Trời đã về chiều, không khí trở nên thật dễ chịu với những cơn gió nhẹ mơn man khắp da mặt. Những tia nắng còn sót lại in dấu trên mặt đường thành những đốm sáng xinh xinh. Con đường vắng tanh. Hình như mọi người đều đi làm cả rồi. Nó thấy như thế lại hay. Ban ngày làm việc, đêm đến vui chơi hết mình. Biên Hòa mà có những phút giân tĩnh lặng thế này thì nó biết ơn quá.
Anh thấy nó ngã đầu lên lưng ghế, ánh mắt băn khoăn nhìn cảnh vật hai bên đường. Lúc nào nó cũng mang vẻ mặt của một người phải nghĩ ngợi nhiều lắm. Anh không biết chuyện ở đâu ra cho nó nghĩ mãi thế. Nhưng hình như đối với nó thì đó là một thói quen nếu không muốn gọi là một sở thích. Bởi đôi lúc anh thấy nó hay tự cười với mình vẻ vui thích.
Chiếc xe buýt chỉ có vài người nên vừa thoáng lại vừa mát mẻ. Gió thổi hiu hiu làm hai mắt nó cứ muốn nhắm chặt lại. Cuối cùng nó cũng bị cơn buồn ngủ đánh bại. Lúc ở công viên vì vui quá nên quên cả mệt mỏi. Bây giờ về nhà nó mới thấy thấm thía thế nào là "xương cốt rã rời", "sức tàn lực kiệt". Trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, hình ảnh cuối cùng nó kịp nhìn thấy là gương mặt tuấn tú của anh. Đến bây giờ mới hiểu vì sao tên anh lại là Gia Tuấn...
Lúc mở mắt ra, nó thấy mình vẫn đang ngồi trên xe, đầu tựa lên một bờ vai lạ lẫm. Gia Khiêm chớp mắt nhìn khiến nó bật dậy như điện giật. Thấy vậy, anh ta lật đật biện minh:
- Là tự em ngủ rồi ngã đầu lên vai anh, chứ anh không biết gì đâu nha. Đừng có đổ thừa!
Nó không nói gì vì trong đầu mãi nghĩ ngợi "Mình lại chia tay anh ấy mà chẳng kịp nói lời nào". Thì ra đây chính là cái việc chẳng lành mà linh cảm đã sớm mách bảo.
- Đừng nói vì chuyện bé tí ấy mà em giận nha! - Gia Khiêm thăm dò.
- Không có - Nó lắc đầu - Chúng ta đi đã lâu chưa?
- Sắp về đến nhà rồi.
- Ba và ông anh chắc giận lắm. Liệu lát nữa về họ có...
- Không đâu, gia đình đối với ai mà chẳng quan trọng. Anh thật sự rất lấy làm tiếc vì vẫn chưa tìm được người nhà của em.
Ái chà, nó có cảm giác mình giống như "vịt nghe sấm". Cái gì mà tìm gia đình với chẳng người nhà? Hồi nãy lo ngủ nên nó quên hỏi anh xem về nhà phải ăn nói như thế nào. Kết quả là bây giờ ngồi đực mặt ra, không hiểu gì hết. Từ ghế trên, giọng của Tiến Dũng vọng xuống:
- Cậu tư đã giải thích với mọi người việc tiểu thư đến tìm cậu ấy là vì nghe nói cậu tư đã tìm ra tin tức người nhà của mình. Bởi vậy ai cũng thông cảm và không trách móc gì tiểu thư đâu.
- Cậu mắc "bệnh" nói dài từ bao giờ thế, Tiến Dũng? - Gia Khiêm hỏi với vẻ mặt nghiêm nghị.
Anh chàng vệ sĩ ngồi nín khe. Đúng là câu nói của Tiến Dũng dễ khiến người ta thấy kì cục và nghĩ anh ta là một tay nhiều chuyện thật. Nhưng nó biết Tiến Dũng đang cố giải thích cho mình hiểu toàn bộ câu chuyện anh...bịa đặt. Đúng là một bộ óc thông minh. Với cái đầu như thế, lẽ ra anh nên làm một nhà viết truyện trinh thám mới đúng.
- Phải rồi, Gia Tuấn nhờ anh đưa em cái này!
Nó nhận lấy một cái hộp hình chữ nhật từ tay Gia Khiêm
- Đây là cái gì?
- Anh không biết. Nhưng nó nói đợi khi nào em về đến nhà hãy mở ra xem.
Đúng như Tiến Dũng và Gia Khiêm đã nói. Nó không nhận được bất cứ một lời trách móc nào từ ông và ba anh. Họ tỏ ra rất thông cảm và an ủi nó nhiều lắm.
Buổi tối, nó im lặng xem ti vi cùng với chị Gia Nghi và bác sĩ Duy, người bạn thân thiết của gia đình. Nói là xem chung chứ thật ra là chị Gia Nghi và Đình Duy thì bận rộn "chăm sóc" cho nó. Chẳng là ông nói không an tâm về mấy vết rách trên tay cùng cái chân bị đau của nó nên bảo chị Gia Nghi gọi bác sĩ đến. Nó biềt tốt hơn hết là mình nên ngoan ngoãn ngồi đó cho hai người ấy làm hết những việc mà họ cho là cần thiết. Nếu không thể nào cũng bị la cho một trận nên thân.
Gia Khiêm đang vắt chân đọc báo trên một cái ghế bành gần đó bỗng thờ dài thườn thượt.
- Báo chí lại đăng tin gì à? - Đình Duy ngước nhìn lên, cười hỏi.
- Hai ngày nay có thấy gì khác đâu. Hết "ca sĩ lừng danh thoát chết chỉ trong gang tấc" đến "17 ngày 2 lần bị ám sát" xong rồi còn "đổ máu vì giải thưởng?" nữa chứ...
- Họ đang nói về anh ấy ư? - Nó sững sờ.
- Em cũng cùng cảnh ngộ đấy - Gia Khiêm hất mặt về phía nó.
- ?!?!?
- "Cô gái bí ẩn hai lần cứu mạng ngôi sao của chúng ta" - Anh chàng lặp lại nội dung bài báo như một cái máy - Anh thấy thiệt là may vì họ chưa chụp được tấm hình nào của em. Nếu không thì...
- Thế mọi người có biết toàn bộ việc này là do ai làm không?
- Chắc lại là thủ đoạn của một trong những kẻ tham gia cuộc thi lần này. - Gia Khiêm đoán.
"Cuộc thi nào thế nhỉ?" Nó thắc mắc và lập tức tự nhủ với mình rằng bằng bất cứ giá nào cũng không được mở miệng hỏi câu ấy. Nhất là khi có một ông bác sĩ ở ngay bên cạnh.
- Mình có cách nào để bảo vệ anh ấy không?
- Thằng "nhóc" đó có chịu để ai theo bảo vệ đâu. Chắc nó nghĩ mình biết chút võ nghệ thì chẳng cần đến vệ sĩ nữa
- Nói vậy là anh ấy thật sự có thể...? - Nó kinh ngạc.
- Trời ạ, em có biết là nó học võ từ năm lên bốn không, cô bé? - Gia Khiêm nói giọng châm chọc.
Tin này đối với nó đúng là sét đánh. Từ lúc quen biết nhau đến giờ nó đã lần nào thấy anh "xuất chiêu" đâu. Gia Khiêm đang phóng đại về em trai hay anh thật sự là ngọa hổ tàng long?
Nhớ lại lúc ở trong rừng, nếu không phải nó kéo tay anh chạy thục mạng thì cũng gặp phải thứ "không thể dùng võ công để đối phó". Múa may trước mặt một con khủng long thì đúng là mất trí. Quả là chẳng tìm ra cơ hội nào để anh trổ tài được cả.
- Lại suy nghĩ lung tung rồi phải không? - Gia Khiêm mỉm cười nhìn nó hỏi.
- À không, chỉ là đang thắc mắc một số chuyện - Nó lúng túng.
- Nói ra anh giải đáp cho.
- Chuyện này không nói với anh được.
Thấy chị Gia Nghi và Đình Duy đưa mắt nhìn mình, nó liền nói thêm:
- Tóm lại là không nói với ai được hết. Em lên phòng thay đồ nha!
Dứt lời, nó lật đật đứng dậy và chạy vụt lên lầu, để lại mọi người với ánh mắt ngỡ ngàng. Đình Duy nhìn theo nó, hỏi:
- Cổ bị làm sao vậy?
Gia Khiêm chỉ lắc đầu cười đáp:
- Chẳng làm sao cả. Cô bé trước giờ vẫn thế. Luôn luôn khó hiểu, luôn luôn... thu hút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT