Nói xong,Hân ăn sáng qua loa rồi đến trường cùng Ei.Ngồi trong xe,cả 2 ko nói gì với nhau hết.Rồi khi đến trường và vào lớp học,Hân nghe loáng thoáng được lớp mình có 1 hs mới chuyển qua.Bình thường Hân đã ko quan tâm đến chuyện của lớp và mọi người chung quanh nên chuyện lần này Hân cũng chẳng màng đến.Chỉ lo nằm ngó ra trời cho đến khi có 1 tiếng gọi thân quen gọi tên mình,Hân giật mình ngước lên nhìn thì thấy đó là Ju.Bất ngờ đến nỗi Hân quên mất mình đang trong lớp liền đứng dậy nói:

- Sao…saooo…ko..phải..ảo..giác..chứ..?

- Hì,đưa tay đây cho Ju,Ju sẽ giúp Hân xem thử có phải ảo giác ko?

Hân nghe theo Ju đưa bàn tay lên.Ju vẫn giữ nụ cười trên miệng rồi từ từ ” phập ” 1 phát.Hân la lên:

- Áh…đau..quá..!

- đau nghĩa là thực rồi,ko phải ảo giác

- >”
- E hèm…2 em có thể trật tự ngồi vào chỗ cho tôi vào bài được chứ?-giáo viên đứng lớp lên tiếng kéo cả 2 nhìn lại cả lớp.Mọi người ai cũng đang trố mắt ra nhìn Hân và Ju.Ju đỏ mặt núp sau lưng Hân rồi cả 2 ngồi xuống bàn của mình.Hân chuyền giấy qua tay Ju:

- Sao Ju qua đây khi nào ko nói với Hân?Hân sẽ đi đón Ju.

- Hì,muốn làm cho Hân bất ngờ mà

- >__
- Chưa!Đang định nhờ Hân tí nữa về đi tìm với Ju.Ju qua đây 1 mình.1 tháng sau ba mẹ cũng sẽ qua theo.

- Ừm…vậy trong thời gian đó đến ở với Hân đi.

- Được ko đó?

- Được mà.Hân chỉ muốn sớm ở bên Ju thôi.

- Xí,biết nịnh hồi nào thế?

- E hèm,2 em kia nếu có chuyện gấp cần trao đổi với nhau thì mời cả 2 ra bên ngoài.Còn ở đây xin hãy lắng nghe bài giảng của tôi!-giáo viên lại 1 lần nữa nhắc nhở cả 2.2 đứa cuối đầu xuống cười rồi tập trung vào bài học.

Thời gian trôi qua thật nhanh,mới đó đã reng chuông ra về.Hân đưa Ju về nhà mình và cho Ei đi xe riêng của gia đình.Về đến nhà của Hân,Ju vô cùng ngạc nhiên vì ko ngờ Hân giàu đến như thế.Bước đi bên cạnh Hân mà cứ như nàng công chúa lọ lem.Mặc cho mọi người đang thắc mắc về Ju,Hân ko quan tâm đến mà dẫn Ju vào ngay phòng mình.Ju vừa xếp hành lí vào tủ vừa nói:

- Nhà Hân như lâu đài vậy.Hay ghê!Cưới Hân ko sợ chết đói rồi.Hì..hì…!

- Nói vậy nếu Hân nghèo,ko đủ khả năng lo cho Ju thì Ju sẽ bỏ Hân hả?-Hân ngồi trên giường vừa vòng tay qua eo ôm Ju vừa nói

- Đâu có đâu nà!Chỉ nói thế thôi mà!Hân có nghèo nhất thế giới Ju vẫn lấy Hân

- Thật ko?

- Thật mà!Móc ngoéo nè!-Ju đưa ngón tay út ra vòng lấy ngón út của Hân.Cả 2 móc ngoéo xong,Hân nói:

- Móc ngoéo ko chưa đủ để tin!

- Ơ,thế còn muốn sao nữa?

- Còn muốn thế này….-Hân vừa nói vừa hun Ju.Ju xoay người qua ôm lấy Hân rồi cả 2 ngã xuống giường.Hân di chuyển đôi môi của mình lên trán rồi xuống mắt,mũi,…rồi xuống cổ của Ju và cuối cùng là lên môi Ju.Đang hôn nhau say đắm thì ông Wall gõ cửa phòng nói:

- Thưa cậu chủ,ông chủ chuẩn bị cho cậu 1 bộ âu phục để mặc vào tối nay.Xin cậu hãy thử xem có vừa ko ạh?

Hân ko nói gì mặc kệ lời ông quản gia.Hân muốn tiếp tục với Ju nhưng Ju nói:

- Hân thử âu phục xem vừa ko?Đừng để người ta chờ như vậy chứ?Bất lịch sự lắm!

- Nhưng ông ấy cắt ngang thế này cũng vô duyên vậy?-Hân nhăn mặt nhìn Ju nói

- >.
- Biết rồi,biết rồi!

Hân ngồi dậy bước xuống giường đi lại cửa mở ra nhận lấy bộ âu phục ông Wall đang cầm rồi đóng cửa lại.Hân bước đến gần Ju rồi cởi đồ ra nhìn Ju.Đương nhiên Ju hiểu ý nên ngồi dậy giúp Hân mặt vào,miệng than vãn:

- Thay đồ cũng phải đợi có người thay dùm mới chịu nữa.

- Ai biểu Ju muốn xem Hân mặc âu phục mà!

- Hì..tối nay Hân sẽ đi đâu hả?

- Ừm..đi thăm ông nội!Ju đi cùng Hân nhé?

- Ý,sao dắt Ju theo làm gì?

- Giới thiệu với ông nội cháu dâu tương lai chứ làm gì?

- ừm -Ju đỏ mặt cúi đầu xuống.Thấy thế,Hân lại thích và tim lại đập lên.Hân liền vòng tay ôm Ju vào lòng,siết nhẹ nói:

- Dù sau này có chuyện gì xảy ra,Ju cũng sẽ ko xa Hân chứ?

- Sao lại xa chứ?

- Ừm..ai biết?

- >.
- Hì…Hân cũng thuộc về Ju mà.Chúng ta là của nhau,ko gì chia cắt được!

- Hì..!

….Thế là trời cũng bắt đầu tối.Hân thong thả đưa Ju đi sắm đồ để đi cùng mình đến nhà ông nội trong khi ba của Hân đang cho người điều tra về Ju.8h.Hân và Ju lên xe cùng ba của Hân lên đường.Ngồi trong xe,Ju cúi mặt xuống ko dám ngước lên nhìn ba Hân vì gương mặt ông ấy nghiêm đến phát sợ.Nói được 1 câu chào hỏi ông ấy là cả 1 lần can đảm đối với Ju.Chiếc xe ngừng lại trước 1 tòa nhà rộng lớn được xây dựng theo lối kiến trúc xưa của Anh.

Bước vào đại sảnh,Hân và Ju ngạc nhiên khi thấy toàn những người mặc đồ sang trọng đang nhìn vào mình.Ba Hân dắt Hân đến từng người bắt tay,chào hỏi,giới thiệu hết từng thành viên trong nhà.Ju thì chỉ đứng 1 bên im lặng,theo sát Hân.Sau màn chào hỏi,ba Hân đưa Hân vào phòng gặp ông nội và Ju thì ko được đi cùng mà phải ở bên ngoài.Cánh cửa phòng mở ra,Hân ngửi được mùi thuốc sát trùng khó chịu của bệnh viện.1 căn phòng tối đóng kín tất cả,chỉ thắp những ngọn nến lên ở từng góc tường mà ko 1 bóng đèn điện.Ánh sáng lờ mờ của ngọn nến soi rọi Hân nhìn đến cái giường.Hân bước thật nhẹ đến và nhìn người ông mà mình chưa bao giờ biết mặt.

Ông nội Hân đang nằm thoi thóp trông thật khổ sở.Nếp da nhăn nheo,mái tóc thì bạc phơi,con mắt của người già,tròng mắt đã đục,ko còn trong như lúc trẻ…Cảm giác được có người đang đứng bên cạnh mình,ông của Hân mở miệng ra nói:

- Ai…ai…đấy…?

- Thưa ba,con đây!Con dẫn đứa cháu nội mà ba chối bỏ đến thăm ba đây!-Ba của Hân nói

- Mài…mài…vẫn..muốn..chọc..tức..tao..à ?h..?-giọng ông run run trong tức giận

- Con đâu dám!Ko phải ba vẫn mong cuối đời có 1 đứa cháu trai sao?Vợ của con trước khi mất đã sinh 1 đứa con trai.Ba,ba có muốn nhìn nó ko?

- Sao…sao…?..Là..là..cháu…trai…àh..?-đôi mắt mệt mỏi của ông cố gắng mở lên đưa ta

y ra để chờ đón cái nắm tay với Hân.Nãy giờ Hân im lặng ko nói gì thấy tay ông đưa ra,Hân vội bước gần đến nắm lấy và nói:

- Thưa ông,cháu nội đến thăm ông đây!

- Cháu trai..cháu..trai…ha..ha…cuối..cùng…ta..c ũng..có..cháu..trai..!

- ……!

- Vincy!

- Vâng,có tôi!-1 người đứng kế bên lên tiếng

- Đi..đi..chuẩn..bị.1.buổi..tiệc..mừng.. .Ta..muốn..mọi..người…trong..gia..đình. .phải.có..mặt..đầy..đủ..!

- Vâng!

- Còn…còn..nữa…gọi..luật..sư..đến..Ġ ?ây..!

- Vâng!

Vincy-người quản gia và cũng là thân cận nhất của ông nội liền đi chuẩn bị mọi thứ.Nghe đến luật sư,ba Hân nhếch mép cười vì điều ông muốn ko ngờ lại dễ dàng đến vậy.Hân cảm thấy xấu hổ vì chính người cha của mình nhưng Hân lại chẳng làm gì được vào lúc này vì còn chuyện với Ei vẫn chưa giải quyết xong.Hân ko thể gây hấn với ba mình lúc này được.

Trong khi Hân cùng ba mình ở trong phòng của ông nội thì Ju đang lang thang bên ngoài vườn 1 mình.Đi dạo 1 hồi Ju gặp 1 nhóm con gái chừng 25,26t.Thấy Ju,họ liền vây lại hỏi:

- O là la…ai đây nhỉ?

- Hình như là dân châu Á,nhìn nhỏ xíu nhỉ?

- Đúng rồi!

- Hi..hi..đừng nói đây là em dâu tương lại của bọn mình?

- Hờ..hờ..nếu thằng Rei lấy 1 đứa châu Á thế này thì gia đình này sẽ dần dần mất hết gốc quá!

- Nè,mấy người nói đủ chưa?Hân cũng có 1 phần là người châu Á rồi mà!-Ju tức tối nói

- Nhưng nếu Rei lấy con gái châu Âu thì sẽ ko còn châu Á nữa!

- Mấy chị đang làm gì người yêu của em thế?-Hân bước ra đi đến bên cạnh Ju.Thấy Hân,Ju vội nắm tay Hân thật chặt rồi nép người phía sau.Ko muốn gây với Hân,các cô chị bỏ đi vào trong nhà.Khi họ đi rồi,Hân mới nhìn Ju dịu dàng nói:

- Họ nói gì vậy?Có làm gì Ju ko?

- Họ nói Hân cưới con gái Châu Âu,ko cưới Ju đâu!

- Hì..hì..thì họ tưởng Hân là con trai nên mới nói thế.Chứ nếu Hân lấy con gái châu Âu thì cũng đâu có sinh baby được đâu.Ju đừng lo!

- >”
- Hì,thôi mà,kệ họ!

-

- Thôi đi với Hân nà!

- Đi đâu nữa?Hân gặp ông nội chưa?

- Rồi.Bây giờ ông cần nghỉ ngơi nên mình đi chơi thôi.

- Đi chơi hả?Ko về nhà sao?

- Về chi sớm?Đi chơi cho biết chứ?Dù gì cũng đang ở Anh mà,ko đi uổng lắm!

- Hì,ừa,vậy đi!

Hân kéo tay Ju lên xe chạy đi đưa Ju ra đường phố rộng lớn tấp nập người đi và nhiều cửa hàng đẹp mắt.Đèn đường rực rỡ 1 hàng dài.Cả 2 đi bộ ngắm cảnh phố đêm rồi ghé vào cửa hàng này,cửa hàng kia mua quần áo,trang sức,thú nhồi bông.Cái gì thích là mua và tiền thì tính cho ba Hân.[sướng ]Mỗi chân,Hân đưa Ju vào 1 quán nước ngoài trời ngồi nghỉ rồi chạy mất tích.Ju ngồi uống nước rồi ngắm sao đêm trong khi chờ Hân thì 1 cô bé đáng yêu chạy đến trước mặt Ju đưa cho Ju 1 đóa hoa hồng rồi nói:

- I love you!

Ju nhận lấy đóa hoa rồi cười thì 1 đứa khác chạy đến đưa cho Ju 1 đóa hoa nữa và cũng nói tương tự.Ju nhận của đứa này đến đứa khác cho đến khi trên tay Ju cầm đủ 11 đóa hoa thì đứa thứ 12 bước đến đưa cho Ju 1 cái hộp to.Ju nhận lấy cái hộp rồi mở ra hồi hộp ko biết Hân đang giở trò gì đây thì quái?Cái hộp lại có 1 cái hộp!Ju đặt những bông hoa lên bàn rồi tiếp tục mở tiếp.Trong cái hộp lại có cái hộp nhỏ khác.Ju thấy hơi tức rồi vì trò đùa của Hân.Ngồi cố gắng mở cho hết cái hộp này đến cái hộp khác.Cái hộp từ từ nhỏ lại và những cái hộp trước thì ngày càng nhiều ở dưới chân của Ju.Ju kiên nhẫn mở đến cái cuối cùng thì nó chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay.Nhìn chiếc hộp hơi nghi nghi,Ju bỗng nghe tiếng tim mình đập lên thình thịch.

Rồi Ju mở chiếc hộp ra,bên trong là 1 chiếc nhẫn màu bạc lấp lánh thật đẹp.

Vẫn còn đang ngỡ ngàng thì Hân xuất hiện quì gối xuống trước mặt Ju nói:

- Làm vợ Hân nhé?

- -Ju chỉ biết đỏ mặt ko nói gì cúi mặt xuống đất.Hân cho đó là lời đồng ý nên lấy chiếc nhẫn trong hộp ra đeo vào tay Ju.Ju mỉm cười nói:

- Sao bày nhiều trò thế hả?

- Hì,thì chuyện trọng đại mà,chẳng lẽ làm qua loa?

- >”
- Hì..hì…!

- Vậy sao tặng người ta có 11 bông hồng vậy?Sao ko phải là 1000 đóa?hay 999 đóa?

- Hì,11 hoa hồng là gì biết ko?

- Ko!

- 1 đời 1 kiếp yêu em!

-

Chỉ 1 câu thế thôi,Ju ko còn thắc mắc nữa mà chỉ dựa vào vai của Hân cùng cảm nhận giây phút hạnh phúc này.Trong khi Hân và Ju đang hưởng thụ cảm giác hạnh phúc bên nhau thì ở nhà,Ei đang chuẩn bị mọi thứ với Banma-bà lão từng xuất hiện ở nhà Hân ở Vn.

- Tôi đã tìm kiếm loại thích hợp nhất dành cho Hân rồi.Lúc nào thì ta sẽ bắt đầu thưa chủ nhân?

- Cứ từ từ,bà đừng vội!Tôi ko muốn cắt đứt niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của Hân sớm như thế!

- Vâng ạh!

- Nghĩ cũng thật khó chịu,tôi ko thích Hân phải mang thai với bất kì 1 kẻ nào!

- Nhưng nếu ko buộc Hân sinh em bé thì Hân phải chết!Chủ nhân chỉ có thể làm cách này vì như thế đứa bé sẽ chết thay cho Hân.

- Ừm,đành phải vậy…!Sau khi lấy lại hoàn toàn sức mạnh,tôi sẽ cho nhỏ Ju kia biến mất và Hân sẽ thuộc về tôi mãi mãi….!

….Ei toan tính là thế nhưng vẫn còn 1 người cũng đang toan tính và ko ngờ sự toan tính của người đó đã vô tình phá hết kế hoạch của Ei.Hân và Ju đã có 1 đêm vui vẻ hạnh phúc với nhau đêm qua và khi trở về nhà thì Hân ngơ ngác khi nghe ông Wall nói:

- Thưa cậu chủ,ông nội của cậu chủ vừa qua đời hôm qua do nhòi máu cơ tim.Xin cậu chủ hãy mau thay tang phục rồi đến đưa tiễn ạh!

- Sao…sao lại như vậy được?Hôm qua lúc thăm ông,ông còn khỏe mà?

- …….!

- Đưa tôi đến chỗ ông nội…!

- Vâng!

Cảm nhận được Hân đang rất buồn vì mới gặp lại người ông của mình thì ông lại đã ra đi nên Ju ko biết nói gì hết,chỉ siết tay Hân thật chặt để giúp Hân ko gục.Đám tang của ông diễn ra thật trang trọng,con cháu đều mặc tang phục màu đen đứng nghe Cha đọc kinh rồi bước lên từng người trao 1 bông hoa trắng cho ông trước khi người ta chôn ông xuống nấm mồ lạnh lẽo.Hân rất cứng rắn,trong suốt buổi lễ ko hề rơi 1 giọt nước mắt.Chỉ im lặng ngậm ngùi.

Rồi bất giác,Hân nhận ra ba mình ko có mặt.Hân liền hỏi ông Wall:

- Ba tôi đâu?

- Ông chủ đến công ty làm việc rồi ạh!

- Sao lại đi làm?Hôm nay là đám tang ông nội mà?Sao ba tôi ko nghỉ?

- Dạ..ông chủ nói cậu chủ đại diện được rồi…!

- Đưa tôi đến công ty ngay.Tôi muốn gặp ba tôi nói chuyện!

- Nhưng…

- Mau lên!

Hân nạt to lên trong tức giận rồi lên xe theo ông Wall đến công ty của ba Hân.Ju lo lắng nên cũng vội đi theo.Đến 1 tòa nhà cao trọc trời,Hân lên thang máy đến chỗ ba của mình và ko cho ông Wall,Ju đi theo vào.Hân đứng ngay bàn người thư kí chờ cô ta thông báo với ba thì Hân tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của 2 người vừa bước ra khỏi phòng ba mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play