Buổi họp kết thúc với sự trở về của Quách Minh, mọi người trong gia tộc thân thiết hỏi thăm nhau, tuy không đến mức mọi người đồng lòng gắn kết toàn bộ, nhưng nội bộ cũng không phân chia quá nhiều.

Hầu như quyền lực của gia tộc đều tập trung vào một tay Quách Chiến, kết hợp thêm Linh San mẹ cậu có thực lực không yếu cùng nhà mẹ đẻ đầy quyền lực.

Nghĩ muốn từ trong một gia tộc vững chắc thế này mưu tính điều gì, chỉ có kẻ ngu xuẩn mới đánh ý tưởng đấy.

“Tiểu Minh à, một năm qua con đi đâu mà lâu vậy?”

Chăm sóc cẩn thận, gọi người bưng tới một bàn đồ ăn thịnh soạn đến đút vào miệng Quách Miệng, bản thân còn không ngừng hỏi lên hỏi xuống.

Đứng ở một bên giả bộ không quan tâm, nhưng Quách Chiến vẫn lâu lâu liếc nhìn sang bên này, thật là một ông ba chẳng thành thật mấy.

“Con đã đi rất nhiều nơi, lên thủ đô này, đi chơi tại các thành phố lớn, gặp mặt nhiều loại ma thú khủng bố, hơn nữa còn kết được rất nhiều bạn bè…”

Khoa trương giống một đứa trẻ chọc cười mẹ mình, Quách Minh còn thật sự nói sự thật, bất quá một vài thứ dấu bớt đi thôi.

Với thực lực khủng bố của ba mình, sợ rằng một hồi Alivia cùng Mole sẽ hơi khó để che dấu tu vi, cần phải nháy mắt với Đóa nhi trước một tiếng tạo ra sương mù che mờ cái đã.

Không thì chắc sẽ rất phiền phức nếu lão ba biết cậu dắt về toàn hàng cực phẩm, thực lực kinh người thân phận cũng khủng bố mất.

“Thế… Minh Viễn đâu?”

Đột nhiên chen vào cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con, Quách Chiến nhớ rằng người tùy tùng của thằng bé có hứa rằng sẽ mang Tiểu Minh đi du ngoạn lên thủ đô.

Nhưng mà thế quái nào một đi liền mất cả năm trời, ông tuyệt không tha thứ cho kẻ đã dám làm bảo bối nhà mình sống lang thang ngoài đường thời gian dài như vậy.

Nếu mà là Quách Thiên con trai trưởng thì đã thôi, dù gì cũng là võ sư mạnh mẽ, còn đây đằng này Tiểu Minh chỉ là một Triệu hồi sư yếu đuối, thật không biết cao thấp gì cả.

“A.. anh ta sao? hiện đang ở bên trong phủ của con đấy, con có thu thêm một vài tùy tùng mới và hai người bạn nhỏ tới chơi”

Không hiểu sao Quách Minh cứ có cảm giác phải cầu nguyện cho Minh Viễn, ánh mắt của ba cậu thật là nguy hiểm, tuyệt đối chẳng là điều tốt lành gì.

“Gọi bọn họ lại đây”

Liếc mắt sang phía một người hầu đứng bên cửa, hắn ta liền lập tức nói dạ rồi phóng đi thật nhanh tới phủ của tam thiếu gia.

Vội vội vàng vàng giống như gặp phải ma dọa chạy, điều này khiến cho một vài kẻ rãnh rổi cảm thấy tò mò.

“Này, ngươi, ta gọi ngươi đấy, lại đây”

Tiểu thúc của Quách Minh, em trai của Quách Chiến, Quách Đạt liền không khách khí gọi lại tên người hầu đang chạy thục mạng.

Dù không muốn quay lại, nhưng không thể bỏ lơ được vị tiểu tổ tông này, Quách Đạt cũng không phải người có quyền cao chức trọng gì.

Coi như là em trai của Quách Chiến, nhưng hắn lại sống buông thả thiếu kiềm chế, hơn nữa thực lực cũng yếu đến bạo.

Sống được đến giờ cũng là nhờ Quách gia bảo vệ, hơn nữa suốt ngày chỉ biết kiếm phiền phức, nhàm chán không biết làm gì liền chọc chút chuyện vui ở trong phủ.

“Dạ… Quách Đạt đại nhân có chuyện gì ạ?”

Cung kính cúi đầu dạ thưa, Quách Đạt liếc tầm nhìn về phủ Quách Minh, nơi này cả năm trời không có ai ở rồi mà lại đột nhiên kêu người tới đây, thằng út về rồi sao?

Chậc chậc, khác với mấy đứa anh chị nó, thằng nhỏ này nó giống ông, đều là phế vật, nhưng không hiểu sao Quách Minh chẳng bao giờ chịu trao dồi tình cảm với vị tiểu thúc này.

“Ngươi đến Quách Minh phủ làm gì vậy?”

“Dạ, tiểu nhân đến để gọi những tùy tùng mới của tam thiếu gia đến diện mặt trước tộc trưởng”

“Gọi tùy tùng đến? có mặt mủi đến vậy sao? Để ta xem xem mấy tùy tùng mới của Tiểu Minh có gì thú vị nào”

Kéo tay áo lên lập tức đi cùng với tên người hầu chạy tới phủ của Quách Minh, từ xa Quách Đạt liền nghe thấy tiếng cười đùa cúa một vài giọng nữ thanh thoát.

Coi như chưa gặp mặt ông vẫn có thể hình dung ra là tuyệt đại mỹ nữ rồi, quả nhiên, vừa mới bước vào trong cổng liền nhìn thấy Alivia và Tiểu Mộc đang chơi đùa với tụi trẻ.

Dù ăn mặc bình dị, nhưng ngũ quan tinh xảo, thêm khí chất cao quý không che dấu được khiến Quách Đạt phải đờ người trong chốc lát.

Nhất là sự mê hoặc quỷ dị mà chỉ có nữ ma thú hóa hình người mới mang lại, dù đã duyệt qua thật nhiều mỹ nữ, nhưng gặp phải hàng chất lượng thế này, thật vẫn là lần đầu.

“Ai vậy?”

Tiểu Mộc kỳ quái nhìn ra bên ngoài, thấy Quách Đạt đang dùng cặp mắt tràn đầy ý nghĩa dâm tà nhìn bọn cô liền cực kỳ bài xích lùi lại.

Mặc dù vô cùng ác tâm, nhưng mà đây là nhà của cậu chủ, nếu không cần phải ra tay, tốt nhất vẫn là điệu thấp tốt rồi, đỡ phải mang ấn tượng xấu.

“Hắc hắc, các ngươi là tùy tùng mới của Tiểu Minh, đều xinh đẹp như thế…..”

Vui vẻ bước vào bên trong, nhưng lời còn chưa dứt đã bị Mole lườm cho một cái cứng họng, anh ta thay đổi trang phục cộng thêm bị hai vị đại tỷ hợp sức trêu chọc, giờ này trong Mole hơi thảm hại.

Dù không hiểu sao bản thân mình bị dọa cứng, nhưng nhìn kỹ lại chỉ là một tên người hầu tầm thường, Quách Đạt lấy lại lòng tin bước tới tính trêu chọc Alivia và Tiểu Mộc.

“Quách Đạt đại nhân, ngài đến đây là theo lệnh của tộc trưởng sao? Có ai cho phép chưa?”

Bàn tay bất ngờ chụp tới cẩu móng của Quách Đạt kéo lại một chút, thậm chí chẳng dùng sức nhiều đã khiến ông ta ngã bệch xuống đất.

Thình lình xuất hiện ở một phía bên cạnh, Minh Viễn liền mỉm cười nhẹ nhàng hỏi chuyện, ở trong cái phủ này, người hiểu biết nhiều nhất ngoại trừ cậu chủ tất nhiên là anh rồi.

“Ng.. ngươi là Minh Viễn? ngươi vậy mà dám đánh ta?”

“Đánh ngài? Ta nào dám a, vừa rồi chính là ngài vừa tự mình ngã xuống không phải sao?”

Làm mặt tiện hề hề vung tay giả bộ không biết, ở trong Quách gia này, nhân phẩm của vị em trai tộc trưởng này có nhiêu tệ ai cũng rõ.

Cần gì phải quá khách khí, Quách Chiến cũng không can thiệp nhiều, đối với ông chỉ cần em trai mình phạm sai liền cần phải trách phạt, miễn không làm gì quá đáng là tốt rồi.

“Ngươi nói bậy, ngươi nói bậy”

Tức giận chửi bới, sau đấy nhìn về phía tên người hầu đằng sau vội nói.

“Có phải là bọn hắn vừa mới đánh ta phải không? Ngươi dùng mắt chó mình nói cho ta biết!!!”

Vội vàng gào rống thật to, nước bọt bắn ra thật kinh tởm, tên người hầu do dự trong chốc lát, xong rồi thật biết điều nói

“Dạ không, chính ngài tự ngã mà!”

Thành thật nói đúng sự thật, đùa sao, coi như muốn trêu chọc cũng phải nhìn người mà chọc chứ, tuy mấy người tùy tùng của tam thiếu gia ăn mặc có phần giản dị, nhưng tuyệt đối không phải đèn cạn dầu.

Thêm vào Minh Viễn tiểu ca ở đây, là tùy tùng được Quách Chiến tộc trưởng cử tới để chăm sóc cho Tam thiếu gia thì phải biết trọng lượng giữa hai bên.

Một kẻ suốt ngày chỉ biết lêu lỏng quấy rối, lại không có mắt nhìn người, thật không hiểu hắn sống tới giờ bằng cách nào

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play