Nhưng vừa bước ra khỏi nhà đi được vài bước[vì lén ba mẹ đi mà nên ko đi xe riêng] thì có 1 đám người lạ đi theo phía sau.Ju cảm giác được có người đi theo mình nên vội đi nhanh hơn thì đám người lạ phía sau liền đuổi theo sau và chụp thuốc mê khiến cho Ju bất tỉnh….
….Ju tỉnh dậy thì thấy mình đang bị trói chặt 2 tay 2 chân vào 1 cái ghế trong 1 ngôi nhà dột nát,có lẽ nó đã bị hoang.Hoang man ko biết nên làm gì và tại sao lại như vậy,Ju định kêu cứu thì 1 đám người bước vào vây lấy Ju.Ju hơi sợ vì bọn chúng đều là con trai dân quậy,ánh mắt nhìn Ju rất đáng sợ nên Ju ko dám hó hé gì nữa.Bỗng 1 người bước vào cất giọng nói:
- Như đã tỉnh lại rồi àh?Nhanh nhỉ?
- Thy?Sao lại là cậu?Cậu là người đứng sau chuyện này àh?
“bốp” 1 cái,Thy tát mạnh vào mặt Ju,ánh mắt hung dữ nhìn Ju nói:
- Tên của tao ko phải để cho mài gọi!
- Cậu…cậu..dám..đánh tôi sao?Cậu mau thả tôi ra ngay,nếu ko cậu sẽ hối hận.
- Hahaha….hối hận àh?Việc gì tao phải hối hận?Nếu tao có hối hận thì việc đầu tiên chính là đã làm bạn với mài.
- Tụi mình chỉ mới gặp lại nhau,từ nhỏ thì luôn vui vẻ,Như chưa bao giờ làm gì cả thì tại sao….?
- Chưa làm gì àh?Mài biết tao thích Huy nhưng mài lại dám cướp Huy của tao.Lẽ ra tao đã trừng phạt mài vào lúc đó nhưng nhà tao phải chuyển đi nên tao tha cho mài.Tao từng thề nếu gặp lại tao sẽ ko tha vì bất cứ ai lấy cái gì tao thích cũng ko có kết quả tốt mài biết ko?-vừa nói,Thy vừa móc ra 1 con dao kề sát gương mặt của Ju.
- Cậu…cậu..định…làm..gì…tôi…?Đừ ng…đừng..làm bậy…nha…tôi…tôi…la lên..đó…!-giọng Ju run run nói
- Hahaha…nghe mài nói kìa.Mài có ngon thì la lên đi xem có ai cứu mài ko?Ở đây là địa bàn của tao.Chung quanh đây chỉ là những bãi đất trống ko người thì ai sẽ cứu mài hả?
- …………..!-Ju như đứng tim khi nghe Thy nói thế vì như thế nghĩa là sẽ ko ai cứu Ju thật sao?Thấy gương mặt biến sắc lo sợ của Ju,Thy thích thú hơn nói:
- Mài yên tâm.Tao ko phá hủy nhan sắc của mài đâu.Tao cũng là con gái nên tao biết bề ngoài rất quan trọng.Nhưng mà vì tao cũng là con gái nên tao biết cái gì là quý giá nhất.
- Cậu..cậu..định…làm..gì…hả?-Ju ko thể giữ nổi sự bình tĩnh trên gương mặt nữa mà còn lo sợ hơn vì câu nói của Thy.Thy nhìn Ju bật cười lên như 1 kẻ đang khoái lạc nói:
- Ha..ha…ha…mài nghĩ xem tao sẽ làm gì?
- Cậu..cậu…cậu..ko được…làm…thế…với…tôi…
- Ha..ha…ha…coi mài đang sợ hãi kìa.Nể tình từng là bạn,tao đã chọn cho mài 1 thằng tốt nhất trong đám thuộc hạ của tao.Nó rất giỏi trong việc đó và nhất là đối với những đứa như mài.Ha..ha…đưa nó lên phòng đi!
