" Điềm Điềm hô lên.
"Làm sao vậy? Cả kinh sợ hãi, mọi người cũng bị ngươi hù chết." Mạnh tử to lớn một bàn tay đã vói vào đồ lặn trong tay áo mặt, bàn tay còn lại đang muốn vói vào đi thời điểm ngọt lành đột nhiên kêu to sợ tới mức hắn dừng lại động tác trong tay, cho nên hắn hiện tại tư thế cực kỳ buồn cười, một bàn tay lôi kéo y phục, một bàn tay cao cao giơ.
"Này, sao em không nói chuyện." Mạnh Tử Long nhìn cô mới phát hiện cô đang ngẩng người, anh nhìn cô, anh chắc chắn là hiện giờ cô đã quên mất chính bản thân cô đang mặc đồ lặn.
"Tay của anh không mỏi sao?" Điềm Điềm chỉ vào cánh tay của anh.
Mạnh Tử Long nhìn mình có phần ngu ngốc, cũng không nói nói gì , chỉ là trong nháy mắt anh nắm lấy cánh tay cô bỏ vào trong áo lặn, "Nhanh lên mặc quần áo." Nếu như mà lãng phí thời gian với cô, chắc tối nay anh và cô cũng chưa xuống nước được.
Cô nhìn dưới đáy biển, tuy nhiên đây không phải là biển thật nhưng cũng không kém bao nhiêu, biển ở đây thật là đẹp.
Cô nhìn đàn cá đang tung tay bơi lội, cô đưa tay ra vuốt ve chúng, tuy cách một lớp đồ lặn nhưng cô vẫn cao hứng không thôi
"Thật lớn, thật đẹp." Cô muốn kêu Mạnh Tử Long, nhưng là cô phát hiện chính mình đang mang mặt nạ hô hấp bảo hộ, thở ra khí tức đại khái chỉ có chính mình nghe được đến, cô nhìn thấy Mạnh Tử Long đang bơi tới rạn San Hô, cô thấy anh đang nhìn nó không biết suy nghĩ cái gì.
Bởi vì lần đầu tiên cô lặn xuống nước, cô cố gắng bơi về phía Mạnh Tử Long, từ từ bơi đến bên cạnh anh, nguyên lai anh không phải đang nhìn San Hô, mà anh đang nhìn vỏ ốc.
Vỏ ốc đẹp quá, cô không khỏi tán thưởng, cô nhìn thấy vỏ ốc này tương tự với vòng cổ cô đang đeo trên người.
Chẳng lẽ là bởi vì cái này cho nên anh mới tập trung tinh thần nhìn nó sao? Điềm Điềm đẩy thân thể về phía anh, ý bảo anh nhìn cô.
Bởi vì ngăn cách mặt nạ hô hấp cô không thể nào cùng anh đối thoại, cô chỉ có thể chỉ vòng cổ trên ngực mình và cái vỏ ốc kia với anh, sau đó cô nhìn thấy anh gật đầu với cô và cười, thật đúng là như vậy.
Điềm Điềm cũng bắt đầu cười, chỉ là cô phát hiện vị trí cẳng chân của mình rất đau, cho nên biểu tình trên cô bắt đầu vặn vẹo.
Mạnh Tử Long thấy biểu tình của cô như vậy anh liền khẩn trương, làm sao vậy? Làm sao vậy? Anh cách lớp mặt nạ bảo hộ lớn tiếng la lên, anh quá khẩn trương, anh quên rằng anh nói cô căn bản nghe không được.
Điềm Điềm muốn di động chân, nhưng là cô chỉ là nhẹ nhàng di động, cẳng chân của cô liền đau, nhìn biểu tình khẩn trương của anh, cô cũng bắt đầu khẩn trương theo, chân, chân, cô không ngừng chỉ vào cẳng chân của mình.
Một hồi anh mới hiểu ra được, bắt đầu bơi về phía cô.
Anh ở bên nước nhẹ nhàng mát xa cẳng chân cho cô, sau đó anh bơi tới trước nhìn biểu tình của cô, liền thấy chân cô rốt cuộc bình thường, Mạnh Tử Long mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là rút gân bình thường mà thôi, không có tổn hại gì.
Mạnh Tử Long sợ hồi nữa cô sẽ bị rút gân nữa anh kêu cô đi ra ngoài, anh tới ngay chổ vỏ ốc lấy nó lên mà không để cho cô phát hiện, sau đó anh và cô đi lên bờ.
"Không có việc gì, chỉ là rút gân bình thường mà thôi." Vừa mới rút gân thật sự rất đau, nhưng là cô đã bị thành thói quen, có đôi khi buổi tối vào thời điểm đi ngủ, cô sẽ bị đau mà tỉnh lại.
"Em bị như vậy, như thế nào có thể không có việc gì." Mạnh Tử Long khẩn trương.
"Thật sự không có việc gì, em quen rồi."
"Quen rồi? Điềm Điềm, em như thế nào lại không biết quý trọng thân thể của mình?" Mạnh Tử Long kích động cầm lấy cánh tay của cô.
"Anh không cần chuyện bé xé ra to." Điềm Điềm cho rằng chuyện rút gân là rất bình thường, trước kia cô vì muốn giảm bớt gánh nặng cho gia đình, nên cô mới đi làm thêm và ăn uống không đủ tốt, cho nên chuyện cô rút gân là rất bình thường, từ khi cô ở bên cạnh Mạnh Tử Long được ăn uống ngủ nghĩ tốt, cho nên cô không còn bị tình trạng rút gân nữa, nhưng hôm nay là do khí lạnh truyền tới nên cô mới bị như vậy.
"Điềm Điềm. . . . . ." Nhìn bộ dạng của cô, anh thật bất đắc dĩ, cô nói cô bị là do thói quen, rút gân mà cũng có thể coi như là thói quen, thì anh biết cô đã chịu nhiều đau khổ rồi, nghĩ vậy anh càng thương cô nhiều hơn.
"Ai nha, anh không phải như vậy, từ khi em ở cùng với an hem đã thoải mái hơn trước rất nhiều rồi, tình huống này đã thật lâu rồi không còn xuất hiện nữa." Cô vỗ bả vai anh, nhìn bộ dạng anh khẩn trương, cô không bị bệnh cũng thành bệnh.
"Thật sự?"
"Đương nhiên là thật, em lừa anh làm gì, lừa anh em cũng không có ít lợi gì."
"Được rồi, thời gian cũng không sớm, chúng ta có phải hay không nên về nhà?" Điềm Điềm tiến lên ôm lấy cánh tay của anh.
"Đi thôi."
"Tử Long, hôm nay rất cảm ơn anh." Điềm Điềm phát hiện mình càng yêu anh nhiều hơn.
Điềm Điềm ngồi vào ghế phụ, đôi mắt cô nhắm lại, hôm nay cô rất mệt, cả ngày cô đi học, buổi tối Mạnh Tử Long lại dẫn cô đi ăn và dắt cô đi chơi thỏa thích, bây giờ trong đầu của cô không có ý niệm gì khác ngoài trừ đi ngủ.
Mạnh Tử Long lái xe cực kỳ ổn định, Điềm Điềm ngồi trên ghế bắt đầu an ổn ngủ.
Mạnh Tử Long quay đầy lại thì phát hiện cô đã ngủ say rồi, anh cũng mặc kệ cô vì chỉ cần chút nữa thôi anh sẽ cho cô thêm một kinh hỉ nữa.
"Điềm Điềm, tỉnh tỉnh." Anh dừng lại trước cửa quán bar, Mạnh Tử Long nhẹ nhàng lay cánh tay cô.
"Uh`m. . . . . ." Điềm Điềm mơ mơ màng màng mở to đôi mắt nhìn anh, "Về đến nhà rồi hả anh?"
"Xuống xe đi." Anh không trả lời vấn đề của cô, anh tắt máy xe.
Ánh mắt Điềm Điềm mơ mơ màng màng còn chưa có tỉnh lại, cô vừa đinh mở cửa ra, thì Mạnh Tử Long đã đi trước một bước mở cửa cho cô, Điềm Điềm cười nhìn anh, sau đó cô đột nhiên bừng tỉnh.
Trước mắt cô là một quán bar, anh dắt cô tới đây làm chi, Mạnh Tử Long nắm tay cô đi vào trong. Điềm Điềm dừng chân nhìn anh, "Anh dẫn em tới quán bar làm cái gì?"
"Em đi vào liền biết."
Lại đi chơi nữa, hôm nay rốt cuộc là ngày gì mà anh lại làm nó trở nên thần bí như vậy, "A...." Điềm Điềm gật đầu đi theo anh tiến vào.
Kì thật cô vẫn mong đợi, không biết bước tiếp theo anh tính làm cái gì nữa, hôm nay anh tạo cho cô một cảm giác rất lãng mạn.
