Mặc dù mới chớm thu, nhưng bắt đầu có chút lạnh, xế chiều gió thổi lạnh căm.
Điềm Điềm hoảng hốt cả buổi chiều nên không có tinh thần, càng không dám ngẩng đầu nhìn Mạnh Tử Long, không biết thế nào lại ngủ thiếp trên bàn làm việc.
Mạnh Tử Long duỗi lưng nhìn sắc trời bên ngoài đã tối, nhìn về phía Điềm Điềm phát hiện cô nàng nằm trên bàn làm việc không nhúc nhích, không phải đã ngủ thiếp đi rồi đó chứ, may là trong phòng làm việc có mở điều hòa nên không đến nỗi bị cảm lạnh.
Anh đến đứng trước mặt Điềm Điềm, lông mi cô rất dài trên mí mắt, phía dưới mắt có chút quầng thâm, chắc là ngủ trễ hoặc là do công việc cực nhọc, da cô rất trắng, dù đứng gần quan sát cũng không thấy lỗ chân lông, lông mi hơi rung, chắc là nằm mơ thấy chuyện gì đó thú vị, khóe miệng hơi cong lên, xem ra giấc mơ không tệ đây.
Mạnh Tử Long muốn đánh thức cô dậy, nhưng cắt đứt suy nghĩ đó, chỉ cởi áo khoác đắp lên người cô, động tác nhẹ nhàng như là sợ không cẩn thận sẽ quấy rầy giấc mơ của cô, không biết trong giấc mơ của cô có anh không.
Điềm Điềm cảm thấy ấm áp trên vai, miệng phát ra tiếng ưm a, có lẽ là quá mệt, cô ngọ ngoạy người muốn tìm một tư thế thoải mái nhưng vẫn không mở mắt.
Nhìn nét mặt Điềm Điềm đang ngủ với cái miệng nhỏ nhắn hơi cong lên, Mạnh Tử Long thật muốn cúi xuống lưu lại dấu ấn lên môi cô.
Anh cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở trên ghế sa lon nhìn cô, muốn như vậy cả đời nhìn cô, nhìn cô cảm giác thật bình an, nhìn cô cảm giác làm việc cả ngày mệt mỏi có thể biến mất, tĩnh lặng nhìn cô thật đẹp, đẹp đến mức động lòng người, đẹp như các vì sao trên trời, gần ngay trước mắt nhưng cũng xa xôi, đưa tay muốn với mà không chạm đến được.
"Trời ngoài cửa sổ đầy mây, anh bắt đầu nhớ đến em…" Bài hát yêu thích của Điềm Điềm, tiếng chuông điện thoại di động của cô vang lên tiếng ca bi thương của Lưu Đức Hoa.
Nghe tiếng chuông điện thoại di động Điềm Điềm chợt mở mắt, cả người thiếu chút nữa nhảy dựng trên ghế, cố gắng đưa mắt kiếm điện thoại di động, sau đó dừng mắt ở chân bàn, "Ôi, mẹ, có chuyện gì?" Đáng chết tự nhiên ngủ quên trong phòng làm việc.
"Điềm Điềm, con hôm nay sao còn chưa về nhà, muốn làm thêm giờ sao?" Thư Uyển làm xong cơm tối, nhìn thấy trời đã tối mà Điềm Điềm vẫn chưa về, không khỏi có chút lo lắng, liền gọi điện thoại hỏi xem tình hình thế nào.
"Mẹ, con sơ ý ngủ quên trong phòng làm việc, bây giờ con lập tức đi về."
Điềm Điềm cúp điện thoại, cầm túi xách bên cạnh đứng lên, cảm thấy trên vai có cái gì đó rơi xuống, cúi đầu nhìn thấy một áo khoác nằm trên mặt đất, áo khoác này không phải của anh ta sao.
Nhìn quanh phòng làm việc tìm bóng dáng người kia, khi nhìn về ghế sa lon đúng lúc chạm phải ánh mắt phóng ra tia lửa điện của anh ta.
"Tại sao anh vẫn còn ở đây?" Điềm Điềm nhặt áo khoác dưới đất, kinh ngạc nhìn Mạnh Tử Long.
"Em tỉnh rồi à?" Anh nói rất nhỏ, hình như sợ quấy rầy tâm tư người nào đó.
"Ừ, cám ơn áo khoác của anh." Điềm Điềm đem áo khoác trên tay trả lại cho Mạnh Tử Long.
Nhìn ánh mắt nhìn của anh khi ngồi trên ghế sa lon, Điềm Điềm hiểu rõ anh đang đợi cô, Điềm Điềm cảm thấy một luồng khí ấm áp chảy qua tim, sống mũi hơi cay cay, lại còn run động như muốn khóc, chung quy là vì cảm động.
"Tôi đưa em về." Mạnh Tử Long cầm lấy áo khoác trên tay Điềm Điềm mặc vào, rất tự nhiên nắm tay Điềm Điềm dắt đi, lòng bàn tay tràn đầy ấm áp.
Lần này cô không giãy giụa, mà ngoan ngoãn để bàn tay anh bao quanh bàn tay nhỏ bé của cô, cô muốn mình buông thả một lần, cảm giác này quá mức ấm áp, cô không thể buông, cô muốn đắm chìm.
Dù biết giữa hai người ngăn cách thiên sơn vạn thủy, nhưng xin cho cô được đắm chìm trong sự ấm áp này, cứ như vậy một lần, chỉ một lần là tốt rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT