“Mole nè, sao bây giờ nhìn bề ngoài của cậu khác biệt thế?”

Quách Minh đang cắn miếng bánh, nhịn không được dòm dòm Mole mà hỏi, hồi trước còn nhỏ bé đáng yêu cơ mà, sao giờ lại thành cơ bắp nam trưởng thành rồi? không còn đẹp mắt nữa.

Đọc được ý nghĩ của Quách Minh, Mole cũng không biết phải trả lời ra sao.

“Hồi đấy là do năng lượng thiếu hụt, vậy nên mới bị giam cầm ở hình thái trẻ con, bây giờ tôi khôi phục rồi nên liền trở lại nguyên bản thôi”

Trả lời với biểu cảm cứng ngắc, nhìn người mình yêu hằng ngày cường thế bị bắt bài như vậy, Alivia liền nhịn không được bật cười.

Cặp vợ chồng yêu nhau rãi thức ăn cho chó khiến Quách Minh thật không muốn nói được lời gì, bên cậu có Tiểu Mộc và Minh Viễn là đủ khiến bản thân đau mắt rồi.

Vậy mà giờ lại lòi ra thêm Alivia cùng Mole, thậm chí cả Tiểu Đóa còn có Chí Sinh hợp rơ với nhau, thế quái nào….

Chẳng lẽ kiếp sống của cậu định sẵn là độc thân cẩu sao?

Đột nhiên nghĩ tới mấy cái này, giống như lúc trước bản thân cũng có gặp qua một cô bé bằng tuổi mình, hồi còn ở Thành Tích Vân thì phải.

Là pháp sư băng hệ, với đặc trưng của thuộc tính này nên cô ấy có mái tóc bạch kim và cơ thể thon gọn, lạnh lùng.

Bất quá khi cùng nhau ăn uống, đối phương lại tỏ ra cực kỳ thân thiện và giản dị như bao cô gái bình thường khác.

“Bây giờ cậu tính làm gì, Tiểu Minh?”

Alivia đột nhiên hỏi, cậu lập tức liền trở về từ trong hồi niệm rút ra, đối với điều này, Quách Minh cũng chẳng rõ nữa.

Nhưng chắc hẳn là phải rời khỏi Tháp chọc trời rồi, đã quá lâu bản thân chưa trở lại gia tộc, coi như có viết thư thường xuyên gửi tới nhà thì ba mẹ vẫn sẽ lo lắng.

Minh Viễn và Tiểu Mộc thì không nói gì, bọn họ vốn là cậu chủ đi đâu mình theo đó, vậy nên Mole cùng Alivia liền hỏi trực tiếp Quách Minh.

“Học viện quốc gia, Lăng Hiên quốc, có lẽ ta sẽ thử trải nghiệm cuộc sống học sinh một lần nữa”

“Học viện quốc gia?”

Cả bốn người đồng thanh hỏi, Tiểu Đóa và Chí Sinh nghe vậy cũng dúi đầu vào hóng hớt.

Đặc biệt là Tiểu Đóa, con bé cực kỳ hưng phấn giơ tay phát biểu.

“Học viện? đi học? có nhiều bạn cùng tuổi sao? được á, em muốn đi em muốn đi”

“Tớ… tớ cũng muốn đi nữa!”

Chí Sinh không chịu thua kém liền phát biểu cạnh tranh, cơ mà thằng nhóc này có hiểu rằng nó đang nói gì không?

Là ma thú bảo vệ cho vùng thánh địa này, hiển nhiên là Chí Sinh không được phép tùy tiện rời khỏi lãnh thổ của mình.

Thật đúng là… quá tùy hứng mà.

“Cậu chủ, ngài chắc chứ?”

Minh Viễn quan tâm hỏi, bình thường ngài ấy rất hiếm khi chịu chăm chỉ làm việc, bây giờ lại đột nhiên muốn đi học? đây là tiết tấu nghịch thiên sao?

Biểu cảm của Tiểu Mộc cùng Minh Viễn là rõ ràng nhất, Quách Minh cũng hiểu được bình thường mình rất lười, và cậu cũng không chăm tới mức muốn đi vận động đâu.

“Không có gì trọng yếu đâu, ta chỉ là muốn đi được thay đổi những định kiến trong quá khứ của mình”

Thở dài lắc đầu, nhớ tới hình bóng của người cha kiếp trước của bản thân, Quách Minh đột nhiên xúc động đưa ra đáp án này.

Thực ra thì cuộc sống cũng không đến nổi tệ như cậu nghĩ, giống như ông ấy đã từng đẩy cậu rời khởi vực thẳm, khiến bản thân Quách Minh có thêm động lực sống.

Dù cách làm của ông có đúng hay sai, nhưng không thể phủ nhận, Quách Minh đã có thể tiếp tục cuộc đời của mình thêm một đoạn đường dài.

Cho bản thân có thêm kinh nghiệm để tiến bước trong tương lai, và bây giờ là lúc để cậu có thể tự thay đổi chính mình.

“Nếu cậu chủ thấy như vậy được thì không sao”

Xoa nhẹ đầu của Quách Minh, Tiểu Mộc không có tiếp tục hỏi, ngược lại bầu không khí trở nên thật hòa hợp và yên bình.

Thời gian cho buổi tiệc cuối cùng cũng kết thúc, đã đến lúc để mọi người tách ra, Quách Minh vẫy tay tạm biệt ba người Alivia.

“À… này, có chuyện này…”

Đang do dự, đột nhiên Mole đứng dậy kêu đám Quách Minh dừng lại.

Quay sang nhìn Alivia bên cạnh, cả hai mỉm cười gật đầu, sau đấy ôm lấy Chí Sinh tiến về phía trước.

“Có thể để bọn tôi đồng hành cùng mọi người được không?”

“Hả?”

Lần này liền đến lượt Quách Minh giật mình, để bọn họ cùng đồng hành? Ý là muốn rời khỏi Tháp chọc trời sao?

Nhưng mà theo nguyên tắc, ma thú cấp cao tuyệt đối sẽ không được phép tiến nhập vào trung tâm an toàn của loài người, thậm chí dù không làm gì cũng bị đuổi giết truy sát.

“Cái này…”

Quách Minh cứng họng không biết nói sao, cũng không thể từ chối đi, nhưng đồng ý rồi làm sao vượt qua sự kiểm soát của nhân tộc?

Tầng một, tầng hai thì đơn giản, nhưng nơi này là tầng năm đó, thậm chí hai người Minh Viễn và Tiểu Mộc muốn lên đây còn phải được sự xác nhận và hỗ trợ từ Mặc Lam.

“Không phải là bọn này không muốn, chỉ là khu vực an toàn không cho phép có ma thú xuất hiện…”

Càng nói càng không biết diễn giải ra sao, cuối cùng vẫn là Minh Viễn bước ra giải thích.

Nghe thấy mấy lời này đám Mole mới hiểu, coi như mấy người bọn họ không cảm thấy này là vấn đề, tình huống có vẻ tệ..

“Vậy tại sao Tiểu Mộc lại không có vấn đề gì?”

Alivia bắt lấy trọng điểm, nói thẳng thì Thực nhân hoa yêu lên tới đẳng cấp này đã mạnh tới một trình độ nhất định rồi, nói không có sự đe dọa với con người hoàn toàn là trò cười.

“Nhưng mà Tiểu Mộc là chiến sủng của ta a, chiến sủng được quy định vào thực lực của Triệu hồi sư, vậy nên điều này là hợp lệ”

“Vậy chúng ta cũng ký một cái khế ước đi”

Chí Sinh lao tới nói, cười cười giống như không hề biết mình vừa nói gì, ký khế ước đồng nghĩa với bán thân và mất tự do đấy cha nội.

Thật là đau đầu mà, nhưng điều đau đầu hơn là…

“Bọn này cũng không có ý kiến”

“Điên rồi sao?”

Quách Minh chân mày giật giật hỏi.

“Không hề, ở nơi này một ngàn năm cũng mòn đít rồi, ra bên ngoài trải nghiệm cũng là một điều tốt”

Alivia trả lời.

“Thế còn sự bảo hộ Tinh linh thánh địa?”

“Ma thú nơi này đủ mạnh để tự chống đỡ, quy luật tự nhiên mà, nếu người đứng đầu rời khỏi sẽ có một kẻ khác đứng ra thay thế, không cần nói cậu cũng hiểu đúng không?”

Mole tiếp tục giải thích.

Quách Minh suýt chút nữa thật sự bị bọn họ thuyết phục, chưa từng thấy có ma thú cấp cao nào vậy mà lại tự nguyện chịu làm chiến sủng cho con người như đám kỳ dị này.

Và cũng chưa từng thấy một con người liên tục từ chối ma thú cấp cao làm chiến sủng như Quách Minh, đúng là một nhóm kỳ dị.

“Vậy còn tự do?”

Hỏi điều cuối cùng, Alivia cùng Mole liền không hề do dự mà trả lời.

“Không vấn đề gì, bởi vì một khi ký kết, chúng ta liền là một gia đình mà, phải không?”

Đúng vậy, một gia đình mới, nơi mà Driel và mọi người biến mất, chính Quách Minh là người đã cho bọn họ lý do để tiếp tục sống.

Vậy nên, đối với hai người Alivia, cậu ấy chính là gia đình của bọn họ.

Nghe đến lời này, Quách Minh liền đơ lại trong giây lát, hai người Tiểu Mộc và Minh Viễn thì lại bật cười, cả Tiểu Đóa và Chí Sinh cũng nhe răng vui mừng.

“Thật tình… mà, dù không có khế ước, chúng ta vẫn là gia đình mà phải không? Chào mừng hai người vào ngôi nhà nhỏ của bọn này, Alivia, Mole”

Gãi đầu thở dài, sau đấy vươn tay ra đối với hai thành viên mới, bắt đầu một cuộc hành trình mới, trên con đường dài vô tận phía trước.

[Kết thúc quyển hai: Ngàn năm luân hồi]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play