Thy ra lệnh rồi bỏ đi với giọng cười nhẫn tâm.Cả bọn cũng bỏ đi theo sau Thy và chỉ còn lại 1 tên.Nhìn hắn thật khủng khiếp.Cái đầu cạo trọc,2 con mắt lộ rõ vẻ háo sắc,thân hình to con bước đến gần Ju bế Ju lên vai rồi đi lên phòng mặc cho Ju la lên trong nước mắt:
- Đừng…ko…bỏ tôi ra….bỏ…tôi..ra…a….a…!
- Hê..hê…em đừng cố la nữa.Anh sẽ làm thật nhẹ nhàng mà,đừng sợ…hê..hê…!
- Ko…ko…thả tôi ra…ko…Hân ơi….Hân…ơi…Hân…ơi…-sợ hãi đến tột cùng,Ju chỉ biết khóc van xin thả mình ra và ko ngừng gọi tên của Hân nhưng hắn thì ko 1 chút động lòng hay có 1 chút gì còn tính người.Hắn chỉ như 1 con thú thèm ăn và muốn ăn bỏ Ju xuống giường rồi từ từ cởi đồ của hắn ra….
…..Ko biết đó gọi là gì?Thần giao cách cảm hay tâm linh tương thông mà Hân đang ngồi học trong lớp bỗng nghe được tiếng gọi của Ju và hình ảnh Ju đang bị hại đang hiện lên trong đầu Hân.Lập tức,Hân đứng dậy bước thẳng ra khỏi lớp mặc cho cả thầy giáo lẫn đám bạn trơ mắt ra nhìn theo.Hân chạy vội lên lầu tìm lớp học của Ei.Thấy Ei đang ngồi học,Hân bước vào lớp 1 cách thản nhiên đứng trước mặt Ei nói:
- Rei cần Ei!
Như đoán biết được chuyện gì đang xảy ra,Ei ko nói gì chỉ mỉm cười nhìn Hân rồi đứng dậy đi cùng Hân ra khỏi lớp.Đương nhiên ai cũng trố mắt ra nhìn sự vô phép của cả 2 nhưng chẳng ai dám lên tiếng hay bước ra cản đường vì gương mặt của Hân l
úc đó như là sẽ giết chết ai cản đường.Cả 2 đi ra phía sau sân trường vắng vẻ,ko đợi chờ gì hết,Hân nói:
- Ei giúp Hân dịch chuyển tức thời ngay đi.Ju đang gặp nguy hiểm,Hân cảm nhận được điều đó.Nhanh lên,hãy giúp Hân mau đi.
- Được thôi nhưng với 1 điều kiện.
- Điều kiện gì cũng được.Hân đồng ý!Mau đưa Hân đến chỗ của Ju ngay đi.-Hân nói như muốn quát vào mặt của Ei vì sự lo lắng cho Ju ko cho phép Hân chần chừ suy nghĩ nữa….
Lúc này,hắn đã cởi xong áo của mình và quăng xuống đất rồi từ từ bò lên giường đến gần Ju.Tay và chân đều bị trói chặt,Ju ko thể chống cự hay có 1 chút phản kháng,nước mắt của Ju ko ngừng rơi ra ướt đẫm gương mặt sợ hãi.Ju cố gắng xích người vào góc tường rồi kêu khóc,van xin:
- Hê..hê…sao em lại khóc như thế?Anh sẽ ko làm em đau đâu mà.Đừng sợ!-vừa nói,hắn vừa đưa bàn tay thô ráp của mình chạm nhẹ vào người Ju và bắt đầu cởi áo của Ju ra.Nhưng vừa mới chạm vào cái nút đầu tiên thì 1 thứ gì đó đánh xuống vào đầu của hắn.Bị bất ngờ ko kịp đỡ,hắn té nhào qua 1 bên ôm đầu đau đớn.Hân!Đúng,Hân đã đến kịp lúc.Vừa nhìn thấy Hân,Ju liền khóc to hơn trong lòng của Hân nói trong nước mắt:
- Hân…Hân…Ju sợ lắm…sợ lắm….!
