Hôm sau, trời mới tờ mờ sáng Điềm Điềm đã hưng phấn rời giường.

"Điềm Điềm, sao dậy sớm thế?" Mạnh Tử Long mơ mơ màng màng mở mắt nhìn cô, hai tay quấn lấy người cô kéo lại xuống giường, phải biết trước khi cô ngồi dậy cũng đã không ngừng lật đi lật lại trong chăn, căn bản khiến cho anh không thể nào ngủ nổi.

"Không liên quan tới anh!" Điềm Điềm có chút ngượng ngùng nhìn anh, nhưng cô cứ nghĩ tới hôm nay mình sẽ chính thức được bắt đầu cuộc sống đại học mà mình hằng mơ ước thì cô lại thật hưng phấn không thể ngủ nổi, quả thật cô muốn dậy sớm một chút để đi đến trường học làm thủ tục nhập học.

Thật ra thì từ lần đầu tiên Điềm Điềm lật người thoát khỏi ngực của anh phút chốc ấy anh cũng đã tỉnh, anh có thói quen ôm cô vào trong ngực để ngủ nên chỉ cần cô vừa rời khỏi ngực anh anh sẽ thức giấc ngay lập tức.

Nhìn Mạnh Tử Long thật lâu cũng không thấy anh đáp lời của mình ...: "Vậy anh ngủ tiếp đi, em dậy đi làm bữa điểm tâm nhé." Nếu như muốn cô tiếp tục nằm trên giường chờ đợi đến lúc được tới trường thì cô nghĩ có khi mình sẽ phát điên lên mất thôi.

"Điềm Điềm, nhưng bây giờ vẫn còn sớm mà?" Mạnh Tử Long với lấy điện thoại di dộng ở đầu giường nhìn qua mới thấy có sáu giờ rưỡi.

"A, có thật không?" Điềm Điềm vừa nhìn thời gian cũng sợ hết hồn, sao lại vẫn còn sớm như vậy?thế mà cô còn tưởng rằng mình sắp bị muộn mất rồi chứ, xem ra thật sự là do cô hưng phấn quá mức rồi.

"Thôi, anh cứ ngủ tiếp đi vậy, em xuống làm bữa sáng xong sẽ gọi anh." Điềm Điềm suy nghĩ một chút, đằng nào cũng đã dậy dù sao cũng không ngủ được nữa, liền dứt khoát đi làm bữa ăn sáng.

Mạnh Tử Long muốn gọi cô quay lại, nhưng cô đã nhanh chóng ra khỏi phòng, anh thở dài: “Ai, nhìn cô ấy thật hưng phấn!” cảm thấy buồn cười nhưng cũng xuất hiện lo lắng bất an.

Cô tràn đầy sức sống thanh xuân như thế có phải sẽ khiến cho rất nhiều nam sinh chú ý đến hay không? Anh đột nhiên cảm thấy như mình đã già rồi, bởi vì anh không thể cùng cô luôn sánh bước đi qua những thời khắc tốt đẹp nhất của tuổi thanh xuân.

Mạnh Tử Long nằm trên giường thêm một lát cũng không ngủ thêm được đành phải mò dậy theo cô.

"Sao anh đã dậy rồi? Sao không ngủ thêm chút nữa đi?” Điềm Điềm đeo tạp dề đang nấu ăn trong bếp vừa xoay người lại đã thấy Mạnh Tử Long vặn vẹo khởi động ở trước cửa bếp.

"Mấy con côn trùng trong bụng anh bị mùi thơm của bữa sáng em làm đánh thức dậy mất rồi." Nói xong liền đưa tay ra định bốc lấy một cái bánh bao thơm ngào ngạt vừa ra lò, nhưng tay vừa vươn ra đã bị Điềm Điềm gạt ngay đi : “ Đi rửa tay đi đã."

Mạnh Tử Long hướng về phía những chiếc bánh bao hít mạnh một hơi: "Thật là thơm, rửa tay ăn điểm tâm thôi." Sau đó lại sôi nổi như một đứa trẻ đi vào nhà vệ sinh rửa tay.

Một người đàn ông sao lại có nét đáng yêu như thế? Nhìn theo bóng lưng Mạnh Tử Long, Điềm Điềm hạnh phúc cười.

"Này, không cho cầm bằng tay." Rửa tay xong Mạnh Tử Long lấy tay bốc một cái bánh bao bỏ vào miệng Điềm Điềm muốn ngăn lại cũng không còn kịp.

"Này, làm sao anh lại giống trẻ con thế, ăn bốc như thế rất bẩn biết không hả."

"Anh đã rửa tay, em xem, rất sạch sẽ." Anh xòe bàn tay ra trước mặt Điềm Điềm lắc lắc, nếu không phải thấy dáng người cao lớn trước mặt, Điềm Điềm thật sự sẽ hoài nghi đây là đứa nhóc của mình chứ không phải là người đàn ông của mình mất.

"Không để ý tới anh nữa." Đối với cái người tà ác lại hay ăn vạ như anh thật cô không có biện pháp nào để đối phó cả, chỉ có thể để anh tùy ý.

——

"Này, em định làm gì thế?" Mạnh Tử Long chưa kịp ăn xong bữa sáng đã thấy Điềm Điềm cầm lấy một phần bánh bao chuẩn bị ta ngoài.

"À? Không phải hôm nay em sẽ bắt đầu đi học hay sao?" Điềm Điềm dừng bước quay lại nhìn anh, tối hôm qua anh đã nói với cô đã tìm được trường học cho cô, vỗn dĩ đối với các trường ở trong nghành thiết kế nội thất anh rất có quyền uy, mà trường học anh chọn cho cô vừa đúng là trường đại học mơ ước của cô, cho nên tối hôm qua khi anh báo tin vui này cho cô, cô đã thật rất hưng phấn cả buổi tối đều thấy khó ngủ.

"Nhưng sao em lại phải đi sớm thế làm gì?" Mạnh Tử Long nhìn đồng hồ treo tường, cái kim dài mới chỉ tới số bảy.

"Không còn sớm nha, em bây giờ còn phải đi bắt se buýt, đại khái phải 40' mới tới trường học, sau đó em còn muốn lên giáo vụ hỏi thăm về các giáo trình, sau đó lại muốn đi ôn tập một chút, lúc này mới đi cũng không thể nói là sớm nữa?" Thời gian đã được Đi9ềm Điềm sắp xếp xong xuôi, cho dù bây giờ đã đi nhưng cô còn sợ không đủ thời gian ấy chứ, nếu như buổi đầu tiên đã đi trễ thế thì sẽ để lại ấn tượng không tốt với giáo viên, để cho an toàn cô đã quyết định phải đi sớm một chút vẫn tốt hơn.

"Nếu không còn chuyện gì thì em đi trước đây." Điềm Điềm nhìn sắc mặt Mạnh Tử Long mọt chút thấy không có gì khác lạ hoặc không còn điều gì muốn nói liền xoay người chuẩn bị rời đi.

"Đứng lại."

Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng quát làm cho Điềm Điềm kinh sợ vội vàng thu chân lại, xoay người lại sợ hãi nhìn anh : “ Sao vậy?”

"Anh sẽ đưa em tới trường, vì vậy không cần phải lo bị muộn, quay lại ăn cho xong đi đã." Giọng nói tràn đầy khí thế bức người.

"Nhưng. . . . . ."

"Nhưng mà cái gì, cứ quyết định như vậy, quay lại ăn đi."

Điềm Điềm không còn cách nào khác chỉ có thể trở lại ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ anh ăn điểm tâm xong đưa cô đi đến trường học.

Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt khác thường tràn đầy kinh ngạc của các bạn học Điềm Điềm đã cảm thấy cả người mình đều nóng bừng, anh rõ ràng biết nếu anh mà xuất hiện ở sân trường sẽ khiến cho nơi đó nổi lên trận song to gió lớn đến nhường nào, thế mà anh lại còn cố chấp muốn đưa cô đi.

Vì vậy khi Mạnh Tử Long lái chiếc xe thể thao sang trọng đưa Điềm Điềm tới trước cổng trường đã xảy ra một màn như sau, vốn là các sinh viên đang lũ lượt đi vào trường nhưng khi nhìn thấy chiếc xe sang trọng đỗ lại thì tất cả đều như bị đóng băng, nhìn chằm chằm vào chiếc xe đoán xem đại nhân vật nào sẽ bước xuống.

Nhìn ánh mắt chăm chú của một đám đông các bạn học trong trường, Điềm Điềm thật sự không có dũng khí bước xuống xe "Cái đó, anh không cần xuống xe có được hay không?"

Chỉ riêng chiếc xe thể thao này đã đưa tới những ánh mắt như vậy, nếu nư anh mà còn xuống xe thì Điềm Điềm chỉ sợ những bạn học kia sẽ mất khống chế, cô cũng không muốn nghe thấy những tiếng thét chói tai của các bạn học nữ kia đâu.

"Tại sao?" Mạnh tử Long cố ý tiến sát lại gò má cô phả ra hơi thở ấm áp đầy mập mờ.

"Bảo an không cần xuống là không cần xuống." Điềm Điềm nhằm thẳng Mạnh Tử Long quát to một tiếng, mở cửa trực tiếp xuống xe.

Nhưng là bước chân của cô còn chưa có đứng vững liền nghe thấy những tiếng thét đinh tai nhức óc của các bạn nữ, cô ngẩng đầu lên thì thấy Mạnh Tử Long đang chậm rãi tiến lại gần mình.

Điềm Điềm muốn chạy thoát khỏi hiện trường bằng tốc độ nhanh nhất có thể, nhưng bi kịch cho cô, chân vừa kịp động thì không thể nhúc nhích được giống như có ngàn cân xi măng đổ dưới chân cô vậy.

Cô chỉ có thể ở trong lòng yên lặng cầu nguyện, không nên tới đây không nên tới đây.

Nhưng là ngày thường chắc cô không chăm chỉ tu hành nên ước nguyện hiện giờ không như ý, Mạnh Tử Long đi thẳng tới trước mặt cô, hơn nữa còn thâm tình nắm lấy tay cô, dưới ánh mặt trời khuôn mặt anh thật dịu dàng, khóe miệng khẽ mỉm cười với cô.

Điềm Điềm nhìn đến nỗi cả người cũng mê muội, không thể không thừa nhận anh rất đẹp trai, hơn nữa lại còn là loại đẹp trai phong độ đến quỷ thần đều ghen tức, nếu như không phải là cô dang nắm tay anh thì cô thậm chí sẽ hoài nghi là anh bước ra từ trong phim.

"Đi thôi." Anh dắt tay cô đi về phía trước, hoàn toàn phớt lờ những hoa si đang nhìn anh chăm chú không chớp.

Điềm Điềm như bị rút hết sức lực trong người, hai chân bước theo anh hoàn toàn bị động.

"Ai, đã có bạn gái, một đại suất ca cứ như vậy mà bay đi, thật là đáng tiếc."

"Đúng là thật sự rất đẹp trai nha."

Chung quanh các nữ sinh đều phát ra tiếng thở dài, Điềm Điềm cuối cùng cũng kịp thoát khỏi trầm mê mà phản ứng lại, nhìn xung quan cũng thấy các bạn học đã tự động nhường ra một đường để cho anh dắt tay cô đi qua.

Đáng chết, anh cho là đang bước đi trên thảm đỏ hay sao? Nhìn anh thật đang rất hưởng thụ mà.

Điềm Điềm muốn rút tay ra khỏi bàn tay anh, nhưng mà thử mấy lần liền đều không hề có tác dụng gì, ngược lại còn làm đau tay mình thêm : “ Buông em ra” Cô đánh mạnh vào lồng ngực anh, uy hiếp anh.

Mạnh Tử Long giả vờ như không nghe thấy, thậm chí còn kéo cả người cô vào trong lòng mình. . . . . để cho khuôn mặt cô dán sát vào lồng ngực vạm vỡ của anh.

"Anh. . . . . ." Nhìn chung quanh có nhiều người như vậy, Điềm Điềm thật sự là không tiện phát tác, chỉ có thể mặc cho anh nửa ôm nửa kéo cô bước vào phòng giáo vụ.

"Anh căn bản chính là cố ý." Vừa đi vào phòng giáo vụ Điềm Điềm liền nổi đóa, một đường hất mạnh cánh tay của Mạnh Tử Long đang ôm mình ra lớn tiếng chỉ trích anh.

"Hư, nhỏ giọng một chút." Mạnh Tử long đưa một ngón tay lên môi ra dấu im lặng, "Điềm Điềm, em là muốn cho tất cả giáo viên trong trường đều đi ra nghênh đón em sao?"

Nhất thời trên mặt Điềm Điềm một hồi bạo 囧, bởi vì vừa đúng lúc có phòng làm việc mở cửa, từ bên trong một cô giáo trung niên bước ra, thấy bà đang bước về phía mình Điềm Điềm sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên nhìn.

Thấy bà chỉ đi lướt qua người mình, Điềm Điềm cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, thật hù chết cô mà, cô cho rằng cô giáo kia bước ra ngoài nhất định là muốn mắng cô một trận cơ.

"Đều là do anh không tốt." Điềm Điềm hung hắng véo tay Mạnh Tử Long một cái.

"Điềm Điềm, rất đau đó!"

Tốt nhất đau chết anh đi, đáng đời cho cái dáng vẻ hả hê của anh lúc trước, hiện tại biết bản cô nương lợi hại chưa, khiến cho anh hết phách lối đi.

Điềm Điềm gõ cửa phong làm việc của giáo vụ khoa thiết kế, thấy bên trong có một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, nhìn qua có vẻ cũng không lớn hơn mình mấy tuổi.

"Có chuyện gì không?" Trai đẹp mỉm cười nhìn về phía Điềm Điềm.

"Tôi. . . . . ." Điềm Điềm vừa định đáp lại lời của hắn nhưng đã bị Mạnh Tử Long ở phía sau xông lên cướp lời: "Cô ấy là Điềm Điềm, hôm nay tới nộp hồ sơ nhập học."

"A, thì ra là học sinh mới Điềm Điềm, hiệu trưởng cũng đã nói qua với tôi rồi,lớp của em cũng đã sắp xếp xong xuôi, đây là giáo trình học của em." Trai đẹp đem một xấp sách đưa tới trước mặt của Điềm Điềm: "Tôi là giáo viên phụ đạo của em, tôi họ Lý."

Điềm Điềm vừa định nhận lấy sách từ tay Lý phụ đạo thì Mạnh Tử Long đã bước lên trước cầm lấy, sắc mặt anh thâm trầm, thậm chí ngay cả một câu cám ơn cũng không có nói.

Lý phụ đạo rõ ràng có chút lúng túng, có lẽ là chưa bao giờ gặp phải học sinh không lễ phép như vậy đi, "Vậy nếu như không có vấn đề gì để hỏi thì ngày mai em có thể lên lớp được rồi." Lý phụ đạo chủ động bỏ qua sự tồn tại của Mạnh Tử Long đem tầm mắt đặt lên người Điềm Điềm.

Da của cô rất trắng, lúc cười lên đôi mắt hơi híp, rất đẹp mắt, chớp mắt kia trong đáy mắt Lý phụ đạo lóe lên sáng ngời.

Nhìn ánh mắt Lý phụ đạo đang dán chặt lên người Điềm Điềm, Mạnh Tử Long thấy trong lòng mình như có ngọn lửa đang thiêu đốt, anh thậm chí đã muốn cho cái tên Lý phụ đạo kia một đấm vào mặt, có thầy giáo nào lại nhìn học sinh của mình với ánh mắt như thế không hả?

Vốn là bàn tay đang nắm tay Điềm Điềm không tự chủ lại càng siết chặt, Điềm Điềm cảm thấy trên mu bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn liền ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện trong mắt anh là ngọn lửa giận đang hừng hực thiêu đốt, bây giờ lại xảy ra chuyện gì vậy? Anh đang tức giận, nhưng người nào chọc tới anh mới được?

Nhìn ánh mắt Mạnh Tử Long, Lý phụ đạo cũng cảm thấy không khí xung quang như bị đóng băng, khiến cho hô hấp của hắn cũng có chút khó khăn, người đàn ông đứng bên cạnh cô gái này tuyệt đối không phải là người đơn giản, chỉ là quan hệ giữa cô và hắn là như thế nào? và tại sao hắn lại dùng ánh mắt như thế để nhìn cô.

"Này, chúng ta đi thôi." Điềm Điềm cảm thấy không khí chung quanh càng ngày càng có cái gì đó không đúng, kéo cánh tay Mạn Tử Long muốn đi khỏi chỗ này.

"Anh sao vậy?" Đi ra khỏi phòng giáo vụ thật xa, Điềm Điềm mới buông tay Mạnh Tử Long ra để hỏi anh, ánh mắt tức giận kia của anh thật sự là có thể dọa chết cô đấy.

"Điềm Điềm, ngày hôm qua anh đã nói gì với em?" Mạnh Tử Long một tay cầm đống giáo trình của cô, một tay nắm chặt thành quả đấm, trong mắt lại càng giống như hàn băng ngàn năm.

Nhìn cái ánh mắt kinh khủng kia, Điềm Điềm kích động muốn khóc, bộ dạng của anh bây giờ rất đáng sợ, cô thậm chí không biết mình đã làm sai cái gì, tại sao anh lại nhìn cô bằng ánh mắt như thế, chẳng lẽ anh không biết rằng cô rất sợ dáng vẻ này của anh hay sao!

"Nói cái gì?" Điềm Điềm không hiểu rốt cục là anh muốn hỏi cô về điều gì, ngày hôm qua anh và cô nói nhiều như thế, cô làm sao biết được hiện giờ anh muốn nói về điều gì chứ.

"Điều kiện để anh đồng ý cho em đi học là gì?" Mạnh Tử Long cảm thấy một giây kế tiếp thì cơn giận này sẽ xông thẳng lên đỉnh đầu của mình mất, lúc đó anh thật không biết mình sẽ làm ra chuyện gì , bởi vì hết sức kiên nhẫn khiến trên trán của anh đã toát ra một tằng mồ hôi chảy dài xuống theo huyệt Thái Dương.

Điềm Điềm nỗ lực hồi tưởng lại xem ngày hôm qua cô đã hứa hẹn gì với anh, chẳng lẽ là. . . . . . Bởi vì thầy giáo phụ đạo lúc nãy.

Cô thật có chút không thể tin được cũng bởi vì cô chỉ vừa mới nói một tiếng ‘ tôi ’ đã khiến cho anh tức giận đến mức này : “Nhưng mà em cũng chưa nói chuyện cùng hắn mà.” Điềm Điềm cảm thấy uất ức vô cùng, chẳng lẽ thầy giáo phụ đạo hỏi tới mà mình cũng phải phớt lờ hắn đi sao?

“Điềm Điềm, chẳng lẽ em không nhìn thấy tên đó dùng ánh mắt nào để nhìn em sao? Đó là ánh mắt của một người đàn ông đang nhìn một người phụ nữ em hiểu không?.”

Mạnh Tử Long có cảm giác sự phẫn nộ của mình đã phun trào, ném mạnh đống sách trên tay đi thẳng về phía trước.

Điềm Điềm có lẽ là bị dọa phát sợ, đứng ở tại chỗ ngơ ngác, không biết là cô đã đứng bao lâu, cho đến khi nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đi tới cô mới ngồi xổm xuống đất nhặt lại chồng sách.

"Điềm Điềm, sao thế?"

"Không việc gì." Điềm Điềm ngẩng đầu lên nhìn về Lý phụ đạo muốn nở nụ cười, nhưng mà hiện tại khuôn mặt cô đã tràn ngập nước mắt.

"Tại sao khóc?" Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Điềm Điềm, Lý Thịnh có cảm giác như trái tim mình bị ngàn mũi dao đâm tới, đau đớn thấu tận tim can.

"Không có việc gì." Điềm Điềm cuống quýt lau đi những giọt nước mắt trên mặt, nhưng lau thế nào cũng không thể lau hết được, cô cũng không biết hiện tại mình bị làm sao nữa, nước mắt cứ không ngừng chảy như vỡ đê vậy.

"Cầm lấy." Lý Thịnh lấy ra một cái khăn tay đưa cho cô.

"Không cần, cám ơn." Điềm Điềm cũng không muốn nhận, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Mạnh Tử Long cô cảm thấy rất sợ hãi, nhặt vội chỗ sách trên đất cô liền nhanh chóng rời đi.

Nhưng là cánh tay lại bị Lý Thịnh bắt được : “Lau hết nước mắt rồi hẵng đi.” Hắn lần nữa đưa khăn tay tới trước mặt của Điềm Điềm.

"Khốn kiếp." Mạnh Tử Long trở lại vừa hay nhìn thấy một màn này, anh tiến lên đánh một quyền vào giữa mặt Lý Thịnh, Lý Thịnh lảo đảo một cái suýt nữa thì ngã ngồi trên đất.

"Anh làm gì đấy?" Nhìn Mạnh Tử Long đột nhiên xuất hiện còn rat ay đánh người, Điềm Điềm đứng chắn ở trước mặt Lý Thịnh lớn tiếng chất vấn Mạnh Tử Long.

"Thầy Lý, thầy không sao chớ?" Nhìn khóe miệng Lý Thịnh bị đánh chảy máu, Điềm Điềm cảm thấy thật xấu hổ.

"Không có việc gì." Lý Thịnh hướng về phía Điềm điềm cười cười, ý bảo cô yên tâm, Lý thịnh biết nhất định là người đàn ông kia đã hiểu lầm cái gì, nhưng là thật đáng chết tên đó cư nhiên không muốn giải thích.

Điềm Điềm còn muốn nói gì đó thì đã bị Mạnh Tử Long cầm tay lôi ra ngoài, Lý Thịnh muốn tiến lên ngăn cản, nhưng suy nghĩ một chút dù sao cũng là chuyện riêng giữa hai người bọn họ hắn không tiện nhúng tay vào, hơn nữa anh tin tưởng người đó sẽ không làm thương tổn cô, từ trong ánh mắt của người đó Lý Thịnh có thể nhìn ra Mạnh Tử Long mặc dù tức giận, nhưng hơn nửa là do ghen tuông.

"Mạnh Tử Long, anh buông em ra, có nghe hay không, em bảo anh buông em ra."

Điềm điềm không ngừng kêu, nhưng là mạnh Tử Long vẫn một mực lôi cô đến bên cạnh xe, những bạn học quanh đó nhìn thấy cảnh này cũng có chút sợ , vài người tốt bụng muốn tiến tới giúp cô một tay, nhưng nhìn đến ánh mắt giận dữ của Mạnh Tử Long thì không ai còn dám bước lên phía trước thêm một bước nào.

Anh cũng không nói bất cứ câu gì, chỉ là phóng xe như bay trên đường.

Không kịp thắt dây an toàn nên Điềm Điềm theo quán tính cơ hồ bị văng lên phía trước, thật may là cô kịp thời giữ chặt ghế ngồi, bằng không cô thật không dám tưởng tượng mình có thể đã bay thẳng vào kính chắn gió phía trước và lao ra ngoài.

Xe rốt cuộc cũng dừng lại, Điềm Điềm mới vừa thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp hoàn hồn thì cô đã bị anh ôm thẳng vào trong biệt thự, sau đó bị ném mạnh xuống giường lớn trong phòng ngủ.

Điềm Điềm sợ hãi nhìn anh, nhớ lại tối hôm anh xiết cổ cô, cả người đều run rẩy : “Đừng tới đây, Đừng tới đây” Cô khua tay lung tung trong không khí, nước mắt lã chã tuôn rơi khắp gò má.

Mạnh Tử Long một mạch cởi ra cà vạt, áo sơ mi cũng bởi vì anh dùng lực mạnh nên làm đứt hầu hết cúc áo, trong mắt anh là ánh sáng của sự khát máu.

Điềm Điềm cho là anh sẽ trừng phạt cô rất tạn khốc, nhưng là anh chỉ đấm thật mạnh vào trên giường, sau đó đi vào phòng tắm.

Nghe được tiếng nước chảy ào ào truyền tới từ phòng tắm, lòng của điềm Điềm cuối cùng cũng bình tĩnh hơn nhiều, cô sợ rằng tất cả mới chỉ là bắt đầu.

"Điềm Điềm, em có phải nên giải thích rồi không?" Mạnh Tử Long đi ra từ phòng tắm, hạ thân chỉ quấn một chiếc khăn, nước trên tóc vẫn nhỏ dọc theo gáy chảy xuống cơ ngực rắn rỏi của anh, vô cùng quyến rũ.

Chỉ là bây giờ Điềm Điềm căn bản cũng không có tâm tình thưởng thức vẻ đẹp nam tính đầy hấp dẫn ấy, hiện tại việc quan trọng nhất là cô muốn đem chuyện vừa rồi giải thích cho rõ ràng.

"Hắn chỉ là có lòng tốt muốn cho em mượn khăn tay mà thôi." Điềm Điềm hai tay ôm chặt cái gối co rúm lại ở góc giường.

"Tới đây." Mạnh Tử Long ngồi xuống ở bên cạnh giường.

Điềm Điềm mặc dù cảm thấy sợ hãi , nhưng lại không dám làm trái lời anh, từ từ di chuyển đến bên cạnh anh, ngay lập tức cô bị anh kéo gục xuống đùi, đầu của cô vừa đúng đặt trên đùi anh, cái ót thật đúng lúc đụng phải vật nam tính đang dựng dậy đầy kiêu ngạo.

Điềm Điềm ngượng ngùng muốn đứng dậy, nhưng là thân thể lại bị anh đè chặt xuống: "Không nên cử động."

Cô không dám động, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ở trên đùi của anh.

"Nếu như mà anh không xuất hiện, có phải em sẽ không do dự gì mà nhận lấy khăn tay của hắn?" Nghĩ tới đây Mạnh Tử Long cảm thấy rất bi thương, nhưng sợ hãi lại nhiều hơn mấy phần, nếu như có một ngày cô sẽ rời khỏi anh, vậy anh nên làm cái gì?

Nghe được lời anh nói, cô khẩn trương muốn lật người lên để giải thích, nhưng vừa định dứng lên lại bị anh đè xuống : “ Em không có!” Tiếng trả lời của Điềm Điềm mặc dù rất nhỉ nhưng cũng rất khiên định.

Nghe được lời nới khẳng định của cô, Mạnh Tử Long rơi vào trạng thái trầm tư, anh luôn luôn có lòng tin đối với chính mình, nhưng khi thấy ánh mắt Lý Thịnh nhìn cô anh cảm thấy sợ hãi, nỗi sợ hãi nơi đáy lòng.

"Anh làm sao vậy?" Thật lâu không nghe được Mạnh Tử Long trả lời, Điềm Điềm khẽ cọ đầu lên đùi anh, nhưng vẫn không hề nhấc đầu lên : "Tại sao không nói chuyện?"

Mạnh Tử Long không thể hiện chút cảm xúc nào ra ngoài, mặc dù nói cô sợ lửa giận của anh, nhưng cô lại càng sợ sự lạnh lẽo của anh hơn, nững lúc anh như vậy khiến cô có cảm giác mình cùng anh ở quá xa nhau, cô cho dù có cố gắng thế nào cũng không với tới anh được.

"Long, em thật sự sẽ không nhận lấy khăn tay của hắn mà." Cô cho là anh vẫn còn đang tức giận, lại nhấn mạnh lời khẳng định một lần nữa, cô đã cự tuyệt hắn, chỉ là không nghĩ đến hắn lại có thể tiến lên kéo cánh tay của mình, hơn nữa vừa lúc lại bị Mạnh Tử Long nhìn thấy, tất cả những điều này đều là ở ngoài dự liệu của cô.

"Thật xin lỗi, vừa rồi đã làm em sợ." Mạnh Tử Long đưa tay vuốt ve gò má của Điềm Điềm, vuốt ve những sợi tóc mềm mại của cô, sau đó đặt một nụ hôn lên trán cô: "Anh chỉ mới thấy ánh mắt của hắn như dán chặt lên người em trong lòng anh đã không khỏi cảm giác căm tức, anh sợ rằng sẽ có một kẻ nào đó cướp mất em khỏi vòng tay anh, anh không có lòng tin với chính mình, thật sự anh không có lòng tin. . . . . ."

"Đừng nói nữa." Điềm Điềm che miệng Mạnh Tử Long lại : “Em sẽ không đi đâu hết, chỉ cần anh không đuổi em đi,em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh."

Co sẽ không rời khỏi anh, trừ phi có một ngày anh không còn cần đến cô nữa, nhưng là cô hi vọng vĩn viễn sẽ không có cái ngày đó.

Mạnh Tử Long khẽ hôn lên bàn tay cô.

Điềm Điềm híp mắt nhìn anh: "Anh là đang ghen sao?"

Nhìn bộ dạng anh lúc đó giống như là đang phát điên lên vậy, mười phần giống với một người vì yêu say đắm mà ghen tuông mù quáng.

"Đúng, anh chính là đang ghen, chỉ cần có một người đàn ông nào nhìn em lâu một chút là anh đã hận không băm vằm cho tên đó ra thành từng mảnh vụn ngay lập tức, chỉ cần thấy em nở nụ cười với một người đàn ông khác thì anh lại hận không thể đâm mù mắt hắn đi luôn. . . . . ."

"Khủng bố như vậy, thế thì trên trái đất này chỉ còn có mỗi một người đàn ông còn toàn vẹn là anh thôi sao? Được rồi, thế thì em quyết định từ nay về sau sẽ không nói chuyện với bất kỳ người đàn ông nào, không nở nụ cười với bất kỳ người đàn ông nào, bằng không thì tất cả các vị cảnh sát đáng kính đều đến tìm em mất thôi, ha ha. . . . . . . . ." Điềm Điềm nằm ở trên đùi anh cười rực rỡ.

"Đây chính là em nói, không nên quên lời mà mình tự nói ra." Mạnh Tử Long dùng ngón đòn sở trường cù lét vào bên hông cô, khiến cô cười lăn lộn không ngớt trên đùi anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play