Mạnh Tử Long sánh vai với Triệu Quan Lân vừa đi vừa bàn về các món ăn Pháp ở bữa trưa.
"Tổng giám đốc, anh đã quay lại." Thấy cánh cửa gỗ được mở ra, Điềm Điềm vội vàng lễ phép đứng lên chào hỏi Mạnh Tử Long.
Tầm mắt Mạnh Tử Long hướng đến người đang đứng phía sau, Triệu Quan Lân , nhưng Điềm Điềm không một chút biểu hiện kinh ngạc, cô đã đoán được Mạnh Tử Long nhất định đi ăn cơm với người được gọi là Triệu Quan Lân này.
Nhưng ngược với phản ứng của Điềm Điềm, Triệu Quan Lân kinh ngạc trợn to hai mắt, "Điềm Điềm, cô ngồi ở đây làm việc sao?" Thật ra thì Triệu Quan Lân cũng không dám tin tưởng vào mắt mình, Mạnh Tử Long tại sao lại giấu một cô gái trong phòng làm việc.
"Cậu không cần phải kinh ngạc như vậy, cô ấy đúng là làm việc ở đây." Mạnh Tử Long nhìn con mắt Triệu Quan Lân sắp rơi ra ngoài, vẻ mặt kinh ngạc, tay chỉ chỏ trả lời câu hỏi của cậu ta.
"Nhưng…" Triệu Quan Lân chuyển ánh mắt đang nhìn trên người Điềm Điềm lên trên người Mạnh Tử Long, "Nhưng… cô ấy sao ngồi cùng phòng làm việc với cậu?"
"Cô ấy là thư ký riêng của tôi." Mạnh Tử Long cảm thấy mình không cần giải thích, anh đã an bài cho cô ngồi ở đây làm việc tất cả là vì quyền lợi của anh, không cho phép bất cứ kẻ nào nhúng tay vào.
Triệu Quan Lân còn muốn nói gì đó, nhưng Mạnh Tử Long đã bước đến chỗ Điềm Điềm, đứng trước mặt cô nhìn chăm chú, dịu dàng hỏi, "Ăn cơm xong rồi sao?" Giọng nói này với giọng nói vừa trả lời, Triệu Quan Lân cảm tưởng như của hai người hoàn toàn khác nhau.
"Ăn rồi, tổng giám đốc có việc gì cần giao phó sao?" Chỉ cần Mạnh Tử Long nói chuyện dịu dàng là Điềm Điềm cảm thấy không thoải mái, giống như rất nhiều con kiến đang bò nhộn nhạo, cảm giác ngứa lan tới trái tim.
"Đi pha…" Mạnh Tử Long muốn kêu cô đi pha cà phê, nhưng nhớ lại buổi sáng cô pha cà phê rất khó uống, bây giờ trong dạ dày anh còn đang sôi trào, vội vàng rút lại lời nói, "Không có gì, em làm việc của mình đi."
Làm việc của mình? Tôi làm gì có việc gì để làm? Chẳng lẽ muốn xem những thứ tiếng Anh như giun này, hay là đọc sách như là quản lý gì đó.
"A, biết rồi." Mặc dù trong lòng rất không muốn, nhưng ngoài miệng Điềm vẫn ngoan ngoãn trả lời, thuận tay lật cuốn sách tiếng Anh bên cạnh, vùi đầu vào đó.
Nhìn Điềm Điềm miệng mếu máo vẻ mặt đáng yêu, Triệu Quan Lân không có cách nào dời mắt.
Mạnh Tử Long nhìn theo ánh mắt Triệu Quan Lân, phát hiện cậu ta đang chăm chú nhìn Điềm Điềm.
"Thế nào, cậu thật sự có hứng thú với nhân viên của tôi?"
"Nếu Tổng giám đốc Mạnh không ngại, tôi thật là đang có ý với nhân viên của cậu." Triệu Quan Lân thẳng thắn, mặc dù ai sáng suốt đều có thể nhìn thấy Mạnh Tử Long đối với Điềm Điềm có chút đặc biệt, nhưng hai người cũng chưa xác lập mối quan hệ, không phải anh cũng có cơ hội sao.
"Tôi có ngại." Không hề do dự Mạnh Tử Long thốt ra ba tiếng này, "Vợ bạn không thể đoạt, chẳng lẽ cậu không biết?"
"Tôi dĩ nhiên biết, chỉ là bây giờ cô ấy không phải vợ cậu, sao mà nói như vậy được, tôi sẽ cạnh tranh công bằng với cậu, người anh em tốt." Triệu Quan Lân nâng tay vỗ vỗ vai Mạnh Tử Long.
"Vậy tôi sẽ chờ xem cậu ra tay." Bất kể là kẻ nào, bất luận là chuyện gì, Mạnh Tử Long tin tưởng không có cách gì có thể cướp đi Điềm Điềm bên cạnh anh.
Nghe hai người bọn họ nói chuyện, Điềm Điềm đương nhiên không thể không hiểu ý tứ trong lời nói của bọn họ, nhưng cô muốn giả bộ điếc, ta cái gì cũng không nghe thấy, ta cái gì cũng không biết, Điềm Điềm đem đầu mình hung hăng chôn vào trong cuốn sách, mong có thể ngăn cách âm thanh đang truyền đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT