"Long, anh tiết lộ một chút có được hay không?" Qua mấy phút sau Điềm Điềm nhịn không được, cô đem thân thể cả mình dán sát vào ngực Mạnh Tử Long.

"Có thể, nhưng anh có điều kiện."

Thương nhân chính là thương nhân, bất kể làm cái gì đều vĩnh viễn vẫn nói đến điều kiện, Điềm Điềm ở trong lòng hung hăng đêm Mạnh Tử Long khinh bĩ, nhưng là ngoài miệng vẫn nói, "Điều kiện gì?"

"Em hôn anh, anh liền nói cho em biết."

Tất cả đàn ông đều dùng nữa người dưới để suy nghĩ, tùy thời điều muốn chiếm tiện nghi của người ta.

Điềm Điềm do dự, nhưng chính bản thân cô rất tò mò, cô muốn biết anh dẫn cô đi đâu cho nên cô liền chấp nhận "Hôn liền hôn, ai sợ ai."

"Được rồi, hiện tại anh có thể nói cho em biết được rồi chứ" . Điềm Điềm cuối người xuống, hôn lên mặt anh.

Được." Lúc này xe đã dừng lại, Mạnh Tử Long mở cửa xe đi xuống.

"Này!" Điềm Điềm thấy anh xuống xe, cũng liền nhanh chân xuống xe theo, quanh cảnh xuất hiện trước mắt cô, cô không thể nào thốt nên lời?

"Chính là nơi này." Mạnh tử Long chỉ vào căn phòng phía trước nói.

Thế giới dưới biển? Điềm Điềm không nghĩ rằng anh sẽ mang cô đến nơi này, nhưng hiện giờ là ban đêm họ vào có được hay không, giờ này người ta đã đóng cửa rồi mà?

"Anh xác định người ta bây giờ còn mở cửa kinh doanh?"

"Đóng cửa rồi."

Điềm Điềm thật sự muốn dùng nước miếng phun chết anh, người ta đóng cửa nghĩ kinh doanh rồi, anh còn mang cô tới đây làm gì.

"Mạnh Tử Long, anh xác định hôm nay đầu anh không bị hỏng chứ?"

"Đi." Mạnh Tử Long kéo Điềm Điềm đi vào bên trong, ở nơi này tối đen như mực, mà người ta còn đóng cửa nghĩ kinh doanh bọn họ làm sao tiến vào được?

Điềm Điềm muốn hỏi Mạnh Tử Long, chỉ thấy anh móc từ trong túi áo ra một cái chìa khóa, nhẹ nhàng mở cửa, Điềm Điềm nhìn anh trợn mắt há hốc mồm.

Sau đó anh liền mang cô đi vào bên trong, cô đi vào bên trong, cô nhìn xung quanh hết nhìn đông, rồi lại nhìn tây, mắt cô không ngừng chớp chớp.

"Đúng rồi, anh làm sao lại có chìa khóa ở đây?" Qua một hồi lâu cô mới nghĩ đến vấn đề này, cô liền hỏi anh.

"Em không nhìn xem người đàn ông của em là ai, có cái gì mà anh lại không làm được?"

Cô nhìn anh đang tự kỉ, anh làm bộ mặt như cái gì anh cũng làm được, "Có một chuyện anh làm không được."

"Chuyện gì?"

"Anh có thể mang thai sao? Ha ha. . . . . . . . . Ha ha. . . . . ." Điềm Điềm cười đến đau cả bụng, đợi đến khi cô ngẫng đầu thì bắt gặp gương mặt đên như than của Mạnh Tử Long, cô lập tức thu lại nụ cười trên mặt, cô chẳng qua chỉ đùa một chút mà thôi, anh không cần phải tức giận như vậy chứ? !

"Được rồi, anh quả thật không có khả năng đó." Mạnh Tử Long nói ra câu này, làm cho cô ngạc nhiên, không biết mình đã nói sai cái gì làm cho anh tức giận, cô nhìn gương mặt anh, trên gương mặt anh không biểu hiện lên cái gì cả, làm cho cô không biết là anh có tức giận hay không, cô sợ nếu như anh tức giận, thì người đau khổ nhất chính là cô.

"Anh không cần nói sang chuyện khách, anh còn chưa có trả lời em vì sao anh có chìa khóa ở đây?"

"Chẳng lẽ anh có chìa khóa này không được sao?"

"Hả? Anh có ý gì?" Mạnh Tử Long nói chuyện thật làm cho cô phải suy nghĩ, trong thời gian ngắn cô căn bản là không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, "Hả? Nơi này là anh mở."

"Ừh."

Cô biết sản nghiệp nhà anh rất lớn, nhưng cô lại không biết anh mở công viên hải dương này, "Chắc hẳn anh còn có rất nhiều công viên loại này đi?"

"Không sai, em đoán đúng rồi."

"Thực sự, thật tốt quá, vậy em không phải sẽ có nơi để vui chơi hay sao?" Nói đến trò chơi Điềm Điềm tỏa ra rất phấn khích, đây là loại hình đại đa số các cô gái đều thích, cho nên Điềm Điềm cũng không phải là một ngoại lệ.

"Của anh cũng chính là của em, em không cần mất tiền mà vẫn có thể chơi được, cho dù em đem nó phá hủy anh cũng không có ý kiến."

Của anh cũng chính là của em, lời nói này làm cho Điềm Điềm đỏ mặt, ý anh nói có phải anh xem cô thành người một nàh hay không.

"Anh đã nói như vậy, em ngày mai liền đem nơi này phá hủy."

"Em đùa?"

"Đương nhiên là giả, ha ha. . . . . ." Điềm Điềm cười cả người đều bổ nhào vào trong ngực của Mạnh Tử Long.

"Oa, anh xem hai con cá đang hôn nhau kìa." Điềm Điềm phát hiện ra liền lớn tiếng kêu gọi.

Mạnh Tử Long sủng nịch sờ đầu cô, "Đây là hôn môi cá."

"Vậy chúng nó đều như vậy suốt à?"

"Đứa ngốc, chẳng lẽ chúng nó không cần hô hấp à?"

"Phải ha". Điềm Điềm phát hiện trong tình yêu cô vĩnh viễn vẫn là một đứa ngốc

"Oa, thật là đẹp." Điềm Điềm nhìn hai con cá không khỏi than thở, "Vậy chúng nó là đồng tính à?"

"Không biết"

Không biết? Cô ngất? Thì ra vẫn còn có cái anh không biết, cô còn tưởng rằng cái gì anh cũng biết.

"Em cảm thấy được chúng nó là khác phái." Điềm Điềm ngọt ngào nhìn cá nói.

"Bởi vì chỉ có khác phái mới có thể hôn nhau nha."

Điềm Điềm em thật sự là đơn thuần đến ngu ngốc, em không biết trên thế giới này vẫn còn có đồng tính à.

Có lẽ là do hai con cá đang hôn nhau, Điềm Điềm ngẫn đầu lên thì thấy ánh mắt của anh là lạ, giống như ẩn chứa cái gì đo, "Anh làm sao vậy?"

Mạnh Tử Long không nói lời nào, chỉ mấp máy môi của mình, sau đó anh liền kéo cô vào ngực, cúi đầu hôn lên đôi môi cô.

Bởi vì không có lực lượng chống đỡ, ngọt chỉ có thể lấy tay ôm mạnh tử long cổ của.

Trong nước hai con cái đang hôn nhau, bên ngoài ại có hai người đang hôn nhau, hình ảnh đẹp như vậy, lại ở trong ban đêm, làm cho người ta thấy tình yêu của họ thật là lãng mạn.

Có lẽ bởi vì tình yêu của bọn họ làm cho xấu hổ, mà đàn cá chỉ dám trốn ở sau rạng san hô, len lén ngắm nhìn bọn họ.

Điềm Điềm đáp lại nụ hôn của anh, làm cho Mạnh Tử Long cảm thấy hưng phấn, nụ hôn của họ càng sâu hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play