- Đừng sợ.Đã có Hân ở đây rồi.Hân đã về với Ju rồi,đừng sợ!-Hân ôm chặt Ju vào lòng đau xót rồi cởi trói ra cho Ju.Dây trói vừa được gở,Ju liền vòng tay qua người Hân ôm Hân thật chặt.Cả 2 đang ôm nhau thì hắn ngồi dậy định đánh Hân thì Hân đã nhanh tay chụp lại cánh tay của hắn và từ từ dùng sức bẻ tay của hắn.Đau đớn,hắn kêu la xin tha thì Hân dùng chân đạp hắn 1 cái té về phía trước.Hân giao Ju cho Ei rồi bước đến ngồi đè lên hắn,gương mặt giận dữ nói qua kẽ răng:
- Mài là đồ cặn bã!Đồ khốn!!
Vừa nói,Hân vừa đánh thật mạnh vào mặt hắn đến chảy máu nhưng hắn cũng ko vừa liền rút 1 con dao nhỏ trong túi quơ ngang qua tay của Hân khiến cho Hân chảy máu rồi đẩy Hân ra.Thấy Hân bị chảy máu,Ju hoảng sợ định chạy lại bên Hân thì hắn bước về phía Ei và Ju.Hắn đưa con dao dính máu của Hân lên liếm ngang rồi mỉm cười đi lại thì Ei nói:
- Ngươi thật dơ bẩn,đừng đến gần ta.Ngươi sẽ làm bẩn người của ta mất.
- Hê…hê…1 con nhỏ dễ thương bây giờ lại thêm 1 con xinh đẹp,làm sao mà anh bỏ qua được?
Hắn vẫn mặc kệ lời Ei nói và tiến đến thì Hân ở phía sau lấy 1 cái ghế ở trong phòng đập mạnh vào đầu của hắn.Cái ghế gãy và đầu của hắn chảy máu nhưng hắn chẳng ngất xỉu mà quay lại đâm con dao về phía Hân.Cũng may,Hân đã né kịp và mượn thế hắn đang đâm trớn,Hân chụp ngay tay hắn chặt xuống 1 đòn mạnh vào cổ tay khiến hắn phải rớt con dao xuống.Tranh thủ,Hân bồi thêm 1 cú lên gối vào bụng của hắn khiến hắn khuỵa xuống.
Hân nhặt con dao lên rồi kề sát cổ của hắn nói:
- Mài dám đụng đến Ju.Tao sẽ giết mài!
- Xin..xin..lỗi…tôi..biết…lỗi..rồi…xi n…hãy..tha..cho..tôi…tôi..chỉ..bị..sai. .khiến..thôi…!-hắn run rẩy cầu xin nhưng Hân ko muốn tha cho 1 kẻ như hắn.Vừa định ấn mạnh con dao vào động mạch cổ của hắn thì Ju chạy lại cầm tay Hân lại,lắc đầu:
- Đừng…đừng..giết…người…Hân…!
Nhìn thấy nước mắt vẫn còn rơi trên mặt của Ju,Hân ngừng lại buông con dao ra, sờ nhẹ lên mặt Ju rồi lau đi nước mắt cho Ju.Ju nắm tay của Hân thật chặt kéo Hân đi thôi nên Hân tha cho hắn bỏ đi cùng Ju và Ei đi cuối cùng.Trước khi ra khỏi phòng,Ei nhìn hắn 1 cái lẩm bẩm 1 câu gì đó mà sau đó,khi cả 3 đi khỏi rồi thì tứ chi của hắn bỗng nổi gân lên rồi đứt ra hết,máu văng tung tóe nằm bất động,hắn trở thành 1 kẻ tàn phế,tứ chi bại liệt.Có lẽ đó là hình phạt của Ei dành cho hắn và cũng là cái giá mà hắn phải nhận lấy.
Cả 3 đi về nhà của Ju nhưng Ei chỉ đứng bên ngoài ko vào.Thấy Ju trở về trong bộ dạng tơi tả và 1 người bị chảy máu ở tay,ba mẹ của Ju vô cùng hoảng hốt nhưng Ju cố gắng giải thích:
- Ba mẹ đừng hỏi gì cả.Con bị người ta bắt cóc và người này đã cứu con.Bây giờ con cần phải giúp người này cầm máu và rửa vết thương.
Nói dứt lời,Ju đưa Hân lên phòng của mình rồi đóng cửa lại mà ko chờ nghe ba mẹ mình nói gì.Ngồi trên giường nhìn Ju loay hoay tìm hộp cứu thương,Hân mỉm cười nói:
- Hì,Hân ko sao đâu.Ju đừng lo lắng quá.Vết thương chỉ xước qua thôi mà.Ko sâu lắm!
- Ko sâu sao máu lại chảy ra nhiều như thế hả?-Ju vừa nói vừa mở hộp cứu thương ra lấy bông băng và thuốc sát trùng cho Hân.Bây giờ thì Hân mới cảm thấy đau vì thuốc sát trùng làm cho vết thương của Hân rát quá nhưng Hân vẫn cố gắng chịu đựng ko rên la.Băng bó xong cánh tay cho Hân,Ju ngồi nhìn Hân mà nước mắt cứ ko ngừng rơi ra.Nhìn Ju khóc,Hân vội lấy tay lau nước mắt cho Ju nói:
- Sao Ju lại khóc?Nín đi.Đừng khóc mà!
- Hu..hu..hu…. !-Ju ko chỉ ko nín mà còn khóc nhiều hơn ngã vào lòng của Hân.Hân mỉm cười thật hiền ôm Ju nói
- Ju đừng khóc nữa mà,Ju khóc làm Hân đau lòng lắm.Nín đi.Nín đi nào!
- Hiz..hiz…Ju nhớ Hân lắm Hân có biết ko?Lúc nãy Ju rất sợ,rất sợ…
- Hân biết,Hân đã ở đây với Ju rồi,Ju đừng sợ nữa.Hân cũng nhớ Ju lắm.Nhớ cảm giác được ôm Ju như thế này vào lòng lắm.
Rồi cả 2 nhìn nhau thật lâu,1 cảm giác kì lạ trỗi dậy trong 2 người.Như có 1 ma lực thúc đẩy,Hân kề mặt sát vào Ju và đặt lên môi Ju 1 nụ hôn nhẹ nhàng.Ju cũng ôm Hân và trao lại nụ hôn cho Hân nhưng khi tay của Hân từ từ chạm đến người của Ju thì Ju vội đẩy Hân ra,cúi mặt nói:
Hân bỏ ngoài tai lời nói ấp úng xen lẫn sự ngượng ngùng của Ju và tiếp tục ôm hôn Ju.Nụ hôn lần này mãnh liệt và cháy bỏng đến mức Ju cảm thấy khó thở.Ju cố gắng nói:
- Hân..Hân..ơi..khó..thở..quá…
- Khó thở thì đừng thở nữa!
Hân vẫn tiếp tục hôn Ju nói và cởi từng nút áo của Ju ra.Chỉ trong nháy mắt,Ju ko biết Hân đã làm cách nào mà quần áo trên người cả 2 ko còn mảnh nào mà chỉ còn hơi ấm của Hân đang truyền qua cơ thể của Ju.Hân bắt đầu hôn xuống cổ của Ju còn Ju thì cố nói:
- Ju yêu Hân lắm,đừng xa Ju nữa được ko?
- Được…được..Hân…ko xa..Ju..nữa.Hân cũng yêu Ju…!
Thế là đêm đó,Hân và Ju đã thực sự thuộc về nhau.Cả 2 người hòa quyện vào nhau trong hạnh phúc trong khi Ei đang ngồi trên nóc nhà của nhà Ju nhìn mặt trăng nói:
- 2 tên ấy hay thật.Dám bỏ mình 1 mình ngoài này ngồi đây.Trăng àh,chỉ có trăng là bạn của Ei thôi….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT