Quách Đạt không tin được một tên người hầu trong phủ mà cũng dám cãi lại lời ông, còn đang muốn tiếp tục chửi gì nữa, nhưng Minh Viễn sớm hơn một bước hỏi thăm mọi chuyện.
Nghe được tin rằng tộc trưởng muốn gặp mấy người bọn cậu, xem ra việc để cậu chủ đi du ngoạn bên ngoài thời gian lâu vẫn khiến ông ấy hơi tức giận.
Hồi đấy nếu không phải vì bản thân kịch liệt muốn làm tùy tùng cho Quách Minh, sợ rằng Quách Chiến đã kéo luôn một hạ bộ của mình ở hàng tiên phong tới bảo vệ cậu chủ rồi.
Kết hợp thêm việc Quách Minh không có tư tưởng trở thành cường giả, ngài ấy liền muốn vòng dưỡng thằng bé sống an nhàn trong Thánh Tích Vân này nên mới chấp thuận Minh Viễn.
Bất quá bây giờ mọi chuyện đã khác, với những người ở đây, coi như có tộc trưởng muốn gây hại cho Quách Minh, vậy cũng phải xem bọn họ nữa.
“Cảm ơn người, vậy chúng ta đi thôi?”
Gật đầu tiện thể đút tới vài văn tiền, quay lại nhìn Mole cùng Alivia đang làm quen với căn phòng mới của mình nói.
Tiểu Mộc ôm lấy Tiểu Đóa đã sớm một bước đi tới bên cạnh Minh Viễn, Chí Sinh dẫn đầu phía trước ba mẹ mình đuổi theo sau.
Khuôn mặt của Quách Đạt ngày càng méo mó, muốn nói gì cũng nói không xong, thậm chí ông còn theo bản năng sợ hãi lùi lại vài bước.
Việc bị trêu ghẹo hay khinh nhờn là điều không thể tránh khỏi, đặc biệt Alivia cũng đã sớm quen, càng xinh đẹp thì càng trêu hoa ghẹo bướm, nhưng miễn không ảnh hưởng trực tiếp thì không sao.
Dưới sự dẫn dắt của tên người hầu, nhóm sáu người liền đuổi tới trước căn phòng nghỉ ngơi của tộc trưởng, sân vườn rộng lớn, còn có một cái cây cổ thụ thật lớn.
Tiểu Đóa và Tiểu Sinh rất nhanh bị hấp dẫn tách ra chơi đùa một bên, còn bốn người Minh Viễn thì cẩn thận bước về phía trước.
“Tộc trưởng đại nhân, thần đã dắt người tới rồi ạ”
“Ừm, cho bọn họ vào!”
Thanh âm của Quách Chiến mạnh mẽ hữu lực truyền khắp phủ đệ của ông, uy áp này vừa lọt vào tai liền khiến biểu cảm của bốn người lập tức thay đổi.
Vốn còn đang thư thản, đột nhiên sắc mặt khẽ biến, nhưng rất nhanh Tiểu Đóa đang chơi đùa trên cây cao nhìn xuống, cặp mắt sáng bừng lên.
“Linh hồn sương mù”
Tạo ra một tấm khiến ngăn chặn tầm nhìn của kẻ thù, so với thị giác thì dùng năng lượng là thứ có thể nhìn nhận mọi thứ kỹ càng hơn.
Là bậc thầy trong khả năng khống chế tinh thần, Tiểu Đóa biết một ít về kỹ xảo che đi sự thật bằng một sự giả dối chân thật.
Thay vì khiến cho thực lực của bốn người đều biến mất như người thường, thì làm cho biểu hiện của bọn họ chỉ tầm cấp ba đến cấp bốn là ổn.
“Tộc trưởng đại nhân”
Cúi một gối xuống kính chào người đàn ông trước mặt, Alivia cùng Mole và Tiểu Mộc nhìn theo và làm động tác tương tự.
Áp lực từ trong phòng truyền ra, nhưng dưới sự hỗ trợ giúp đỡ của Quách Minh, nó không còn quá mức đáng sợ như hồi đầu nữa.
Vốn dĩ ba cậu cũng không phải một người giỏi trong việc đào tạo và hướng dẫn người khác, Quách Chiến chỉ đứng đầu trong lĩnh vực đánh đấm mà thôi.
Nếu không thì hồi đấy chẳng cần gọi đến Hiên Sâm lão sư làm gì, tự mình dạy học cho những đứa con bảo bối liền chẳng phải tốt hơn sao?
“Tiểu Viễn, ba người họ là?”
“Dạ, tộc trưởng đại nhân, đây là Tiểu Mộc, Alivia, Mole, bọn họ là những tùy tùng mới của cậu chủ trong một năm qua ạ”
Báo cáo lại cho Quách Chiến, đột nhiên hơi thở của loài hung thú dữ dằn hiện ra tràn ngập đem bốn người Minh Viễn ép đến gục ngã dưới đất.
Giống như phát tiết hết những sự khó chịu khi không được gặp con út của mình một thời gian dài, và một phần là để kiểm tra bọn họ.
Bốn người Minh Viễn dù cực kỳ khó chịu, nhưng lại cắn răng chịu đựng cơn phẫn nộ này, nghiêm túc nhìn về người đàn ông trước mặt.
Thời gian trôi qua thật chậm, năm phút đồng hồ mà tưởng như kéo dài cả tiếng, Quách Minh cũng lo lắng cho những người bạn của mình.
Cuối cùng thì sự chấn áp đã được thu hồi, bốn người đang quỳ rạp phía dưới thở dài một hơi, sau đấy họ nhìn về phía trước.
“Mọi người đứng dậy được rồi đấy”
Quách Minh nhanh nhạy tiến ra phía trước nói, chặn lại ông ba khó tính của mình.
Cậu biết rằng Quách Chiến sẽ dung túng cho đứa con út nhỏ bé này, quả nhiên khi nhìn thấy gương mặt ngây ngô trẻ con của cậu, ông chỉ xoa đầu Quách Minh rồi quay lại.
Từ bên ngoài vội vàng chạy vào bên trong Tiểu Đóa và Tiểu Sinh cẩn thận nhìn ngó vào trong gây sự chú ý của mọi người.
“Mấy đứa nhỏ này lại là…?”
Linh San nhìn thấy bọn trẻ hai mắt liền sáng rực lên, bà rất yêu thích trẻ con, hơn nữa diện mạo của hai đứa này lại rất ưa nhìn.
“À, đấy là Tiểu Sinh, còn cô bé kia là Tiểu Đóa, bọn họ là bạn con kết được ở bên ngoài đấy ạ”
Vội vàng giải thích và lao vào bên giữa bọn trẻ, hai tay hai bên nắm lấy nhau, như người anh trai bảo bọc hai người Tiểu Đóa.
Lần gặp mặt và chào hỏi này thật sự rất tốn sức, mệt mỏi, quả nhiên là trẻ con thật khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn nhiều.
Nếu cậu lớn hơn một chút, tầm mười sáu tuổi thì đã có thể tự chủ hơn, còn bây giờ thì….
“Được rồi, mấy đứa trở về nghỉ ngơi đi, Tiểu Minh, ngày mai gia đình ta sẽ đến thủ đô để thăm anh chị con, nhớ sắp xếp đồ đạc gọn gàng, hai đứa đó cũng nhớ bọn con lắm đấy”
“Vâng~”
Gật đầu đáp lời ngoan ngoãn, rồi trở về lại trong phủ, bảy người Quách Minh vừa tiến vào cổng liền ngã gục xuống đất.
Mệt…. chết người luôn rồi!
So sánh với mấy người cao tầng trong Tháp chọc trời, Quách Chiến còn khó chơi hơn nhiều, quả nhiên không thể khinh thường người trong hàng tiên phong.
Lâu lâu Quách Chiến cũng có tiến lên tầng sáu, nhưng không thường xuyên, trách nhiệm của ông là bảo vệ đất nước, là thần hộ mệnh của Lăng Hiên.
Tới đẳng cấp của ông, không cần thiết phải lộ mặt liền trực tiếp dấu mặt đi, bảo trì tính thần bí càng khiến danh tính Chiến thần trở nên có sức uy hiếp.
“À đúng rồi, lúc nãy Quách Đạt tiểu thúc của ngài có tiến tới đấy”
“Tiểu thúc? ổng tới làm gì?”
“Không biết, hẳn là vì tò mò, nhưng sau đấy là tinh trùng thượng não”
“…Vậy sao, mà, có hai người Tiểu Mộc và Alivia ở đây, cái này cũng dễ hiểu, mọi người cứ đối xử bình thường đi, miễn là đập không chết, hành hạ không quá đáng là được, không cần nhìn mặt ổng đâu”
Minh Viễn kể lại về sự có mặt của Quách Đạt, cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng mặt của Mole lạnh băng khi có nhiều người dám đánh chủ ý lên Alivia, kể cả chính anh cũng đôi lúc ngứa ngáy tay chân khi có người hèn mọn nhìn Tiểu Mộc.
Không quá quan tâm tới chuyện này cho lắm, Quách Minh biết sẵn tính của vị tiểu thúc này rồi, chẳng trông cậy được gì, chỉ hi vọng cho ổng đừng gây thêm họa.
Tiếp theo đấy mọi người liền ngủ nghỉ một ngày, dậy xong liền đi dạo quanh thành phố, làm quen với không khí bên ngoài tòa tháp cao vời vợi kia
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT