Nhóm: Vạn Yên Chi SàoNguồn: .- Ngươi tiểu tạp chủng này! Dám ăn cắp bảo vật của tông môn ta!Tiêu Tại Hách hơi chật vật từ trên đất bò lên, trong miệng phát ra tiếng gầm giận dữ, sau đó một lần nữa đuổi về phía Vân Triệt, trong nháy mắt khiến khoảng cách giữa bọn họ lại gần hơn nữa.
Vân Triệt nghiêng đầu, trên tay khẽ dùng lực, quăng trái chấn thiên lôi thứ hai về phía sau, mà lần này, hắn không ném về phía trước mặt Tiêu Tại Hách, mà ném lên trên mặt đất phía trước hắn.Nhìn chấn thiên lôi hướng về phía mình, Tiêu Tại Hách quả nhiên quá sợ hãi, cuống quýt phanh bước chân lại, bay nhanh ngã về phía sau.Ầm!!!Một luồng sóng khí nóng rực đánh úp lại từ phía sau, đánh sâu vào khiến Vân Triệt lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Khoảng cách giữa hai người cũng tạm thời kéo ra, nhưng chỉ tạm thời kéo ra, một trái chấn thiên lôi, chỉ có thể vì hắn tranh thủ thời gian mấy giây mà thôi.Trái chấn thiên lôi thứ ba được hắn chộp vào trong tay, hắn phải lấy tốc độ nhanh nhất vọt vào trong nội thành, chỉ có tiến vào nội thành, hắn mới có thể chạy thoát.- Ngươi tên khốn kiếp này! Chấn thiên lôi tổng cộng chỉ có sáu trái, chờ ngươi dùng hết chấn thiên lôi rồi, ta xem ngươi còn có thể trốn đi đâu!Tiêu Tại Hách ở phía sau đuổi theo không rời, nhưng đã cáu giận đến cắn răng nghiến lợi.
Chấn thiên lôi là vũ khí nóng mà khí tông của tổng tông Tiêu tông chế ra, uy lực cực lớn, cho dù lấy tu vi Linh Huyền cảnh của hắn, chính diện va chạm cũng không chết tất bị thương.
Chấn thiên lôi này là vũ khí hộ mạng mà một đời trưởng lão phân tông mới xứng có được, hiện giờ chẳng những đến trong tay Vân Triệt, còn bị Vân Triệt không kiêng nể gì dùng trên người mình như thế.
May mà Huyền lực của đối phương rất thấp, chấn thiên lôi ném ra hắn cũng có thể coi như thoải mái né tránh, bằng không hôm nay nói không chừng phải nằm lại ở đây.Lời Tiêu Tại Hách kêu la, cũng là lo lắng của Vân Triệt.
Chấn thiên lôi đúng là chỉ có sáu trái, sáu trái này cộng lại, chẳng qua chỉ có thể tranh thủ không đến hai phút cho hắn, chút thời gian này vốn không đủ để cho hắn vọt vào trong nội thành.Phải nghĩ biện pháp khác.Vân Triệt tay cầm chấn thiên lôi, trong lòng nhanh chóng xoay chuyển, chân mày càng nhíu càng chặt.
Hắn từng bị đuổi giết thật sự rất nhiều vô cùng nhiều, hung hiểm hơn lần này gấp trăm lần cũng vô số kể, trong đó đại đa số đều do hắn lấy độc lực của thiên độc châu đào thoát, nhưng hiện giờ độc của thiên độc châu đã biến mất, tinh ẩn thảo dùng hết, đánh bừa càng không có khả năng, như vậy chỉ có thể mượn gì đó, cũng chỉ có…Vân Triệt khẽ hít một hơi, bắt đầu nhanh chóng lần mò những dược liệu có được do lấy ra từ trong kho bảo vật Tiêu tông kia, tìm kiếm thứ có thể phối thành kịch độc có hiệu lực nhanh chóng.Mà lúc này, trong tầm mắt của hắn, bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng thiếu nữ phiêu dật thanh nhã, thiếu nữ một thân quần áo như tuyết, mặc dù ở phía xa, vẫn làm cho người ta cảm thấy rõ ràng một vẻ cao quý tao nhã ngay mặt mà đến.Tuy rằng cách quá xa, không cách nào thấy rõ dung nhan thiếu nữ, nhưng trong lòng Vân Triệt vẫn nháy mắt xuất hiện tên của nàng… Bởi vì ở trong Tân Nguyệt thành này, chỉ có một nữ hài khiến cho hắn có cảm giác như thế.Là Lam Tuyết Nhược!? Sao nàng lại ở đây? Đây rõ ràng là chỗ trước khi đi tới Tiêu tông phải đi qua, chẳng lẽ…Giờ phút này, Vân Triệt đã không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng xóa bỏ dịch dung trên mặt, đồng thời ném một trái chấn thiên lôi về phía sau.“Ầm” một tiếng vang thật lớn, Tiêu Tại Hách kịp thời tránh đi, thân thể bị dư âm của nổ mạnh hung hăng ép khoảng cách rời xa thêm mấy chục bước.
Vân Triệt vừa vọt tới trước, vừa gào to lên về phía thiếu nữ càng ngày càng gần:- Tuyết Nhược sư tỷ!Lam Tuyết Nhược sở dĩ ở đây, chính là muốn đi Tiêu tông xác nhận có phải Vân Triệt ở đó không.
Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa khiến cho bước chân của nàng dừng lại một chút, ngẩng đầu lên, liếc nhìn thấy Vân Triệt đang chạy như điên mà đến.- Vân Triệt?Lam Tuyết Nhược thì thầm một tiếng, sau đó trong mắt thoáng qua vẻ kinh hỉ, cho dù như thế nào, hắn còn sống, đây là kết quả mà nàng muốn nhìn thấy nhất vào hôm nay khi tiến đến Tiêu tông.Nhưng lập tức, nàng thấy được Tiêu Tại Hách đang đuổi theo mà đến ở phía sau.- Tiểu tạp chủng! Ta xem ngươi chạy trốn đi đâu! Lát nữa xem ta có đánh gãy hai chân của ngươi, phế bỏ tứ chi của ngươi không!Mặc dù Tiêu Tại Hách không bị chấn thiên lôi tổn thương đến, nhưng liên tục ba trái chấn thiên lôi, đủ để khiến cho hắn đã đầu tóc rối bù, một thân tro bụi, tiếng gầm gừ cũng mang theo ý tứ thẹn quá thành giận.Lam Tuyết Nhược chớp mắt liền rõ ràng xảy ra chuyện gì, đôi mày thanh tú nhíu lại, không kịp nghĩ nhiều, gấp giọng kêu:- Vân sư đệ, nhanh đến bên ta!!Khi nói chuyện, nàng chìa tay phải ra, trên mu bàn tay, bỗng nhiên dần xuất hiện một ấn ký trắng như tuyết:- Tiểu Tuyết, đi ra!Theo tiếng la thấp giọng của nàng, ấn ký trên mu bàn tay nàng sáng rực lên, kèm theo đó là tiếng kêu dài bén nhọn giống như đến từ chân trời, một con điêu to lớn trắng như tuyết trong ánh sáng trắng xuất hiện ở trước người nàng.- Linh thú khế ước!?Nhìn thấy con cự tuyết điêu bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Lam Tuyết Nhược, trong lòng Vân Triệt kinh ngạc, đồng thời cũng kinh hỉ một trận, cắn răng một cái, khiến bước chân tăng nhanh thêm vài phần, chìa tay ra về phía Lam Tuyết Nhược.Lam Tuyế Nhược nhảy lên lưng con cự tuyết điêu, tay trắng thon thon bắt được bàn tay Vân Triệt duỗi đến, kéo hắn lên lưng cự tuyết điêu, hai cánh cự tuyết điêu cực lớn dao động, trong tiếng kêu dài bay vút lên không trung, giống như tia chớp xông thẳng lên bầu trời, đảo mắt đã hóa thành một chấm đen trên bầu trời phương xa.Nguy cơ giữa sống và chết, cứ bị hắn lấy phương thức bất ngờ như vậy hóa giải.
Tốc độ phi hành của cự tuyết điêu cực nhanh, tiếng gió gào thét bên tai, gió lạnh phả vào lồ ng ngực khiến cho hắn hít thở không thông đáng kể, cho đến khi cự tuyết điêu bay vững vàng rồi, hắn mới cuối cùng thích ứng được, thở phào một hơi, mở to mắt, nhìn Lam Tuyết Nhược ngồi nghiêng ở trước người hắn, đang cười như không cười nhìn hắn.Có thế này Vân Triệt mới nhớ tới, trên người mình còn mặc một trường bào rất không phù hợp, vẫn mặt không đổi sắc, cười hì hì nói:- Sư tỷ, có phải đột nhiên phát hiện cho dù quần áo thô thiển cỡ nào, mặc ở trên người ta đều đặc biệt có hương vị không?Lam Tuyết Nhược ngẩn ra, sau đó phụt nở nụ cười, miệng cười kiều diễm giống như trăm hoa đua nở:- Rốt cuộc là Vân sư đệ, mới vừa rồi thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng mất, hiện giờ còn không quên giả bộ nghiêm trang khích lệ bản thân.- Đúng vậy, vừa rồi thật đúng là thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn.Vân Triệt khẽ vuốt trán, dù gì trong lòng vẫn còn chút sợ hãi, nếu không phải đột nhiên Lam Tuyết Nhược xuất hiện, khả năng hắn có thể chạy thoát đúng là rất thấp.
Bởi vì khu vực trước Tiêu tông kia thật sự quá trống trải, trống trải đến vừa rồi khi hắn chạy trốn đều có một cảm giác khóc không ra nước mắt.- Nói đi nói lại, sư tỷ, tại sao ngươi lại đến chỗ này? Ngươi có việc muốn đi Tiêu tông?Vân Triệt hỏi.- Ừm.Lam Tuyết Nhược khẽ gõ đầu, tròng mắt như bảo thạch quan sát Vân Triệt mấy lần, xác nhận hắn hoàn toàn không nhận lấy vết thương gì, sau đó trên mặt hoàn toàn trầm tĩnh lại, trong mắt cũng trở nên càng thêm hòa hoãn:- Ba ngày trước ngươi đột nhiên biến mất, ta và Nguyên Bá tìm ngươi toàn thành đều không tìm được.
Sau này nghĩ đến ngươi có thể bị Tiêu tông âm thầm bắt đi, cho nên mới tới.Cả người Vân Triệt c**ng cứng, trong lòng xông lên cảm động khó hiểu, trong lúc nhất thời đúng là nghẹn lời.
Qua một lúc lâu, hắn mới cố hết sức bình tĩnh giọng nói:- Phân tông Tiêu tông này là tông môn lớn nhất Tân Nguyệt thành, ngươi một nữ hài tử một mình đi tới, không nghĩ tới sẽ là nguy hiểm cỡ nào sao… Ta và ngươi, mới quen biết vài ngày như vậy mà thôi, vì sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?Lam Tuyết Nhược cười khẽ, ôn nhu nói:- Ta đã nói rồi, bởi vì ta là sư tỷ của ngươi.Vân Triệt: “…”Lúc trước Lam Tuyết Nhược hứa hẹn sẽ để cho người nhà của nàng trong vòng mười ngày an toàn đưa hắn đến Thương Phong hoàng thành, tránh khỏi họa Tiêu tông, hắn vẫn ôm lòng nghi ngờ.
Đã trải qua quá nhiều chuyện, hắn hoàn toàn không tin tưởng một người sẽ vô duyên vô cớ đối xử quá tốt với một người không hề quen thuộc như vậy, thậm chí còn mạo hiểm cực lớn có lẽ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Hiện giờ, Lam Tuyết Nhược một mình đến Tiêu tông tìm kiếm hắn, lại cứu hắn từ trong cảnh nguy hiểm… Điều này khiến khả năng duy nhất mà trong lòng Vân Triệt có thể nghĩ đến càng ngày càng gần như khẳng định.Tuyết Nhược sư tỷ trước mắt… Tuyệt đối vừa thấy chung tình! Gặp lại si tình với hắn!Trừ bỏ nguyên nhân này, hắn hoàn toàn không nghĩ ra còn có nguyên nhân nào khác khiến cho một nữ hài tử làm được đến trình độ này với một nam tử không gia thế, không tài lực, không quyền thế, không thực lực, còn là bèo nước gặp nhau.- Vân sư đệ, mấy ngày này ngươi thật sự bị bắt đến Tiêu tông sao? Vậy ngươi trốn ra như thế nào?Nhìn thoáng qua quần áo của Vân Triệt, trong mắt đẹp của Lam Tuyết Nhược thoáng qua ý cười:- Sẽ không phải là… Là mặc quần áo của hạ nhân, sau đó giấu giếm tai mắt người vụng trộm chạy ra ngoài chứ?- Cái này… Xem như thế.
Chỉ có điều ta cũng không phải bị Tiêu tông bắt đi, ta tự mình đi vào.Vân Triệt cười đắc ý, cũng không giải thích gì thêm, ngược lại chuyển lời, nói:- Sư tỷ, ngươi lại có Huyền thú khế ước? Hơn nữa còn giống như là một Huyền thú cấp rất cao.Thấy Vân Triệt rõ ràng không muốn đề cập đến chuyện mấy ngày ở Tiêu tông, Lam Tuyết Nhược không hỏi tới cùng, theo lời của hắn nói:- Nó tên là tiểu Tuyết, là một cự tuyết điêu Chân Huyền thú, là sư phụ của ta bồi dưỡng lên, sau khi nó lớn lên, để cho nó trở thành Huyền thú khế ước của ta.
Mặc dù tiểu Tuyết nhìn qua thật cồng kềnh, nhưng năng lực ngự không rất cường đại, bay rất nhanh cực nhanh… Đúng rồi, Vân sư đệ, tiếp theo ngươi định đi đâu?Vân Triệt trầm mặc xuống, sau đó chậm rãi nói:- Ta tặng Tiêu tông một phần “Đại lễ”, hiện giờ bọn họ nhất định tìm kiếm ta toàn thành, cho nên Tân Nguyệt Huyền phủ, thậm chí cả Tân Nguyệt thành cũng không thể đi về.
Tiếp theo, ta cũng không biết nên đi đâu… Cũng hoặc là, ngoài Tân Nguyệt thành, nơi nào cũng có thể…Đúng lúc này, Vân Triệt bỗng nhiên cảm thấy tiếng gió bên tai khác thường, hắn có trực giác quá mức sâu sắc gần như theo bản năng quay đầu lại, liếc nhìn, phía sau ngoài ngàn thước, một chấm đen đang tới gần cực nhanh.- Đó là cái gì?Từ khi Vân Triệt phát hiện cho đến khi hắn cất tiếng, chẳng qua chỉ trong thời gian mấy hơi thở, mà trong thời gian cực ngắn, điểm đen trong tầm mắt đã biến thành một bóng đen mơ hồ, có thể thấy được tốc độ kia có bao nhiêu kh ủng bố.
Lam Tuyết Nhược nhanh chóng quay đầu, trong mắt liền khựng lại, sau đó phát ra một tiếng thét kinh hãi:- Là phong bạo liệt ưng, Huyền thú đẳng cấp cao nhất mà Tiêu tông nuôi!- Cái ~ gì!Vân Triệt bỗng nhíu mày.- Sao bọn họ có thể vì đuổi theo ngươi mà ngay cả phong bạo liệt ưng cũng lấy ra… Hơn nữa lại nhanh như vậy!Trên khuôn mặt như tuyết của Lam Tuyết Nhược cũng hiện lên vẻ hốt hoảng, bởi vì nàng rất rõ ràng tốc độ phi hành của phong bạo liệt ưng hoàn toàn không thua cự tuyết điêu của nàng, thậm chí sức chịu đựng còn muốn vượt xa.Chỉ có điều nếu nàng biết Vân Triệt đã làm chuyện gì ở Tiêu tông, sẽ không cần hỏi câu này.- Tiểu Tuyết, đi mau!!Nàng kêu to một tiếng, cự tuyết điêu vỗ mạnh hai cánh, tốc độ chợt gia tăng, lướt một bóng trắng thật dài bắn thẳng về phía bắc, mà tốc độ của bóng đen phía sau nó cũng không hề chậm chút nào, đuổi chặt ở phía sau..