Editor: jubbie

Thấy Điềm Điềm không nói lời nào nên Mạnh Tử Long cũng không ép nữa, trực tiếp giúp cô gọi món.

Anh nói chuyện với phục vụ bằng tiếng Ý nên Điềm Điềm căn bản là nghe không hiểu, cô không biết rốt cuộc anh có gọi đồ ăn cho mình hay không, chỉ có thể giận dữ cúi đầu xuống bàn, trong lòng vô cùng khó chịu.

Không nói tiếng Ý sẽ chết sao, phải nói trước mặt cô để khoe khoang như vậy ư, đồ đáng chết, nhìn mặt anh ta bây giờ có vẻ đắc ý lắm.

Điềm Điềm ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy anh đang cười híp mắt nhìn mình, thấy bộ dạng cười nham hiểm khiến Điềm Điềm hận không thể hất ly nước trên bàn vào mặt anh ta, tại sao lại có đồ đáng ghét như vậy chứ.

Lúc dĩa mì Ý thơm phức được bưng ra, Điềm Điềm cơ hồ không cách nào dời tầm mắt đi chỗ khác, nước miếng nuốt lại nuốt, trong lòng ép buộc mình vô số lần mới miễn cưỡng cúi đầu bắt mình không được nhìn nữa.

"Ăn đi." Mạnh Tử Long đẩy dĩa mì tới trước mặt Điềm Điềm.

Điềm Điềm hơi ngạc nhiên, anh gọi mì giúp cô sao? Nhưng tính ngang bướng không cho phép cô ngẩng đầu lên nhận món ăn ngon kia.

Mạnh Tử Long nhìn cô vẫn cúi đầu không nói lời nào, à, thật là hết cách với tiểu nha đầu này, rõ ràng rất ghét rồi, tính khí bướng bỉnh muốn chết, "Điềm Điềm, em không cảm thấy ăn no mới có sức gây gổ với anh sao?"

Điềm Điềm nghe anh nói, cẩn thận suy nghĩ một chút, quả thật rất đúng, ăn no mới có hơi sức tức giận, đầu của cô vẫn không ngẩng lên, tay từ từ vươn tới trước, ánh mắt sáng rực khi tay chạm đến dĩa mì, ham muốn dâng trào trong nháy mắt.

Điềm Điềm không để ý tới hình tượng của mình, cầm nĩa lên liền vùi đầu ăn, làm như mấy đời chưa được đụng đến đồ ăn.

Cô cảm thấy bây giờ món mì Ý là ngon nhất, chưa bao giờ ăn món gì ngon như vậy.

Nhìn bộ dạng gấp gáp của Điềm Điềm, Mạnh Tử Long thật sự là không nhịn được cười, nhưng lo lắng thể diện của cô nên anh chỉ có thể kìm nén trong lòng.

"Điềm Điềm, ăn từ từ thôi, không có ai giành với em." Nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của cô, Mạnh Tử Long lo cô sẽ bị nghẹn chết, vội vàng cầm nước đưa tới trước mặt cô.

Bây giờ Điềm Điềm không khách khí, cầm ly nước anh đưa lên tu hết một hơi.

Chỉ chốc lát sau, cô giải quyết xong dĩa mì Ý, thỏa mãn ngẩng đầu nhìn Mạnh Tử Long, phát hiện anh đang ăn tao nhã trước mặt, giống như một vị vua tỉ mỉ thưởng thức món ăn ngon, lại nhớ đến bộ dạng giống như ngàn năm không đụng đến đồ ăn của mình lúc nãy, Điềm Điềm chợt cảm thấy lúng túng, cô mất thể diện trước mặt anh hơi bị nhiều lần.

"Ăn no chưa?" Mạnh Tử Long thanh lịch đặt dao nĩa xuống, ngước mắt nhìn cô.

Cô Điềm Điềm này có một đặc điểm, đó là sau khi ăn no tâm tình sẽ thoải mái, nên bây giờ cô quyết định một việc, đó là không giận anh nữa, vì cô nghĩ không cần ôm khư khư sai lầm của người khác mà tự trừng phạt mình.

"Ừ." Cô nghiêm túc gật đầu một cái, cô đúng là ăn rất no rồi.

Nhìn dáng vẻ thỏa mãn của cô, Mạnh Tử Long có chút kinh ngạc, lúc nãy không phải còn đang tức giận đó sao, bây giờ nhìn lại so với lúc trước hình như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play