Điềm Điềm đi vào quán bar ngồi xuống, thì có phục vụ sinh tới cầm cây mía đưa cho cô, cô liên tiếp nhìn anh, không biết cô có nên đồng ý hay không, bởi vì anh đã từng nói với cô trừ anh ra cô không được sử dụng bất kì món gì của người đàn ông khác, nếu như cô nhận của phục vụ sinh đó, cô sợ phục vụ sinh đó sẽ bị mất việc.
Trong lúc đó Mạnh Tử Long cười gật đầu với cô, nếu anh đã đồng ý thì cô cũng nhận lời, chỉ là trực giác nói cho cô biết mọi chuyện không có đơn giản như vậy, anh nhất định là có âm mưu, chỉ là nếu nhận được hoa cô còn lý giải được nhưng nhận được cây mía thì cô không biết phải làm gì.
Nhưng mặc kệ sự thật như thế nào, cô vẫn cười thật tươi tiếp nhận cây mía và nói tiếng cám ơn.
Sau đó cô đi theo anh tới một căn phòng, cô nhìn thấy được bảy tấm thẻ, nhưng đều là cái cô gái đưa cho cô.
Điều này làm cho Điềm Điềm cảm thấy kì quái, cô không biết anh rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì?
Bởi vì những tấm thẻ bị xáo trộn , cho nên trong khoảng thời gian ngắn cô không hiểu được anh muốn biểu đạt điều gì.
"0, 1, 1, 2, 3, 4, 5." Điềm Điềm nhìn các con số nói thầm , cô không hiểu cái gì hết?
"Em nhìn kĩ xem." Hai người đứng trước cửa phòng, Mạnh Tử Long không tính mở cửa
"Em nhìn như thế nào cũng là mấy con số mà thôi? Anh muốn em thấy cái gì? Thật là, em không biết cây mía này có ngọt hay không, nhưng mà em không thích ăn ngọt nha." Điềm Điềm nén giận nhìn Mạnh Tử Long, anh muốn cho cô một chút vui vẻ cũng không cần phải phức tạp như vậy chứ, bây giờ trong đầu cô cực kì mờ mịt, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Em không nhìn ra sao?" Mạnh Tử Long nghi hoặc nhìn chằm chằm mấy tấm thẻ trong tay Điềm Điềm, rõ ràng rất đơn giản như vậy, em làm sao lại không biết?
"Em nhìn không ra, em chỉ thấy những con số 0, 1, 1, 2, 3, 4, 5 này à, này có cái gì đặc biệt, anh rốt cuộc muốn em biết điều gì?" Điềm Điềm đánh một quyền vào trong ngực Mạnh Tử Long.
"Điềm Điềm, thời điểm em học trung học không có yêu nhau sao?" Mạnh Tử Long đột nhiên xoay chuyển đề tài làm cho cô cảm thấy khó hiểu.
"Chuyện này với em yêu hay không yêu thì có quan hệ gì?" Hiện tại là tình huống gì, Điềm Điềm càng ngày càng hồ đồ , "Này, Mạnh Tử Long, cuối cùng anh muốn nói cái gì?" Điềm Điềm không lý giải nổi, cô trước kia còn không có thời gian đi làm, lấy gì có thời gian nói chuyện yêu đương.
"Điềm Điềm, Em nhìn lại xem." Mạnh Tử Long vẫn còn chưa từ bỏ ý định, nếu như anh nói cho cô biết, thì sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
"Ai nha, anh phiền chết đi được, không biết, không biết, cái gì em cũng không biết, anh thần bí như vậy làm gì?" Điềm Điềm không chịu nỗi nữa rồi, có chuyện gì thì anh nói thẳng không tốt sao, sao lại phải viết lên tấm thẻ, hiện tại là thế kỉ hai mươi mốt rồi, sai lại còn ngây thơ như vậy nữa.
Điềm Điềm đẩy thân thể anh ra cô muốn mở cửa đi vào, Mạnh Tử Long phản ứng rất nhanh, bằng không kế hoạch của anh sẽ bị ngâm dấm.
"Này, anh sao lại cản em? Anh dẫn em tới nơi này không phải để ngủ à?" Anh phải biết rằng hôm nay cô mệt chết đi được, vậy mà hiện tại anh còn làm tiêu hao thể lực của cô, bây giờ cô chỉ muốn đi ngủ mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT