Nhân tiện đang ở trong một cánh rừng xinh đẹp như thế này, không tổ chức một buổi tiệc trà dã ngoại thì thật sự rất đáng tiếc.

Nghe thấy lời đề nghị từ Quách Minh, Mặc Lam thì cảm thấy bất ngờ, nhưng Minh Viễn cùng nhóm Tiểu Mộc lại chỉ cười cưng chiều với hành động này.

Đóa nhi từ bên trong giới chỉ của mình moi ra một chiếc khăn trải đặt lên mặt đất, từng người một được phân công đi tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn.

“Mở tiệc ngay tại đây á?”

Có chút dở khóc dở cười, Mặc Lam đang suy nghĩ xem não đường của Quách Minh có vấn đề hay không, bọn này không có quên rằng hiện tại họ đang ở tầng nào chứ?

Dù cho ở đây có là Tinh linh thánh địa, nhưng một ngàn năm đã trôi qua sau thời gian dài dằng dặc, mọi thứ đều thay đổi, các ma thú có thể còn trở nên mạnh hơn gấp nhiều lần.

Làm sao lại có thể tự nhiên mà ngồi ăn uống nghỉ ngơi ở đây được chứ? Thật là một bọn ngốc mà….

“Có ở lại chơi với bọn này một chút không?”

Đột nhiên Quách Minh đi tới bên cạnh Mặc Lam, đưa bàn tay ra và hỏi, anh hơi dừng lại một chút rồi lắc đầu.

Thật là, nếu nói đám trẻ này ngốc nghếch, có khi chính anh mới là kẻ ngốc nhất ở đây, công việc cản trở Trọng sinh giả phá hoại đã kết thúc, tiến độ hàng tiên phong liền không thể tiếp tục chậm trễ.

“Ta còn có việc khác rồi, lần sau gặp lại, cậu lại mời ta một buổi tiệc trà được không?”

Đút hay tay vào túi quần, sau đấy rời khỏi Tinh linh thánh địa, chỉ nhảy vài cái Mặc Lam đã sớm mất bóng quanh đây.

Tốc độ thật nhanh, Quách Minh cũng không có ép buộc gì, nếu ở lại được thì tốt, không được thì thôi, chủ yếu thì cậu chỉ muốn xem thử đáp án của câu hỏi lúc trước là gì.

Không lâu sau đấy, nhóm Minh Viễn cùng Tiểu Mộc trở lại, nhưng đằng sau bọn họ liền kéo thêm một vài vị khách không mời.

“Cậu chủ..”

Vừa bước tới vừa cẩn thận quan sát đằng sau, so về các giác quan, Minh Viễn bây giờ đạt tới cấp bậc vượt xa người thường nhiều.

Mấy trò theo đuôi kỹ xảo thấp này đến Quách Minh còn nhận ra, với Giác quan của linh hồn, không lý nào Minh Viễn lại không để ý.

“Ừm, chuẩn bị trà và bánh thôi”

Gật đầu chào đón bọn họ trở về, Tiểu Đóa cũng rất hăng hái nhặt tới một ít củi khô và những cây nấm kỳ dị rực rỡ màu sắc.

Ều, chỉ cần nhìn qua cũng biết là độc vật rồi, con bé thật sự có phải là chiến sủng thực vật hệ không vậy?

“Tiểu Đóa…”

“Vâng! Cậu chủ, mấy cây nấm này thật xinh đẹp”

“Ừm, nhưng nó có độc…”

“Không sao, đẹp là được, em không sợ độc của chúng”

“…Vậy, vậy sao?”

Câu trả lời của Tiểu Đóa khiến Quách Minh không cãi được, đến cả con bé thậm chí cũng biết đống nấm có độc, vậy thì cậu còn khuyên cái gì?

Tính ra thì lúc mà Tiểu Đóa thức tỉnh, cậu đã cảm thấy đứa nhỏ này hoạt bát hơn lúc còn là một đóa hoa nhiều, giống như phát tiết hết những cảm xúc thầm kín.

Long thạch là chiếc chìa khóa dẫn cửa tới con đường thức tỉnh của Mê hồn hoa, giấc ngủ say là điều kiện để con bé tiến hóa.

Một năm dài tích lũy năng lượng, vào thời gian trước khi tiến vào tầng thứ năm được một khoảng, cuối cùng Tiểu Đóa liền khôi phục, hơn nữa còn cực kỳ mạnh mẽ.

Từ phía sau lùm cây, một vài tồn tại rục rịch lẫn trốn đang rình bọn cậu, động tác ngày càng lộ liễu, thậm chí cả Tiểu Mộc còn không đành lòng nhìn thẳng…

“Này, bước ra ngoài đây đi, đừng có núp ngoài đấy nữa”

Thở dài một hơi, vung cái tay lên một cái, thật nhiều Thực nhân thảo mọc dưới đất buộc lấy chân của người đang lẫn trốn sau bụi rậm kéo lên.

Xuất hiện trước mặt của cả đám liền là một đứa trẻ khoảng tầm tám chín tuổi gì đấy, ngang tầm với Đóa nhi, lại nhỏ hơn Quách Minh một chút.

Mái tóc màu vàng kim và cặp con ngươi mà xanh lục, cái diện mạo này, thật sự là nó khá tương tự với một vài người mà Quách Minh quen biết.

“Cậu chủ, thằng nhóc này thật giống với hai người Alivia và Mole ghê nha”

Tiểu Đóa giật mình nhìn nhìn, ngược lại Minh Viễn cùng Tiểu Mộc lại không nói gì, hẳn là bọn họ đã đoán được vài điều.

Thằng bé nghe thấy hai cái tên Alivia cùng Mole cũng hoảng hốt bối rối muốn vùng vẫy, những cánh hoa anh đào xuất hiện xung quanh khẽ bao phủ.

Âm thanh ngọn gió từ phương bắc nhẹ nhàng kéo tới, chỉ trong cái chớp mắt, toàn bộ Thực nhân thảo của Tiểu Mộc liền bị chặt thành ngàn mảnh vụn.

Đứa trẻ xa lạ đáp xuống mặt đất, lộn vài vòng rồi tiến vào tư thế chiến đấu, khí chất thay đổi ngay lập tức so với vừa rồi.

“Các ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?”

Giọng nói manh manh lạnh lùng từ miệng thằng bé phun ra, nhìn qua còn cử cảnh giác, nếu không phải khóe miệng đang chảy nước miếng nhìn vào đống đồ ăn trên khăn đệm của bọn cậu.

Quách Minh nhịn không được tiến lên, vươn tay đưa tới một cái bánh ngọt và nói.

“Nhóc tên gì?”

Thằng nhỏ bị dụ dỗ, tên con người trước mặt này chính là kẻ xâm nhập, nhưng nó lại không cảm thấy ác ý từ đối phương, thậm chí bản thân còn không cảm thấy khó chịu, ngược lại rất muốn dựa dẫm vào Quách Minh.

Vội vàng muốn loại bỏ suy nghĩ này, nhưng rồi thằng bé lại lỡ miệng nói

“Ta tên là Chí Sinh, có chuyện gì sao?”

“Không hề, ta là Quách Minh, anh chàng bên kia là…”

“Minh Viễn”

“Tiểu Mộc”

“Tui là Đóa Nhi nha”

Lần lượt giới thiệu từng người cho Chí Sinh, quả nhiên là cậu ta, hệ thống chuyển kiếp thành hạt giống được gieo trồng bởi cặp đôi xa xưa.

Nếu thằng bé đang ở đây, vậy có nghĩa là.

“Lâu rồi không gặp”

“Ừm, lâu rồi không gặp, Quách Minh”

“Đang tổ chức tiệc trà sao? chúng ta tham gia có được không?”

Gian xảo cổ thụ và Tinh linh thánh nữ, Mole cùng Alivia xuất hiện như vị thần của vùng thánh địa.

Chí Sinh vừa nhìn thấy bọn họ liền vui mừng lao vào lòng Alivia làm nũng, còn cực kỳ hưng phấn nói.

“Baba, Mama, con vừa phát hiện được kẻ xâm nhập nha”

“Haha, Chí Sinh, con không nhớ Quách Minh sao?”

Alivia xoa đầu thằng bé, Chí Sinh nghe vậy cái hiểu cái không ngoảnh đầu lại nhìn Quách Minh, chỉ thấy cậu đang vẫy tay cười nhìn mình.

Rời khỏi vòng tay của mẹ, vội vàng chạy tới vươn tay đối với Quách Minh nói.

“…Ưm, làm bạn nhé?”

Im lặng trong nhất thời, sau đấy bật cười thật to, đứa trẻ này đáng yêu thật.

“Tất nhiên rồi, làm bạn, Tiểu Đóa, em cũng lại đây đi”

“Vâng…”

Ba đứa trẻ có độ tuổi bằng bằng nhau lại gần nói chuyện, Đóa nhi so với Chí Sinh còn tinh nghịch hơn, cả hai rất nhanh kết bạn với nhau.

Alivia cùng Mole liền ngồi xuống uống miếng trà nói chuyện với đám Tiểu Mộc, Minh Viễn đang uống một ngụm liền nhịn không được phun ra vì lời nói của Tiểu Đóa…

“Tiểu Sinh, ba mẹ cậu thật đẹp trai đẹp gái, nhưng ba Minh Viễn và mẹ Tiểu Mộc của mình cũng rất mạnh a!”

“Đồ ngốc, tất nhiên là ba mẹ tớ mạnh hơn!”

“Không phải, là ba mẹ tớ….”

Từ… từ khi nào mà anh lên chức làm ba rồi? Minh Viễn đổ mồ hôi hột với cách xưng hô này, bình thường có thấy con bé gọi vậy bao giờ đâu.

Cơ mà nhìn nụ cười của Tiểu Đóa, hơn nữa thái độ chấp thuận của Tiểu Mộc, thôi thì coi như anh nhặt được một đứa con gái tiện nghi vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play