Xuống khỏi đu quay, họ đi thẳng đến chỗ mà anh gọi là "địa ngục của quỷ". Có dịp đến gần, nó mới nhận ra cái miệng há hốc khi nãy mình nhìn thấy thật ra là một lối đi tối đen như mực.

Đến cửa, anh bỗng quay lại thì thầm điều gì đó với Tự Quân, còn anh ta thì gật đầu nhè nhẹ ra vẻ đồng ý. Nó không biết họ nói gì và cũng không quan tâm. Điều nó để ý nhất lúc này chính là đứng ngay cổng ra vào có hai người đàn ông và một cái bàn gỗ với đầy những thứ nhìn như còng tay mà cảnh sát vẫn thường dùng để bắt tội phạm. Người ta móc một trong hai vòng vào cổ tay nó rồi hỏi:

- Ai đi cùng với cô?

- Tôi - Từ phía sau, Tự Quân bước đến và đưa tay phải mình ra. Chiếc còng được khóa lại một cái "tách". Thế là nó với anh ấy cách nhau chỉ trong gang tấc.

- Hẹn gặp lại hai người ở lối ra! - Yến Lan vẫy tay chào.

Cô ấy và anh cũng bị khóa lại với nhau. Bây giờ thì nó bắt đầu hiểu ra cách chơi trò này rồi. Hai bên chia tay nhau tại ngã tư. Đối với nó thì Tự Quân vẫn là một người lạ nên có phần e dè. Nó không dám mở miệng nói với anh ta lời nào vì sợ bị cho là vô duyên. Thỉnh thỏang chỉ dám đưa mắt nhìn một cái...

Con đường họ chọn trông giống như lối vào một khu rừng. Bởi mỗi lúc cây cối một rậm rạp. Sau một hồi chật vật nó và Tự Quân mới chui ra được chỗ trống trải hơn một chút. Nó ngẩng đầu nhìn không gian mở ra trước mắt. Cây cối um tùm, những chùm rễ từ trên cao rũ xuống lòa xòa, ánh lửa bập bùng khi mờ khi tỏ làm nó thấy hơi sợ. Ở đây tối quá, làm sao thấy đường đi.

Nó đưa tay định lấy một cây đuốc cắm trên thân cây gần đó thì đụng phải một bàn tay khác cũng có cùng mục đích. Cả hai nhìn nhau rồi nó vội vàng rụt tay lại, nói lép nhép mấy tiếng:

- Anh cầm đi!

Tự Quân gật đầu rồi nhấc cây đuốc lên khỏi giá. Vừa soi đường anh ấy vừa nói:

- Tôi đã chơi trò này vài lần. Nhưng chỗ này sao chưa bao giờ thấy. Có lẽ người ta mới xây thêm.

- Trước đây anh thường đi với ai?

Tự Quân đột nhiên dừng lại, quay ra sau nhìn nó. Ánh mắt sáng lấp lánh dưới ánh đuốc. Nó thấy anh ấy khẽ mỉm cười:

- Cuối cùng thì cô cũng chịu nói chuyện...Nãy giờ thấy cô im lặng quá, tôi cũng hơi lo...

Nó chớp mắt ngạc nhiên. Hóa ra người nãy giờ làm không khí thêm căng thẳng lại là nó ư? Nhưng sau đó nó lại mỉm cười khi nghĩ đến việc một kẻ nhiều chuyện như mình lại bị xem là ít nói. Bởi vậy một người nói nhiều không hẳn là kẻ nhiều chuyện. Còn tùy theo họ gặp ai cũng nói hay chỉ với một số người nhất định thôi.

Nhiều người bề ngòai thấy hiền lành kiệm lời thế chứ thật ra chẳng phải như vậy đâu. Trải nghiệm qua nhiều đứa bạn nên nó hiểu điều ấy lắm.Sau lưng nó chợt xuất hiện thêm mấy người nữa. Họ đang dáo dác nhìn quanh, trông vẻ mặt kì lạ lắm

- Á!Á!Á!Á!Á!Á!!!!!! - Một tiếng thét thất thanh vang lên làm nó thót tim quay phắt lại.

Đất sụp lở khiến hai người vừa rơi xuống.

- Trời ơi, ai đó cứu họ với! - Nó kêu lên.

- Không sao đâu - Tự Quân kéo nó thụt về sau - Người cần cứu bây giờ chính là chúng ta đấy.

Quả thật cái lỗ mỗi lúc một to và đang lấn dần đến chỗ họ đứng. Người ta bắt đầu bỏ chạy tán loạn, miệng không ngừng gào hét. Bất chợt, năm ngón tay dài bỗng từ đâu luồn vào kẽ tay nó, kéo mạnh

- Chúng ta rời khỏi đây thôi!

Người thanh niên bên cạnh vừa dứt lời đã lôi nó chạy thật nhanh. Tất cả cùng chen lấn, xô đẩy để vượt lên trước. Tiếng vượn la hét, đàn chim xáo xác bay làm không gian càng hỗn loạn hơn. Nó bắt đấu lo lắng đây không đơn giản chỉ là một trò chơi.

Mặt đất bất ngờ trở lại tĩnh lặng sau khi đã “nuốt chửng” ít nhất mười người bằng xương bằng thịt. Nó không biết số phận những người đó sẽ ra sao. Liệu họ có phải chịu đau đớn gì không. Thật khó để phân biệt đâu là thật và đâu là giả trong khu rừng này. Làm sao người ta có thể khiến mặt đất nứt ra một cách sống động và chân thật như thế?

Lúc có cơ hội dừng lại, cả nó và Tự Quân cùng chống tay thở hổn hển. Quân mím môi đưa tay lau mồ hôi trên trán:

- Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà trò chơi này đã được nâng cấp đến vậy.

- Anh nghe thấy gì không?-Nó lắng tai nghe ngóng...Hình như có con gì đó ở gần đây

Cả hai nhìn quanh. Lần này có thể khẳng định tiếng thở phì phò phát ra từ một bụi rậm gần đó. Tự Quân ra hiệu cho nó di chuyển thật nhẹ về phía trước và trong tư thế sẵn sàng bỏ chạy bất cứ khi nào cần thiết.

Tiếng gầm gừ mỗi lúc một to dần. Nó có cảm giác như giữa những chiếc lá, trong khoảng tối đen có một cặp mắt đang dõi theo tứng bước chân của mình. Bất thình lình, từ trong bụi rậm, một con dã thú phóng ra, giơ nanh vuốt vồ lấy nó. Quá sợ hãi, nó chỉ kịp nhắm chặt mắt lại, kêu thét lên và đứng im chịu chết.

Trước khi những cái vuốt sắc kịp "vuốt ve" vào mặt, nó thấy Tự Quân vòng tay ôm quanh eo mình và nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Hình như nó đang bay.

- Giữ chặt lấy tôi. Rồi chúng ta sẽ ra khỏi chỗ này.

Nó thấy mình rất giống với nhân vật Tazan trong phim họat hình của Walldisney, di chuyển trong rừng bằng cách đu dây thoăn thoắt. Cánh tay xa lạ đang giữ lấy mình làm mặt nó bất giác ửng đỏ. Cô bé ngốc nghếch không biết rằng trái tim kẻ bên cạnh cũng vừa lỡ mất một nhịp mà chẳng hiểu nguyên do.

Thoát khỏi khu rừng, họ đi đến một nơi còn đáng sợ hơn: hố nham thạch. Giữa hai bờ là những cọc sắt dài đúng bằng chiều sâu của hố. Mỗi cột cách nhau chừng nửa mét. Con đường duy nhất để đi tiếp chính là vượt qua hố nham thạch ấy.

- Có ai từng chết vì chơi trò này chưa? - Nó hỏi.

- Hình như là chưa. Chúng ta qua đó đi. Cùng lắm thì bị lọai ra khỏi vòng chơi thôi.

- Anh nói sao mà đơn giản quá. Tôi cũng không biết mình có còn mạng để quay trở ra không nữa.

- Nó chỉ là một trò chơi đánh lừa người ta bằng cảm giác. Tin tôi đi. Cứ việc bước qua.

Nó cắn răng đi theo Tự Quân mà trong lòng vẫn nơm nớp lo sợ. Nóng hừng hực như thế này mà chơi cái nỗi gì? Trước đây nó còn tin. Nhưng sau mấy ngày ở cái xứ sở này nó mới phát hiện ra một điều: chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Mỗi cái cọc có tí xíu, không chứa nỗi một bàn chân nữa. Nó cố gắng đừng nhìn xuống phía dưới nhưng không được. Và điều gì cần đến cũng đã đến, nó bước hụt một cái cọc, lạng quạng rồi rơi xuống hố, kéo theo cả Tự Quân. Cả hai cùng hét lên nhưng… không ai chết cả.

Một tấm lưới được giăng ra để đỡ lấy họ và cả hai lập tức được ra ngoài. Nó lấy tay che mặt khi bị ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mắt. Thì ra trong hang tối như thế.

Người ta đã mở chiếc còng ở cổ tay làm nó cảm thấy tự do hơn trước. Anh và Yến Lan cùng xuất hiện với hai tâm trạng hoàn toàn khác biệt.

- Hai người cũng bị loại à? - Yến Lan mỉm cười - Xem ra không chỉ tụi mình gặp thất bại, Gia Tuấn nhỉ?

- Ừ - Miệng anh trả lời nhưng mắt lại nhìn nó chăm chăm, tay săm soi cái dấu đỏ do chiếc còng sắt để lại – Đau lắm không?

- Không - Nó trả lời với một chút bối rối.

- Cứ tưởng mình và cậu hiểu nhau. Ai ngờ cũng không qua nổi cái trò chết tiệt này.

- Không phải hiểu nhau là đủ - Tự Quân tay đút trong túi, từ tốn đi lại gần - Giữa hai người còn phải có một lòng tin nhất định. Chúng tôi thua chính vì thiếu mất yếu tố ấy.

- Cũng phải - Yến Lan gật đầu - Hai người mới gặp nhau chưa lâu, muốn chơi trò này cũng khó. Mình thắc mắc nếu để Gia Tuấn đi cùng bạn cậu ấy thì sẽ thế nào nhỉ?

- Thì cũng thua thôi!! - Anh và nó đồng thanh trả lời trước con mắt ngỡ ngàng của hai người còn lại.

- Có cần đồng lòng thế không? - Yến Lan chớp mắt vẻ châm chọc.

Nó với anh nhìn nhau, mỉm cười lúng túng. Yến Lan lại nói tiếp:

- Chúng ta chơi trò khác đi!

- Xin lỗi các cậu - Anh lắc đầu nhìn đồng hồ - Mình phải đưa cô ấy về, đến giờ rồi.

- Sao thế? Ở lại chơi chút nữa không được ư? - Giọng Yến Lan đầy vẻ luyến tiếc.

- Mình rất tiếc - Anh cười.

- Nếu thế hai người cứ về trước. Tụi này vẫn còn nhiều chỗ chưa đi lắm. - Tự Quân nói và nhìn lướt qua nó rất nhanh.

Nó lật đật gật đầu chào hai người họ rồi vội vàng quay bước, lòng linh cảm một điều chẳng hay ho đang bắt đầu ập đến...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play