Sáng sớm hôm sau, khi những tia sáng mặt trời đầu tiên nghịch ngợm xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên mình hai người đang ôm nhau ngủ trên giường. Ông mặt trời bắt đầu mỉm cười, tia nắng cũng vì thế dần dần từ dưới chân dịch chuyển lên trên chiếu rọi vào khuôn mặt hai người, cuối cùng thì họ cũng bị ánh nắng mặt trời làm cho thức tỉnh.
"Ừ. . . . . ." Cảm nhận được tia sáng chói mắt Điềm Điềm xoay người, vươn tay ôm lấy lồng ngực Mạnh Tử Long, đầu cũng chui vào trong lồng ngực anh muốn trốn tránh tia nắng sáng ngời của mặt trời.
Mạnh Tử Long cũng rất tự nhiên xoay người, để cho khuôn mắt cô có thể dán vào thật sát trên lồng ngực mình.
Tay còn lại của cô tùy ý vuốt ve phần lưng trần của anh, ah, thật là ấm áp, hơn nữa tại sao nó lại sờ thấy những múi cơ bắp thật cường tráng ?
Điềm Điềm kinh ngạc mở mắt thoát khỏi giắc mộng đẹp, thấy lồng ngực Mạnh Tử Long không ngừng phóng đại phóng đại trước mắt mình "A. . . . . ." Sau tiếng kêu sợ hãi đó, cô một cước đem Mạnh Tử Long cả người lẫn chăn đều đá bay khỏi giường.
"Làm sao anh lại ở chỗ này?" Điềm Điềm kích động hô to, cúi đầu xuống liền cũng phát hiện mình toàn thân lõa lồ, trên người khắp nơi đều là những dấu dâu tây chín đỏ, chiếc ga giường trắng noãn còn dính vết máu đỏ tươi càng thêm chói mắt.
Cô muốn lấy gối che kín những nơi quan trọng trên cơ thể, nhưng là che ở phía trên liền không giấu được phía dưới, che ở phía dưới thì phía trên laijbaij lộ hoàn toàn.
Cô dứt khoát cầm ga giường lên đem chính mình bọc lấy hoàn toàn, sau đó chon đàu vào hai gối dáng vẻ vô cùng khuất tất, cô không thẻ tin được tối hôm qua cô và anh thật sự đã xảy ra quan hệ, lớp màng mỏng chứng minh cho sự trinh tiết của cô cứ như vậy dễ dàng mà mất đi.
Mạnh Tử Long xoa xoa cái đầu bị đập xuống sàn nhà, từ từ đứng dậy nhìn Điềm Điềm : “ Sao vậy?” Anh lắc lắc cái đầu mình một chút, đầu óc vẫn còn choáng váng nên chưa thể tìm được từ ngữ nào thích hợp để phản ứng với việc mình vừa bị đá thẳng xuống sàn nhà.
"A, lưu manh." Điềm Điềm vừa ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy bộ vị mấu chốt của Hạ Tử Long đang đứng hiên ngang ngạo nghễ trong không khí, cô ngay lập tức vung cái gối trên tay nhằm thẳng Mạnh Tử Long đập tới.
Mới vừa bị đá xuống giường là bởi vì anh không có bất kỳ sự chuẩn bị gì, hiện tại anh dĩ nhiên sẽ không đần độn mà đứng yên hứng lấy cái gối kia, anh chỉ đơn giản đưa tay ra liền nhẹ nhàng ôm trọn cái gối.
"Điềm Điềm. . . . . ." Mạnh Tử Long nhặt cái chăn dưới đất rồi xoay người một cái liền bò lên giường.
"Anh đừng tới đây." Điềm Điềm một tay bọc chặt mình trong ga giường, một tay chỉ vào Mạnh Tử Long cảnh cáo anh không được phép tiến lại gần cô.
Nhìn Điềm Điềm kích động như vậy khiến Mạnh Tử Long vô cùng bối rối, tình huống bây giờ là như thể nào?tối hôm qua anh cũng không hề cưỡng ép cô, tất cả đều là thuận theo tự nhiên, chẳng lẽ chỉ qua một buổi tối mà tâm tình của cô lại có sự thay đổi lớn đến như vậy sao.
"Được, anh không tới, em không cần kích động." Mạnh Tử Long cầm chăn quấn quanh hạ thân của mình, không muốn dọa cho cô thêm sợ hãi.
Mặc dù tối ngày hôm qua hai người cái gì cũng đã thấy, nhưng dù sao cũng là buổi tối, hơn nữa dưới ánh đèn mờ ảo cả hai đều kích động tất cả đều buông lỏng để cho tình cảm điều khiển chính mình, cho nên. . . . . .
Điềm Điềm nhìn Mạnh Tử Long ngồi yên môt chỗ không còn có ý định tiến tới gần mình, hơn nữa hạ thân của anh cũng đã dùng chăn che kín, cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Cẩn thận hồi tưởng tới chuyện đã xảy ra tối hôm qua, cô ý thức được hành động mới vừa rồi của mình thật sự là quá khích, tối hôm qua cô đã quyết định giao phó cả trái tim và thân thể này cho anh, không phải sao?
Tại sao bây giờ lại muốn kháng cự lại anh như thế, chẳng lẽ mình chỉ có thể chìm trong đêm tối mà sợ hãi với ánh sáng mặt trời?
Nhìn vết máu đỏ tươi chói mắt trên chiếc ga giường kia, Điềm Điềm biết mình đã trở thành đàn bà, người đàn bà thuộc về Mạnh Tử Long, cô thương anh, thật sự rất thích rất thích anh, nếu cô và anh cùng yêu nhau, như vậy thì cón lý do gì khiến cho hai người không thể ở cùng nhau đây?
Điềm Điềm thật cũng tìm không ra lý do để cự tuyệt anh, co thừa nhận mình là một tiểu quỷ nhát gan, nhưng hiện tại cô lại muốn dũng cảm một lần, dù là tan xương nát thịt, dù có phải tan thành mây khói cô vẫn muốn thử.
"Thật xin lỗi, mới vừa rồi là em quá kích động." Điềm Điềm cúi đầu rũ mí mắt xuống yếu ớt nói xin lỗi với Mạnh Tử Long.
"Điềm Điềm. . . . . ." Mạnh Tử Long từng chút từng chút nhích đến bên cạnh cô, từ từ tiến lại gần, sau đó dang tay ôm lấy cả người cô kéo vào trong lồng ngực của mình.
"Điềm Điềm, xin em hãy tin tưởng anh...anh Mạn Tử Long xin thề chúng ta nhất định sẽ có một cuộc sống thật hạnh phúc, anh sẽ mãi mãi yêu thương em, nếu như anh phản bội lời thề thì cho sét đánh. . . . . ."
"Không được nói." Mạnh Tử Long còn chưa kịp nói hết lời thề, Điềm Điềm đã vội vàng bịt kín miệng anh lại
: “ Lời thề độc như thế mà anh lại có thể tùy tiện nói ra như thế sao? Em tin tưởng anh là được rồi."
Cô để xuống tất cả đề phòng hạnh phúc tựa vào trong ngực của anh, nếu như trên cái thế giới này có một người đàn ông thật lòng yêu bạn, như vậy xin bạn cũng hãy dùng sự thật lòng để yêu thương hắn, dù là không có tương lai cũng sẽ không hối hận bởi vì hai người cũng đã từng yêu thương đối phương như chính sinh mạng mình.
Nụ hôn của anh rậm rạp chằng chịt in ở trên tóc của cô, in ở trên trán, trên gương mặt cuối cùng rơi trên đôi môi của cô.
Nụ hôn giữa hai người yêu nhau chính là điều ngọt ngào nhất, nếu như hô hấp của chúng ta sẽ không ngừng lại, như vậy chúng ta nguyện ý sẽ ôm nhau hôn nhau cho tới Thiên Hoang Địa Lão biển cạn đá mòn.
Hôm nay Mạnh Tử Long cùng với Điềm Điềm chính thức bước vào cuộc sống chung ngọt ngào,mặc dù trải qua chuyện tới hôm trước hai người đã là người của nhau, nhưng Mạnh Tử Long muốn ăn mừng mình chính thức có được người phụ nữ mà mình hằng yêu thương nên anh tự nguyện xuống bếp làm bữa sáng cho cả hai.
"Không ngờ một tổng giám đốc đại nhân như anh mà cũng có thể làm điểm tâm, hơn nữa lại rất ngon miệng." Điềm Điềm đang ngồi ở bàn ăn tận tình hưởng thụ bữa sáng mà Mạnh Tử Long đặc biệt chuẩn bị cho mình.
"Những chuyện mà em không ngờ tới còn có rất nhiều." Mạnh Tử Long nghe được Điềm Điềm không ngớt lời khen mình liền cười hả hê.
"Nhìn sự tự mãn của anh đi, em cho anh ba phần màu sắc thì anh đã muốn mở phường nhuộm rồi." Điềm Điềm nhìn anh trợn mắt thật là to, bày tỏ sự khi dễ anh.
Mạnh Tử Long yêu thương hô nhẹ lên mái tóc cô:"Điềm Điềm, em như vậy thật là xấu nha."
"Dù sao cũng là hoa đã có chủ, xấu xí thì cũng có sao đâu." Điềm Điềm cho tới bây giờ không hề cho là mình thuộc loại những cô gái xinh đẹp, cô cảm thấy mình như thế nào cũng chỉ có thể được coi là lớn lên có chút thanh thuần trong sáng mà thôi, nếu so sánh với những cô gái xinh đẹp kia thì cô chỉ xứng đáng là một cô bé lọ lem mà thôi.
"Ha ha. . . . . ." Mạnh Tử Long tùy ý vui vẻ cười to, những lúc ở cùng cô anh cảm thấy rất thoải mái vì không phải gò bó chính mình, không phải che dấu đi bản chất thật sự của mình.
"Lại nói ngoại hình em trông bình thường như thế này, rốt cuộc là anh thích em ở điểm nào vậy?" Điềm Điềm thật sự cảm thấy mình từ đầu tới chân đều không có chút gì đặc biệt, không có chỗ nào để có thể khiến cho một đại nhân vật như Mạnh Tử Long coi trọng.
"Bất cứ điểm nào của em anh đều thích."
"Thôi đi, người ta nói chuyện nghiêm túc với anh, thế mà anh ngay cả một chút thành ý cũng không có." Điềm Điềm cúi đầu hung hăng cắn một miếng bánh bao thật to.
"Thật ra thì anh cũng không biết, lần đầu tiên gặp em anh đã bị nụ cười của em hấp dẫn, sau đó dần dần phát hiện ra anh đã thích em, hơn nữa lại không thể nào kiềm chế được sự yêu thích ấy."
"Nha." Điềm Điềm thật có chút không thể tin được anh lại bị nụ cười của cô hấp dẫn, đúng ra mà nói thì lần đầu tiên bọn họ gặp mặt thực sự không có vui vẻ gì cho cam? !
"Điềm Điềm, em chỉ cần là chính mình thôi...em là duy nhất, là bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế được vị trí của em, cho nên em không cần phải so sánh với bất cứ kẻ nào, bởi vì không ai có thể so sánh được với em!."
Chẳng lẽ đây chính là minh chứng cho câu nói trong mắt người tình là Tây Thi, không thể không nói Điềm Điềm sau khi nghe được những lời này của Mạnh Tử Long cô đã rất cảm động, cảm động muốn rơi lệ: "Anh định làm cho em khóc phải không? Được rồi, đã đến giờ đi làm rồi, anh còn không mau ăn đi."
Điềm Điềm cúi đầu xuống cắm cúi ăn, cô không muốn anh nhìn thấy những giọt nước mắt trong veo đang khẽ chảy vòng quanh vành mắt mình.
"Thật xin lỗi em!" An vốn chỉ định làm cho cô vui vẻ, không ngờ những lời nói đó lại làm cho cô khóc, Mạnh Tử Long có chút mê mang, không biết bây giờ nên nói gì mới phải, dứt khoát cúi đầu ăn cơm, nhưng là anh thấy miệng mình không hề muốn ăn một chút nào.
"Anh đã ăn xong chưa?" Điềm Điềm ăn đến nỗi bụng no căng mới ngẩng đầu lên nhìn anh, phát hiện thức ăn trong khay của anh cơ hồ cũng chưa hề được đụng tới.
"Xong rồi, đi thôi." Mạnh Tử Long đứng lên.
"Xong rồi???."
"Thế nào?" Anh dừng bước xoay người lại nhìn cô.
"Anh xác định anh đã ăn no?" Điềm Điềm nhìn lại bữa sáng của Mạnh Tử Long, cô thật không thể tin được một người đàn ông như anh lại chỉ cần ăn ít như vậy, chẳng lẽ anh đang muốn nhịn ăn để giảm cân sao? Dáng người anh đã hoàn mỹ như thế rồi chắc cũng không cần phải giảm cân chứ hả? !
"Ừ, đi thôi."
Nhìn theo bóng lưng anh đã bước đi Điềm Điềm cũng không nói thêm gì nữa mau chóng đuổi theo, cô tự nhiên nắm lấy tay anh giống như một đôi vợ chồng mới cưới vậy.
Cảm nhận thấy động tác của cô, Mạnh Tử Long xoay người nhìn lại. phát hiện đầu của cô đang cúi thật thấp nhìn xuống hòn đá ven đường, trên nét mặt ẩn hiện những áng mây hồng, anh vui vẻ nhếch miệng lên tạo thành một đường cong đẹp mắt, khóe môi cong cong đã nói rõ trong lòng anh có biết bao vui mừng.
Bỏ qua sự thẹn thùng hàng ngày, hôm nay Điềm Điềm đường đường chính chính khoác tay Mạnh Tử Long bước vào cửa chính của công ty, mặc dù bên tai cô vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng nói khinh bỉ cùng lăng mạ của các nữ đồng nghiệp, nhưng cô vẫn hiên ngang ngẩng cao đầu ưỡn ngực đón nhận tất cả, vì sau khi đã đưa ra quyết định cô tin tưởng rằng mình sẽ có dũng khí đối mặt với những biến hóa lớn lao, cùng những sóng gió trong cuộc sống sắp tới.
Mặc dù thực ra mà nói cô không có đủ mười phần tin tưởng mình sẽ vượt qua được sóng gió sắp tới cùng với áp lực của dư luận, nhưng cô tin tưởng chỉ cần mình nỗ lực thì sẽ không thấy hối hận.
Mạnh Tử Long cho rằng cô sẽ e ngại những lời ong tiếng ve, nhưng không ngờ hôm nay cô lại có thể dũng cảm như thế, anh thật sự vui mừng, trong lòng anh rất hạnh phúc vì Điềm Điềm đã mở rộng tâm hồn mình đón nhận tất cả những gì của anh, cô dũng cảm nắm tay anh sẵn sàng cùng anh đối mặt với tất cả áp lực, nhưng anh nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt không để cho cô phải chịu bất cứ thương tổn nào.
"Hô. . . . . ." Khi bước vào phòng làm việc Điềm Điềm lập tức buông tay Mạnh Tử Long ra rồi thở phào một tiếng, chỉ có chính cô mới biết được mới vừa rồi cô có bao nhiêu là khẩn trương, có đến vài lần trong lòng cô kích động muốn buông tay anh ra, nhưng may mà cô đã khắc chế được.
"Làm em sợ muốn chết." Điềm Điềm lo lắng vỗ vỗ ngực, muốn làm cho nhịp tim đang đập loạn của mình ổn định lại.
"Điềm Điềm, biểu hiện vừa rồi của em rất đáng được khen thưởng." Mạnh Tử Long ngồi trên ghế ngắm nhìn dáng vẻ khẩn trương của Điềm Điềm cười cười.
"Anh lại còn dám cười em àh, em khẩn trương sắp chết rồi đây này." Nhìn nụ cười gian trá của Mạnh Tử Long, Điềm Điềm hận không thể tống một nắm đấm lên khuôn mặt tuấn tú kia của anh.
Còn không phải bởi vì ai đó đi trêu hoa ghẹo nguyệt ở khắp nơi, bằng không cô cũng không phải khổ cực tiếp nhận những lời đồn đại vô căn cứ kia, thế mà kẻ đó vẫn còn dám ngồi đây mà nói mát cô nữa chứ.
"Oan uổng, anh không có, anh nào dám giễu cợt Điềm Điềm nhà ta, anh yêu em còn chưa đủ nữa là."
"Ít nói những lời ghê tởm ấy đi, bằng không tất cả điểm tâm vừa ăn em đều muốn nôn ra hết, được rồi, nói chuyện nghiêm túc đi, công việc hôm nay của em là gì?" Điềm Điềm nhìn xung quanh phòng làm việc chỉ có duy nhất một cái bàn thật lớn bầy rất nhiều giấy tờ,văn kiện, hơn nữa tất cả đều được sắp xếp rất gọn gàng sạch sẽ.
"Tùy em muốn làm gì cũng được, anh không có ý kiến." Mạnh Tử Long thật không biết nên đem công việc gì giao cho cô, hơn nữa anh yêu thương cô như thế tất nhiên giao việc gì cho cô anh cũng sợ sẽ làm cho cô phải vất vả.
"Anh. . . . . . Mạnh Tử Long, anh đứng đắn một chút có được hay không? Bằng không em không them để ý tới anh nữa." Điềm Điềm miệng mếu máo điệu bộ như muốn khóc.
"Nhưng. . . . . . Điềm Điềm, em chỉ cần ở chỗ này với anh là được rồi, em không cần phải làm bất cứ cái gì, người phụ nữ của Mạnh Tử Long chỉ cần ngồi hưởng phúc là được."
"Mạnh Tử Long, em không muốn mình trở thành một con sâu gạo, em muốn được làm việc, nếu như anh không sắp xếp công việc cho em, vậy thì ngay bay giờ em sẽ ra ngoài tìm việc làm."
Mặc dù cô và anh đã xảy ra quan hệ, cô cũng đã quyết định sống chung với anh, nhưng mà điều này cũng không thể hiện là cô sẽ ở bên cạnh anh làm một con sâu gạo, cô không cần, cái cô cần chính là một cuộc sống thực tế và một công việc chân chính, để nếu như có một ngày anh không cần cô nữa, tối thiểu cô còn có thể tự nuôi sống mình.
"Điềm Điềm, không nên ồn ào, em biết anh không thể để cho em ra ngoài tìm việc làm được."
Trong khoảng thời gian ngắn Điềm Điềm thật không biết nên nói cái gì mới phải, cô biết những gì anh đã quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi, nhưng thật lòng cô cũng không hề muốn mình sẽ trở thành một con sâu gạo bám lấy anh.
"Long, em với anh thương lượng một chút có được hay không?" Điềm Điềm đứng lên khỏi chỗ ngồi, vừa ngọt ngào gọi tên anh vừa tiến tới bên cạnh anh.
Nghe cô nũng nụi gọi tên mình, ánh mắt Mạnh Tử Long trong nháy mắt sáng ngời lên : "Ừ, chuyện gì?"
Điềm Điềm đã tiến tới sát người Mạnh Tử Long, anh đương nhiên là thuận thế kéo cả người cô vào lòng, để cho cô ngồi trên đùi mình.
"Long, em muốn đi học."
Trước kia bởi vì lý do gia đình nên cô đành dang dở việc học, nhưng tình huống bây giờ không giống với trước đây, bây giờ cô muốn hoàn thành thật tốt việc học, tương lai cô còn có thể có một phần sự nghiệp thuộc về mình.
"Thật muốn đi?"
"Ừ." Điềm Điềm dịu dàng dựa hẳn vào người anh.
"Được, vậy ngày mai anh giúp em sắp xếp một chút phía trường học, sau đó em có thể đi học." Mặc dù Mạnh Tử Long vẫn muốn cô luôn luôn ở cạnh mình thì tốt hơn, nhưng đúng là cô cũng nên hoàn thành nốt việc học, trước kia trách nhiệm gia đình đè nặng hai vai cô, nhưng hiện tại anh đã có thể đứng ra gánh vác trọng trách ấy thay cô.
"Thật tốt quá, cám ơn anh, Long." Điềm Điềm vui mừng nhảy dựng lên ôm lấy cổ Mạnh Tử Long nhanh nhẹn đặt xuống môi anh một nụ hôn lấy lòng.
"Đã nghĩ muốn học chuyên nghành gì chưa?"
"Em muốn học khoa thiết kế nội thất."
Học thiết kế chính là ước mơ từ nhỏ của Điềm Điềm, cô vẫn luôn hy vọng mình có được một ngôi nhà xinh đẹp, hy vọng bên trong ngôi nhà sẽ được mình thiết kế sao cho giống với ý nghĩa tên của cô, một căn nhà tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào.
Cô nghĩ lúc nhỏ ba mẹ đặt tên cho mình nhất định là hy vọng mình sẽ như dòng nước Cam Tuyền trong veo chảy vào trái tim của mỗi người!
"Ừ, chỉ cần em thích là tốt rồi."
"Cám ơn."
Mạnh Tử Long cầm lấy bàn tay kia khẽ đặt lên trên môi mình: "Vậy có phải nên có phần thưởng cảm tạ anh hay không đây?"
"À?" Nét mặt Điềm Điềm nhất thời đỏ ửng "Mới vừa không phải đã. . . . . ."
Lời nói vẫn chưa dứt, Mạnh Tử Long đã không thể chờ đợi liền nuốt luôn những lời còn lại vào trong bụng.
Bởi vì trong lòng ngọt ngào, cho nên hôn cũng cảm thấy ngọt như mật, anh triền miên hôn đến động tình, Điềm Điềm cũng rất nhanh bị lôi cuốn vào vòng xoáy, đầu lưỡi cũng nhẹ nhàng đáp lại sự mơn trớn của anh.
Cho tới khi cả phòng làm việc đều tràn ngập không khí ái muội đầy mập mờ, đợi đến khi cả hai người cùng cảm thấy khó thở, lúc ấy Mạnh Tử Long mới lưu luyến rời khỏi bờ môi thơm tho của Điềm Điềm.
"Anh cũng có điều kiện ."
"Điều kiện gì?" Điềm Điềm ở trong lòng hung hăng khinh bỉ nhìn anh một phen, cũng biết anh sẽ không có lòng tốt như vậy, lại còn nói điều kiện với cô.
"Em phải về nhà mỗi buổi tối."
Vừa nghe điều kiện này Điềm Điềm có chút chóng mặt, buổi tối cô không trở về nhà thì còn có thể đi nơi nào?
"Được."
"Còn có sau giờ tan học phải luôn theo anh."
Điềm Điềm suy tư, cái điều kiện này giống như cũng không quá đáng lắm, anh đã đồng ý cho cô đi học, vậy thì chủ nhật cô tới công ty cùng với anh cũng không tính là chuyện gì quá đáng: "Được, cái này em cũng đồng ý."
"Còn nữa. . . . ở trường học không được nói chuyện cùng đàn ông, con trai."
"Vèo." Điềm Điềm nhất thời kích động phun đầy nước miếng lên mặt Mạnh Tử Long : “ Cái yêu cầu này của anh là yêu cầu quỷ quái gì thế hả??" Không cùng nam sinh trong trường học nói chuyện sao, cái này thì làm sao có thể đây, nếu như có bạn học nam nào hỏi cô vấn đề gì đó hoặc hỏi mượn cô một vật gì chẳng lẽ cô lại phải giả bộ cao ngạo không thèm để ý tới người ta sao?
Mạnh Tử Long bình tĩnh lau đi nước miếng trên mặt, phải biết bình thường anh là người rất thích sạch sẽ, nhưng kể từ khi bắt đầu thích người con gái này anh đều nhịn: “Anh nói không cho phép thì chính là không cho phép."
"Vậy ngay cả thầy giáo cũng không được nói chuyện sao?" Điềm Điềm suy nghĩ một chút yếu ớt hỏi.
"Không thể."
"Anh. . . . . . Vậy nếu như em có vấn đề thắc mắc thì làm sao?" Điềm Điềm thật không ngờ anh lại có thể độc đoán đến mức này, thật sự là có chút kinh khủng, cô cũng không phải là cô gái xinh đẹp gợi cảm gì cho cam, chỉ là anh đã nghĩ quá nhiều rồi.
"Vậy thì nhờ bạn gái khác hỏi cho em đi."
"Phốc. . . . . ." Có thể nghĩ tơi một người đàn ông lại bị nước miếng văng đầy mặt, Mạnh Tử Long cả khuôn mặt đều đen thui, ngay cả lông mày đều vặn lại với nhau.
Điềm Điềm vọi vàng cầm lấy khăn giấy giúp anh lau nước miếng: "Thật xin lỗi, không phải em cố ý, thật sự là anh. . . . . ."
Nhìn mặt Mạnh Tử Long càng ngày càng đen, những lời nói tiếp theo vô luận là thế nào cô cũng không dám nói ra khỏi miệng: "Được rồi, không nên tức giận, em đồng ý với anh là được chứ gì." Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cô cũng là hận muốn chết, đây là cái yêu cầu quỷ quái gì vậy chẳng lẽ mình thật sự gặp phải quỷ rồi sao, dù sao mình ở trong trường học có nói chuyện với nam sinh hay không anh làm sao biết được, anh cũng không thể phái người đi kè kè bên cạnh mình để giám sát được đúng không?
Điềm Điềm ở trong lòng âm thầm bày ra mưu ma chước quỷ.
"Điềm Điềm, em đoán đúng rồi, anh thật sự sẽ phái hộ vệ cùng đi học với em, dĩ nhiên em cũng không thể nói chuyện cùng hộ vệ, bởi vì hắn cũng là nam."
Nghe được lời anh nói, Điềm Điềm liền biết ngay cái kế hoạch vừa mới hình thành trong lòng mình đã bị phá hủy hoàn toàn trong nháy mắt: "Mạnh Tử Long, anh không cảm thấy anh làm như vậy sẽ rất quá đáng?" Ta đây là người, không phải sủng vật của anh hoặc là đầy tớ nhà anh, anh không cần phải dùng cái cách này thời thời khắc khắc giám thị ta đi, điều này thật sự là quá kinh khủng.
"Không."
"Anh. . . . . ." Điềm Điềm tức giận cứng họng, muốn nhảy xuống khỏi đùi của anh nhưng hai tay anh ôm chặt lấy eo cô khiến cho cô không thể nào làm gì được.
Cứng rắn không được Điềm Điềm chỉ có thể dùng mềm mỏng, "Long, được rồi người ta đồng ý sẽ không cùng nam sinh nói chuyện là được, nhưng là anh cũng phải đồng ý với người ta không phái hộ vệ cùng đi học với người ta có được hay không? Như vậy thật rất kỳ quái."
Nhìn mặt Mạnh Tử Long không có chút phản ứng nào, Điềm Điềm bắt đầu lay lay cánh tay anh, "Long, đồng ý người ta có được hay không, được rồi, người ta thề người ta khẳng định không nói chuyện cùng nam sinh, ngay cả thầy giáo cũng sẽ không nói cùng một câu, nếu như mà người ta có vấn đề liền nhờ cắc bạn nư khác hỏi hộ, nếu như có nam sinh nói chuyện với người ta thì người ta liền giả bộ không nghe thấy, tóm lại người ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh nói có được hay không, có được hay không?"
Mạnh Tử Long bị Điềm Điềm lắc qua lắc lại khiến xương cốt khắp người đều muốn tê dại cả đi: "Đây chính là em tự nói, không cho đổi ý, bằng không em nhất định sẽ chết chắc."
"Ừ, là tự em nói, em khẳng định sẽ không đổi ý." Điềm Điềm nghiêm túc gật đầu một cái, đang ngẫm nghĩ anh mới vừa nói nếu như đổi ý nhất định chết chắc cô đã cảm thấy sống lưng mình có từng cơn từng cơn lạnh kinh người, cô không dám tưởng tượng kết quả của mình nếu trái lừi anh sẽ là cái gì.
"Ừ, như vậy rất ngoan." Mạnh Tử Long thuận thế lại đặt một nụ hôn lên môi cô, sau đó để cô xuống khỏi đùi mình: "Được rồi, vậy bây giờ em mở máy ra xem đi."
Tên đàn ông đáng chết này, cả ngày lẫn đêm đều chỉ biết ăn vụng đậu hũ của người ta,Điềm Điềm trượt xuống khỏi đùi anh, xoay lưng về phía anh không ngừng khinh bỉ anh từ đầu tới chân.
Điềm Điềm chán đến chết ngồi ở ghế sofa bắt đầu mơ mộng tới cuộc sống đại học tuyệt vời, mọi người đều nói ở trong trường đại học nhất định phải có những mối tình thật lãng mạn, ai, đáng tiếc mình là không có hi vọng rồi.
Cô còn phải suy nghĩ làm sao để khống chế dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ của người đàn ông kia, đừng nói tới chuyện yêu đương gì đó, nếu chẳng may bị anh phát hiện ra cô nói chuyện với người đàn ông khác dù chỉ một câu thì lúc về nàh chắc chắn cô sẽ không có kết quả tốt rồi, hai! Cô thật thảm mà.
Không biết chừng anh sẽ xách cả người cô lên rồi lôi cô một mạch từ trường về thẳng nhà ấy chứ! Điềm Điềm càng nghĩ càng thấy sợ hãi, ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Tử Long đang chăm chú làm việc, nhìn khóe môi anh khẽ nhếch lên khiến cho khuôn mặt không còn cứng nhắc, trong chí nhớ của cô anh cũng chưa đến nỗi kinh khủng như vậy chứ hả?
Điềm Điềm lắc đầu xóa bỏ ý nghĩ không tốt ấy, thôi, không cần nghĩ, vẫn là không nên chọc giận anh thì tốt rồi, chỉ cần không chọc giận anh liền không có chuyện gì.
Mở máy vi tính ra, bật mấy phim thần tượng thấy những tình huống trên phim kích tình quá mức có phần hơi thô tục nên cô cũng không hứng thú xem tiếp, dứt khoát lên mạng tìm một số tài liệu tham khảo, ngày mai cô sẽ được bắt đầu cuộc sống đại học mà mình hằng mơ ước rồi, trước tiên cô cần phải thay đổi tư tưởng cùng ngoại hình, không biết phong cách hiện nay của cô có già hơn so với sinh viên đại học hay không nữa.
Mạnh Tử Long miệt mài làm việc đến khi mắt thấy hơi mỏi thì ngẩng đầu lên nhìn qua Điềm Điềm một chút, nhìn thấy nụ cười của cô khiến anh cảm thấy tất cả cực khổ đều là đáng giá.
Nhìn một chút, anh lại phát hiện mình không hề muốn đẻ cho cô rời đi, chỉ cần nghĩ đến bắt đầu từ ngày mai đi làm sẽ không thể thường xuyên được nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp của cô như lúc này, trong lòng anh có chút cảm xúc không muốn, hiện tại ý chí của anh đã lung lay với quyết định để cho cô đi học mất rồi.
Nhưng là nếu như yêu một người, nên vì giấc mộng của người đó mà cố gắng không phải sao!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT