Editor: jubbie

"Không giận nữa à?" Mạnh Tử Long hỏi dò.

"Ừ." Điềm Điềm tâm trạng hiện tại không tồi, bật thốt lên, nói xong lại hối hận, tại sao cô dễ dàng bỏ qua cho anh ta như vậy, "Ai nói em giận?" Cô chép miệng đứng lên định bỏ đi.

"Còn nói không giận." Nhìn cô nóng nảy đứng lên bỏ đi, Mạnh Tử Long sốt ruột, nhanh nhẹn bước lên đứng trước cô một bước.

"Anh cho rằng anh là ai chứ, em sao phải giận anh?" Điềm Điềm lẩm bẩm, tôi đây mới là không cần bám lấy sai lầm của anh mà làm khổ mình đó.

"Điềm Điềm, em nói vậy làm anh thấy đau lòng, em còn không hiểu tâm ý của anh đối với em sao!" Mạnh Tử Long hỏi Điềm Điềm lại hình như đang hỏi chính mình, lời Điềm Điềm nói thật sự làm thương tổn trái tim anh, anh vì cô làm nhiều việc như vậy, chẳng lẽ cô thật không hiểu sao?

"Em… " Thật ra thì làm sao Điềm Điềm lại không hiểu tâm ý của anh kia chứ, nếu không vì thích cô, thì hoàn toàn không có lý do gì mà anh lại giúp đỡ cô nhiều như vậy, anh từ trước đến giờ là một người lạnh lùng, chỉ duy nhất đối với cô là đối xử không giống với mọi người.

Cô cũng không phải không có ý với anh, cô hiểu tình ý của anh, chỉ là Cô bé Lọ Lem cùng Hoàng tử thật có thể được kết thúc viên mãn như trong chuyện cổ tích sao? Cô không có lòng tin cũng không có lòng tin với chính mình.

"Điềm Điềm, em biết là anh thích em, làm bạn gái của anh được không?" Mạnh Tử Long lần đầu tiên thổ lộ với một người con gái, tay anh nắm thật chặt tay Điềm Điềm, ánh mắt tràn đầy mong đợi, chắc là vì khẩn trương, có thể nhìn thấy rõ những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh.

"Em… " Anh đột nhiên tỏ tình khiến Điềm Điềm không biết trả lời thế nào, không phải là không thích, chỉ sợ cô không có năng lực, không có can đảm, xin đừng trách cô yếu đuối, nhát gan trong tình yêu, chỉ vì người đàn ông trước mặt quá mức ưu tú.

Từ trước đến nay đều là cô ngước nhìn anh, anh cao cao tại thượng như vậy, còn cô thấp lè tè như không khí trong bụi rậm, nói thế nào cô cũng không có dũng khí yêu anh.

"Em… không thích anh sao?" Đợi thật lâu vẫn không thấy Điềm Điềm trả lời, bàn tay Mạnh Tử Long đang nắm cô bắt đầu run rẩy, anh sợ mình không có can đảm tiếp tục nữa.

"Không phải." Nhìn bộ dạng như bị mất đi thứ gì đó của anh, trong lòng Điềm Điềm đau đớn như có vật sắc nhọn cắt qua.

"Vậy thì vì cái gì?" Nếu không phải là không thích, vậy thì cô ấy còn lần lữa cái gì?

"Em… Chúng ta không hợp." Điềm Điềm không biết nên giải thích thế nào, trong lòng cô đau rất đau, như muốn thổ huyết, nhưng cô phải chối từ, thà đau một lần còn hơn phải đau khổ mãi mãi.

"Điềm Điềm…" Giọng nói của anh vừa thê lương vừa đau buồn, như chất chứa vô vàn thâm tình, bàn tay không khỏi tăng thêm sức lực.

"Anh làm đau em." Cảm thấy cổ tay bị đau, Điềm Điềm nước mắt lưng tròng ngước nhìn anh, cô rơi nước mắt không phải vì tay bị đau mà vì cảm thấy đau đớn trong lòng, từ khi ba cô gặp chuyện không may, lòng cô cũng đã bắt đầu xao xuyến vì anh.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Nghe cô kêu đau, Mạnh Tử Long vội vàng buông tay, tay chân luống cuống.

"Anh đưa em về." Anh nhận ra vẻ đau khổ trong ánh mắt cô, mặc dù không biết tại sao cô lại nói hai người không thích hợp, nhưng hiện tại anh không muốn ép cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play