Nhóm: Vạn Yên Chi SàoNguồn: .Một cự điêu màu trắng, một cự ưng màu đen, chia ra thành một luồng sắc trắng và đen nhanh như tia chớp xẹt qua trời cao, dẫn tới vô số người qua đường phía dưới dừng chân quan sát, ào áo suy đoán kia rốt cuộc là Huyền thú cấp cao gì.
Nhưng lập tức, một điêu một ưng càng bay càng xa, càng bay càng cao, rất nhanh liền hoàn toàn biến mất trên tầng mây.- Tiểu Tuyết! Cao lên một chút!Cự tuyết điêu cả người trắng như tuyết, Lam Tuyết Nhược kỳ vọng nó bay lên tầng mây, sau đó mượn dùng mây trắng ẩn giấu thân hình.
Nhưng Vân Triệt rõ ràng, nếu phía sau đuổi theo là Huyền thú phi hành loại khác, như vậy có lẽ sẽ có hiệu quả, nhưng mà, cố tình phía sau là một con ưng, ưng mới là bá chủ trời cao chân chính, ở lĩnh vực trên không, không có gì có thể tránh được ánh mắt của ưng.Cự tuyết điêu càng bay càng cao, đã không biết xuyên qua bao nhiêu tầng mây.
Nhưng phong bạo liệt ưng ở phía sau vẫn như trước đuổi theo không bỏ.
Cự tuyết điêu có thể bay rất cao, đủ để khống chế năm ngàn thước trời cao, nhưng bàn về độ cao phi hành, nó còn lâu mới có thể so sánh với ưng.
Một hùng ưng trưởng thành bình thường có thể phi tới vạn thước trên không, chứ đừng nói tới là phong bạo liệt ưng cấp bậc Linh Huyền.Cũng may, trên tốc độ phi hành, cự tuyết điêu cũng không hề kém gì phong bạo liệt ưng, tuy rằng đuổi sát sau đó, nhưng vẫn duy trì khoảng cách giống vậy.
Cự tuyết điêu không cách nào bỏ rơi phong bạo liệt ưng, trong khoảng thời gian ngắn phong bạo liệt ưng cũng không có cách nào đuổi kịp cự tuyết điêu.
Nhưng mà, phẩm cấp của cự tuyết điêu dù sao cũng thấp hơn phong bạo liệt ưng, sức chịu đựng tự nhiên xa xa không kịp, trạng thái này vốn duy trì không được lâu lắm, phong bạo liệt ưng muốn đuổi kịp cự tuyết điêu, chính là vấn đề thời gian.- Theo ta được biết, con phong bạo liệt ưng này là do mấy năm trước Tiêu tông bắt được về, dường như còn chưa hoàn toàn phục tùng, càng không phải là Huyền thú khế ước gì, nếu thả ra sẽ có phiêu lưu chạy mất, cho nên trừ phi có đại sự cực lớn gì, bọn họ vốn sẽ không lấy con phong bạo liệt ưng này ra… Vân sư đệ, ngươi rốt cuộc đã làm gì Tiêu tông?Lam Tuyết Nhược nắm thật chặt lông vũ của cự tuyết điêu, khẩn trương nói.Tiếng gió bên tai gào thét như sấm, đối mặt với nghi vấn của Lam Tuyết Nhược, Vân Triệt do dự một chút, nói chi tiết:- Nói ra ngươi có thể sẽ không tin… Ta hoàn toàn phế bỏ Tiêu Lạc Thành, khiến cho bọn họ không công tổn thất sáu mươi vạn tử huyền tệ…Vân Triệt dừng lại một chút, vẫn lựa chọn cách nói có thể khiến cho người ta tiếp nhận được:- Còn hoàn toàn hủy diệt kho bảo vật của tông môn bọn họ.- A!Lam Tuyết Nhược trợn trừng mắt đẹp, môi há to, ngơ ngác nhìn hắn, giống như đang nhìn một quái vật.- Ta lấy dung mạo của ta thề, những điều này đều là thật.Vân Triệt tràn đầy bất đắc dĩ nói.“…” Lam Tuyết Nhược thật lâu không nói gì.
Nàng không nghi ngờ lời Vân Triệt nói, nàng xác định lấy tính tình của Vân Triệt mà nàng đã thấy được, vốn không vào thời điểm này lại dùng lời nói vớ vẩn như vậy lừa gạt nàng.
Mà chính là vì không nghi ngờ, nàng mới vô cùng kinh hãi trong lòng.
Kinh hãi là Vân Triệt một thiếu niên Nhập Huyền cảnh cấp một, thế mà lại có thể một mình biến tông môn lớn nhất Tân Nguyệt thành họa loạn thành như vậy, đây quả thật là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Giật mình chính là… Phế bỏ Tiêu Lạc Thành, tổn thất sáu mươi vạn tử huyền tệ đã là thâm cừu đại hận, hủy diệt kho bảo vật của tông môn… Đây đâu chỉ là thâm cừu đại hận! Thù hận này đủ để kéo dài đến thiên thu bách đại của tông môn!Nếu lần này phân tông Tiêu tông không tiếc tất cả muốn bầm thây vạn đoạn Vân Triệt, ngay cả nàng cũng có thể không qua được.Khó trách vì đuổi giết hắn, Tiêu tông ngay cả phong bạo liệt ưng cũng lấy ra.Lam Tuyết Nhược vốn còn đang suy nghĩ có cần ngừng trốn chạy vô vọng không, dừng lại báo rõ thân phận, hoàn toàn đủ để bảo vệ Vân Triệt chu toàn, nhưng nghe Vân Triệt nói như vậy, nàng hoàn toàn chặt đứt ý niệm này.
Chỉ bằng những việc Vân Triệt làm, nếu rơi vào trong tay Tiêu tông, đừng nói nàng, ngay cả lôi cha của nàng ra, đều khó có khả năng cứu được hắn.Nhìn phản ứng của Lam Tuyết Nhược, Vân Triệt hơi áy náy nói:- Tuyết Nhược sư tỷ, xin lỗi, ta liên lụy đến ngươi.Lam Tuyết Nhược khẽ lắc đầu:- Đây là do tự ta lựa chọn, không có gì liên lụy với không liên lụy.Nàng cười nhẹ, an ủi nói:- Lại nói, sư tỷ bảo vệ sư đệ đáng yêu, vốn chính là cần phải như vậy.- Bây giờ nói liên lụy còn quá sớm, chúng ta không nhất định sẽ trốn không thoát.
Nói không chừng bọn họ đuổi theo một đoạn thời gian ngắn sẽ không đuổi theo nữa.
Cũng có thể có thể… Con phong bạo liệt ưng kia bỗng nhiên không nghe lời, bay về phương hướng khác, đều có thể… Tiểu Tuyết, lại bay nhanh một chút!Nghe lời Lam Tuyết Nhược nói, thần sắc Vân Triệt thoáng qua một chút phức tạp.
Khi Lam Tuyết Nhược nói lời này, hắn không nhìn thấy sâu trong mắt nàng có một chút hối hận, giả dối và tạp chất nào, một chút cũng không có.Hắn không đồng ý thiếu nợ gì người, nhưng lần này, hắn thật sự đã thiếu.
Thiếu chính là ơn cứu mạng, cũng có thể, là tình cảm nào đó…- Nói đi, Vân sư đệ, ngươi trà trộn vào Tiêu tông như thế nào? Lại gây tai họa cho Tiêu tông thành như vậy? Có thể nói cho ta nghe không?Lúc này trong lòng Lam Tuyết Nhược cực kỳ khẩn trương, nhưng lúc nói chuyện, trong mắt lại lộ ra hiếu kỳ đơn thuần nhất, khiến Vân Triệt vốn định giấu giếm tất cả lại không cách nào cự tuyệt.
Hắn thoáng nghĩ, nói với nàng:- Thật lâu trước kia, ta có một sư phụ, ta theo chỗ sư phụ học được một chút y thuật, trong đó bao gồm thuật dịch dung.
Tiêu Lạc Thành bị ta làm trọng thương, trong tông nhất định sẽ tìm y toàn thành, vì thế ta giả trang thành một y sư trung niên… Trà trộn vào trong Tiêu tông…Tài ăn nói của Vân Triệt tự nhiên vô cùng tốt, sinh động như thật thuật lại chuyện phát sinh mấy ngày nay ở Tiêu tông cho Lam Tuyết Nhược nghe.
Đương nhiên, chuyện Vương Huyền long đan không thể để cho người biết này hắn đều không đề cập tới.
Cả quá trình không thể nghi ngờ chính là vô cùng phấn khích, khiến Lam Tuyết Nhược nghe khi thì môi hồng há to, khi lại che miệng mà cười, lúc thì vẻ mặt khiếp sợ… Nhất là khi nghe được chuyện hắn bị ngộ nhận thành thần y tuyệt thế, cùng với Tiêu Lạc Thành dập đầu bái gia gia, nàng trực tiếp ôm bụng mà cười, cười đến khóe mắt cũng chảy ra nước mắt… Cả quá trình, nàng giống như đã quên đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm.Một canh giờ qua đi, hai canh giờ trôi qua…Bầu trời đã tối xuống, hai canh giờ, mấy trăm dặm trong tiếng rít gào ngang trời mà qua, hai tai Vân Triệt và Lam Tuyết Nhược đã gần đến mất đi thính giác, bọn họ không biết hiện giờ thân ở chốn nào, vô số lần quay đầu, mỗi lần đều vẫn như cũ có thể thấy rõ ràng bóng dáng cự ưng màu đen kia.- Nguy rồi! Sắp đuổi theo tới! Tiểu Tuyết, lại bay nhanh một chút, tiểu Tuyết!!Vân Triệt vừa quay đầu lại, rõ ràng thấy phong bạo liệt ưng ở phía sau đã từ ngoài ngàn thước gần đến chưa tới ba trăm thước.
Ngồi trên lưng cự tuyết điêu, Vân Triệt có thể rõ ràng cảm giác được thân thể hắn co rút… Toàn lực phi hành hai canh giờ, cũng chính là bốn tiếng, đây đối với một Chân Huyền thú mà nói, đã gần như là một kỳ tích.
Nếu không có Huyền thú khế ước với Lam Tuyết Nhược, tuyệt đối trung thành với Lam Tuyết Nhược, vốn không có khả năng kiên trì đến mức này.Mà ưu thế về phẩm cấp của phong bạo liệt ưng vào đúng lúc này triển lộ rõ ràng ra, tốc độ phi hành của nó gần như không hề có một chút dấu hiệu yếu bớt nào, thỉnh thoảng truyền đến tiếng ưng kêu trung khí mười phần, vang vọng trời đất.- Sư tỷ, đừng bức ép nó, hiện giờ nó đã cạn kiệt lực lượng, lại tiếp tục kéo dài, sẽ trực tiếp tổn thương đến tuổi thọ của nó.Làm chủ nhân của cự tuyết điêu, Lam Tuyết Nhược càng rõ ràng trạng thái của nó vào lúc này hơn Vân Triệt.
Nàng cắn cắn môi, hai nắm tay dùng sức nắm lại.Thân thể cự tuyết điêu càng lúc càng co rút lợi hại, ngay cả dáng người đã không còn vững vàng như vậy, trở nên lắc lư không ổn định, tốc độ càng lúc càng chậm.
Phong bạo liệt ưng phía sau càng lúc càng gần, lúc này, một giọng nói dữ tợn từ phía sau bọn họ truyền đến:- Tiểu tạp chủng, thế mà lại hại lão tử đuổi theo lâu như vậy! Lần này, ta xem ngươi còn chạy trốn đi đâu!!Vân Triệt chợt quay đầu lại, lúc này mới phát hiện phong bạo liệt ưng đã đuổi tới trong khoảng cách trăm thước, toàn bộ diện mạo của phong bạo liệt ưng, còn có bóng người trên lưng nó đều nhìn thấy cực kỳ rõ ràng… Chính là Tiêu Tại Hách!- Sư tỷ, lập tức để tiểu Tuyết bay xuống dưới, chúng ta nên chuẩn bị…Lời Vân Triệt mới nói được một nửa, bỗng nhiên ngừng lại, bởi vì, một cảm giác cực kỳ nguy hiểm trong nháy mắt từ sau lưng hắn truyền đến, hắn gần như nhanh như tia chớp quay đầu, liếc nhìn trên phong bạo liệt ưng, trong tay Tiêu Tại Hách đang giơ vũ khí hình thù kỳ lạ lên.Đó là…Độc hỏa súng!!Trên người Tiêu Tại Hách lại có một cây độc hỏa súng!Hắn còn chưa kịp làm ra phản ứng, liền nhìn thấy trên độc hỏa súng, một ngọn lửa chợt b ắn ra… Thoáng chốc, một hơi thở nguy hiểm đủ trí mạng lấy tốc độ còn nhanh hơn âm thanh bắn nhanh mà đến, vốn bay về phía Vân Triệt, nhưng dưới dòng khí cuồng bạo quấy nhiễu đã xảy ra chếch đi biên độ nhỏ, bay thẳng về phía trước ngực Lam Tuyết Nhược.- Sư tỷ cẩn thận!!Lam Tuyết Nhược đang quay đầu đi hoàn toàn không cảm thấy cảm giác nguy hiểm trí mạng tới gần, chờ đến khi nàng cuối cùng phát hiện ra, đã vốn không kịp làm ra phản ứng… Ở trong đôi mắt phóng đại của nàng, một thứ tối đen càng ngày càng gần, sau đó, bị thân thể Vân Triệt phi tới vững vàng ngăn cản…Phụt!!Vai trái Vân Triệt nổ ra một lỗ lớn, máu văng tung tóe, tuy rằng hắn tránh được chỗ yếu hại, nhưng hắn như trước vẫn đánh giá thấp uy lực của độc hỏa súng, trong nháy mắt khi bị độc hỏa súng bắn trúng, hắn gần như nghe được tiếng cười nhe răng của Tử thần.- Vân… Vân sư đệ!!Thân thể Lam Tuyết Nhược bỗng cứng đờ, cho đến khi nhìn thấy bả vai bỗng chốc bị máu nhuộm đỏ của Vân Triệt, mới hoảng sợ la lên một tiếng, hốt hoảng đỡ lấy thân thể hắn đang chậm rãi ngã xuống.- Sư tỷ…Hắn có thể chịu đựng được đau nhức chỗ miệng vết thương, nhưng dưới bị thương nặng mang đến cảm giác tinh thần tan rã khiến cho hắn không cách nào chống đỡ, hắn tái mặt, cắn đầu lưỡi, khó khăn nói:- Cái đó chính… Độc hỏa súng, có kịch độc… Bị bắn trúng… Chắc phải chết… Ôm ta… Nhảy xuống… Nhảy xuống… Có lẽ sẽ chết… Nhưng không nhảy xuống… Nhất định sẽ chết…Kịch độc?Nhìn bả vai máu thịt mơ hồ của Vân Triệt, trong lòng Lam Tuyết Nhược run rẩy kịch liệt.
Mắt nàng đầy hơi nước, gật gật đầu, sau đó dùng lực ôm chặt lấy thân thể Vân Triệt:- Được… Chúng ta nhảy xuống.Một khắc này, đối mặt với Vân Triệt dùng tính mạng chắn trước người nàng, cho dù đối mặt với trời cao mấy ngàn thước, nàng vẫn lựa chọn mù quáng theo.
Nàng ôm Vân Triệt, đứng thẳng lên ở trên lưng cự tuyết điêu, nhìn phía dưới mờ mịt, nói khẽ:- Tiểu Tuyết, vất vả cho ngươi… Trở về nghỉ ngơi cho tốt đi.Giọng nói hạ xuống, ấn ký trên mu bàn tay nàng lóe sáng, cự tuyết điêu kêu lên một tiếng, thân thể vĩ đại biến mất trong ánh sáng trắng.Còn thân thể Vân Triệt và Lam Tuyết Nhược cũng rơi thẳng tắp xuống dưới, rơi vào phía dưới mờ mịt không biết là chỗ nào.Lời tác giả: Tình tiết Tân Nguyệt thành chỉ là một bước chuyển tiếp.
Bởi vì từ Lưu Vân thành đột nhiên đến Thương Phong hoàng thành, thật sự hơi quá mức đột ngột.
Vũ đài chân chính đầu tiên của Vân Triệt chính là Thương Phong hoàng thành, đối mặt không phải là một phân tông nho nhỏ.
Mà là tứ đại tông môn hùng bá đế quốc!.