Cả hai đều ngẩng lên. Bầu trời ở đây rộng lớn quá, rộng hơn bầu trời thành phố nhiều. Những vì sao cứ lấp lánh trên trời, có vì sao rất sáng, có vì sao sáng mờ mờ nhưng đều chắp thành những dải ánh sáng tuyệt đẹp chiếu xuống mặt nước biển phẳng lặng.
“Một ông sao sáng, hai ông sáng sao, ba ông sao sáng sáng chiếu muôn ánh vàng…”
Thiên Duy giật mình quay lại. Hương Ly đang hát.
“Bốn ông sáng sao, kìa năm ông sao sáng, kìa sáu ông sáng sao trên trời cao.”
Cậu bé chợt mỉm cười. Đó là bài “Đếm sao” mà, bài này các cô giáo và các bạn hát nhiều rồi, ca từ của bài hát nghe thì rắc rối nhưng dễ thương làm sao. Cứ “sao sáng” rồi lại “sáng sao”. Đặc biệt giọng hát của Hương Ly trong trẻo, dễ nghe vô cùng. Cậu ít khi nghe hát, nhưng sao khi cô bé hát cậu thích vậy chứ?
“Có trăm ông sao chứ chẳng ít đâu.” – Thiên Duy lên tiếng.
“Trăm là bao nhiêu?”
“Là một trăm ấy, to lắm. Lớp 2 chắc mới học.”
“Thế mà cậu biết rồi à?”
“Tớ thích tìm tòi về những con số!”
“Ôi tớ cũng vậy, tớ thích học Toán lắm nha.”
“Hì chung sở thích rồi! Vậy đếm xem có bao nhiêu ông sao nha.”
Cả hai hăng hái thi nhau đếm. Nhưng chỉ một lúc là đã mỏi cổ, mà Hương Ly cũng chẳng biết được cách đọc mọi loại số, lớp 1 thì chỉ có 1, 2, 3 chứ làm gì có số to đến trăm nghìn cho cô bé đọc. Bỏ cuộc luôn, mệt phờ, nhưng trò chơi này thật là vui!
“Duy à!”
“Sao?”
“Ở tít đằng xa kia tớ vẫn thấy sao, sao là vô tận không hết đâu nhỉ?”
“Tớ nghĩ vậy, biển rộng lắm mà, không đi hết được đâu, cũng như bầu trời vậy!”
“Vậy thì Trái Đất hình chữ nhật rồi!”
“Hả? Cậu nói gì vậy?”
“Tớ thấy có các bạn hỏi rằng Trái Đất hình gì, tớ nghĩ là hình chữ nhật, hoặc là một hình đường thẳng không có giới hạn. Chắc là xa lắm đấy!”
“Đúng rồi, Trái Đất là đường thẳng, không bao giờ là hình tròn…” – Giọng Thiên Duy buồn buồn.
“Sao thế? Hình thẳng thì tốt chứ sao? Chúng ta có thể đi mãi, đi mãi đến bất cứ nơi đâu!”
“Nhưng mà chúng ta đi là không thể quay trở về, còn nếu như là hình tròn thì vẫn sẽ quay được về đấy!”
“Vậy à? Tức là đi không về, không gặp lại nhau nữa ấy hả?”
“Ừ…” – Thiên Duy bỗng ngẩng lên – “Tớ có chuyện muốn nói!”
“Chuyện gì?”
Cậu bé ngập ngừng một lát rồi nói:
“Tớ…thích chơi với cậu…”
Con mắt rất đẹp của Hương Ly mở to vì ngạc nhiên:
“Cậu…nói thật à?”
“Thật! Chơi với cậu tớ thấy vui, tớ ít khi chơi với ai mà vui thế!”
Hương Ly đỏ mặt vì lời khen ấy, cô bé cười:
“Tớ cũng thích chơi với Thiên Duy…”
“Thật chứ?”
“Cậu tốt bụng, hiền lành, lúc nào cũng giúp đỡ tớ, lại còn kể chuyện cho tớ nghe nữa. Có được người bạn như cậu tớ cũng vui lắm.”
———–
Sáng rồi. Mặt trời chưa lên vì còn sớm quá, nhưng thời tiết có vẻ không được suôn sẻ cho lắm. Trên bầu trời vẫn còn tối đen kia có tiếng sấm. Hôm nay thế nào cũng mưa đây. Gió mát thổi, những đám mây đang dần che khuất các vì sao. Cô ngẩng lên ngắm những ngôi sao đó. Tự dưng đêm qua cô mơ thấy những giọng nói rất quen thuộc ấy. Trong giấc mơ là một cô bé cũng tên là Hương Ly và cậu bé kia tên là Thiên Duy. Liệu đó có phải là những ký ức mà cô đã bị đánh mất – ký ức thuộc về Thiên Duy không? Nhưng tại sao cô lại mơ thấy Thiên Duy mà không phải là ai khác?
“Em dậy rồi à?” – Tú Phong ló vào phòng.
“Ừ! Thời tiết có vẻ không đẹp, có nên đi không?”
“Kệ chứ! Em quên là mùa hè thì mưa to đến mấy cũng nhanh tạnh à? Vả lại ở thành phố biển đó thì không mưa như ở đây, em yên tâm đi. Nhanh đi thôi, mình đi ô tô, sợ gì.”
“Được rồi đợi em chút.”
Lát sau hai người bước ra chiếc xe ô tô mà Cường và Lan đã đợi sẵn. Cường lúc nào cũng xung phong lái xe. Hương Ly bước lên xe, trong lòng không khỏi lo lắng khi thấy gió giật mạnh dần, có vẻ cơn mưa này không “nhanh tạnh” như Tú Phong nói. Tách. Một giọt mưa rơi xuống. Mưa dần lớn hơn, cửa kính xe ướt đầy mưa.
“Sao trông em buồn vậy?”
“À không sao mà…”
“Em lạ lắm đó? Khó chịu trong người à?”
“Anh đừng hỏi nữa! Mau đi đi!”
Nhưng chiếc xe vừa định chuyển bánh thì có tiếng điện thoại trong túi Hương Ly reo lên. Là Kiều Diễm ư?
“A lô Kiều Diễm à?” – Chắc cô ta lại hỏi 5 tháng qua mình đi đâu đây mà.
“Hương Ly, cậu biết Thiên Duy đi đâu không!!??”
“Hả? Thiên Duy đi đâu cơ?”
“Tớ định đến thăm mẹ của cậu ấy, nhưng mà đến thì phòng bệnh trống trơn, bác sĩ bảo cậu ấy và mẹ đi rồi. Tớ về nhà thì thấy chẳng còn ai cả, họ hàng Thiên Duy tớ đâu quen biết gì. Tớ gọi điện mãi cậu ấy toàn tắt máy thôi.”
Hương Ly buông cả điện thoại xuống. Thiên Duy đã đi đâu vậy? Sao tự dưng cô cảm thấy sợ đến thế? Cô vội vã bấm số của cậu. Cậu không nghe. Nhưng là cậu tắt máy chứ không phải là cậu không nghe được. Cô kiên trì gọi lại cho cậu, trong lòng cô hốt hoảng thực sự, cô lo sợ một điều gì đó từ ngày hôm qua đến giờ.
“A lô…” – Cuối cùng giọng nói ấy cũng vang lên.
“Thiên Duy, rốt cuộc cậu đang ở đâu? Chuyện gì xảy ra vậy?” – Cô hét lên làm Tú Phong cũng ngỡ ngàng.
“Hương Ly, không sao đâu…”
“Không sao cái gì? Cậu giấu tớ cái gì đó phải không? Cậu ở đâu, nói đi!”
“Chẳng phải cậu đang đi cùng Tú Phong sao? Thôi đừng lo cho tớ nữa.”
“Thiên Duy!!” – Cô hét to hơn – “Cậu coi thường tớ như vậy à!!?? Mau nói đi, đừng để tớ giận!”
Tiếng Thiên Duy thở dài trong máy:
“Nếu muốn, đến nơi này đi, tớ sẽ gặp cậu. Tớ cũng muốn đưa cho cậu một thứ…”
Thiên Duy vừa nói xong thì Hương Ly mở ngay cửa xe chạy đi, quên cả trời bắt đầu đổ cơn mưa nặng hạt đang ướt sũng người cô, quên cả Tú Phong, Cường, Lan ngạc nhiên đằng sau. Tú Phong vội vã chạy theo cô, nghe cô nói chuyện điện thoại cậu cũng mờ mờ hiểu ra chuyện gì đó có liên quan đến cậu bạn thân của cậu. Hương Ly làm sao vậy? Chạy nhanh như thế không sợ xe đâm sao? Những hạt mưa tới tấp rơi xuống làm mờ cả không gian, Tú Phong càng chạy càng khó nhìn thêm.
Bỗng cậu sững lại…
Trong màn mưa, vang lên tiếng kêu thảm thiết của một cô bé:
“Cứu tôi với!”
Cô lao đi như một kẻ điên, mặc cho xe cộ bắt đầu có trên đường, mặc cho cơn mưa không ngừng chắn ngang lối đi của cô. Không hiểu sao cô cảm thấy sợ mất đi điều gì đó, mất đi Thiên Duy. Đã bao lâu rồi cô quên mất cậu, nhưng khi nhớ ra cô ân hận biết bao. Cậu thiếu niên đó dù bất cứ lúc nào cũng yêu thương cô, không bao giờ căm ghét, phản bội cô, ánh mắt trìu mến và giọng nói dịu dàng ấy luôn luôn an ủi cô những lúc khó khăn nhất.
Và cậu ấy ở kia, trên cây cầu của một con sông lớn. Dưới mưa, cậu thật đẹp. Cả đời cô chưa gặp ai đẹp như Thiên Duy. Có lẽ vì mẹ cậu là hoạ sĩ, là cô giáo mỹ thuật nên cũng “vẽ” được đứa con đẹp tựa bức tranh như vậy. Trong cơn mưa, cái dáng cao hơi gầy đang đứng trên cây cầu được dòng sông soi bóng, dưới bóng hàng cây xanh nghiêng ngả theo gió, gương mặt cậu đẹp đến lạ từ mái tóc, vầng trán đến sống mũi, đôi môi và nhất là đôi mắt sáng như vì sao nhưng lại mang nỗi buồn như cơn mưa kia. Có chút ánh sáng mặt trời mặc dù vẫn còn mưa to lắm, ánh sáng ấy chiếu lên người cậu, chiếu lên cái ô mà cậu đang che, cậu lại càng đẹp thêm. Thiên Duy không chỉ đẹp về ngoại hình, mà về tâm hồn lẫn trái tim, cậu đều là bức tranh hoàn hảo mà số phận vẽ ra.
Nhưng con người đẹp đẽ ấy lại đang gặp cô một lần cuối cùng…
Thiên Duy quay lại nhìn Hương Ly chạy về phía mình, cậu vội che ô cho cô:
“Ướt rồi này, mới sớm ra đi mưa là cảm lạnh đó!”
“Thiên Duy, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với cậu vậy, cậu nói đi.”
Thiên Duy buồn bã:
“Mẹ tớ đã tỉnh được một chút lý trí, nhưng…”
“Nhưng sao?”
“Bố tớ vừa về, bố đã xin được một công việc rất tốt trong Nam và sau mấy năm nhờ năng lực tốt đã được thành giám đốc giàu có. Bố quá mải mê công việc nên đến hôm qua mới trở về và quyết định sẽ đưa gia đình tớ sang Mỹ, mẹ tớ sẽ được chữa trị bên đó.”
“Cậu nói gì???”
“Tớ không thể ở lại, vì mẹ rất cần tớ, mẹ đang dần khá lên, tớ không thể bỏ mặc mẹ để cho mẹ lại suy sụp. Ngày hôm nay tớ phải vào trong Nam với bố thu xếp vài thứ rồi tớ sẽ đi.”
“Không, cậu đang đùa hả…?” – Hương Ly không tin nổi nữa.
“Hương Ly, trong câu chuyện của chúng ta, tớ như một kẻ thừa phải không?”
“Không phải thế đâu!”
“Có lẽ tớ ít khi được ở bên cậu nhiều như Tú Phong, cũng chẳng dám đứng lên mà giành giật cậu như Hoàng Vũ, hay ở đâu cũng bảo vệ cậu như Tùng Lâm, Bảo Nam. Tớ cứ lặng lẽ, chìm khuất đi, để mọi người lãng quên, để cậu cũng chẳng để ý đến tớ.”
“Thiên Duy, cậu đừng nghĩ thế!”
“Tớ cũng muốn như vậy, cậu hiểu không? Tớ muốn được như những bạn đó! Họ đều ở bên cậu được, còn tớ sao mà khó khăn thế? Vì tớ cho rằng tớ không đủ làm cậu hạnh phúc. Đôi lúc tớ giận mẹ, vì bức tranh của mẹ mà cậu bị thương, tớ sợ rằng ở bên cậu thì tớ chẳng làm được gì. Vì thế tớ cứ như cái bóng vậy, nhưng giờ sao tớ thấy tớ hèn nhát quá! 5 tháng qua, các bạn ấy chia nhau ra tìm cậu, bỏ cả học để tìm cậu, còn tớ chỉ đi nghe ngóng thông tin từ người khác, tớ vẫn cứ ở lại trường, sao mà tớ đáng chết thế?”
“Thiên Duy…”
“Tớ thích cậu, Hương Ly! Tớ đã luôn nhớ cậu không chỉ suốt 5 tháng qua, mà từ ngày tớ gặp cậu, tớ đã luôn muốn là người bạn thân của cậu, được ở cạnh cậu!” – Giọng Thiên Duy xé tan cả màn mưa.
“…” – Hương Ly lặng đi không nói được gì.
“Nhưng tớ không xứng đáng! Tớ ghét chính mình!”
“Không được nói như vậy!”
Thiên Duy sững sờ, buông cả chiếc ô đang cầm trên tay. Hương Ly ôm chặt lấy cậu, cả người cô dựa vào cậu ấm áp vô cùng giữa trời mưa lạnh tê tái cả trái tim.
“Thiên Duy không hề hèn nhát một chút nào, cậu rất dũng cảm và mạnh mẽ.”
“Hương Ly…”
“Đến tớ cũng khó hình dung ra việc cậu phải hằng ngày chăm sóc người mẹ điên loạn khó khăn thế nào, nhưng cậu vẫn làm được, và nhờ cậu mà mẹ cậu đã dần khỏi. Có lẽ với mẹ cậu, cậu như một thiên thần duy nhất trong đời bà ấy vậy. Những người rối loạn tâm thần lúc thì đơ ra không nói gì, lúc thì tức giận hét lên những câu vô cớ, và có thể bà ấy cũng thế, nhưng cậu đã không sợ, không bỏ bà ấy, một mình cậu suốt bao nhiêu năm ở bên cạnh bà ấy. Cậu có một tình yêu thương rất lớn, chính tớ mới là người không xứng với cậu.”
“…”
“Hương Anh nói với tớ rằng, cậu đã mở cửa của cái mê cung đó mà cứu tất cả mọi người. Cậu không sợ ông Trọng, không sợ hiểm nguy, dám mở được cả cái mê cung đó, vậy thì còn hèn nhát cái gì nữa? Cậu đã bảo vệ tớ vào lúc tưởng rằng cái chết đang đổ xuống.”
“Tớ chưa bao giờ nghĩ cậu là một người bị lãng quên, một cái bóng hết. Có thể người khác quên cậu, không nhớ tới cậu nhiều, nhưng tớ luôn nhớ. Lúc tớ trở về, tớ đã không ở nhà vội mà chạy đi tìm cậu đấy thôi.”
“Cậu…”
“Tớ hiểu tình cảm cậu dành cho tớ.” – Cô ôm chặt cậu hơn – “Tớ cũng hy vọng mình có thể đáp lại tình cảm đó, tớ đôi lúc rất tham vọng được ở bên cậu, cậu bảo vệ bằng tình yêu thương mà tớ luôn ngưỡng mộ. Nhưng có cái gì đó khiến tớ và cậu không thể đi xa hơn, chỉ dừng lại ở một điểm. Mặc dù, trong mỗi lúc nào đó, một phút giây nhỏ thôi, tớ lại chẳng nghĩ đến ai mà lại là cậu. Vì tớ thích ánh mắt của cậu, nó dịu dàng và dễ an ủi người khác đến lạ. Tớ chưa thể nhớ được mọi thứ về cậu, nhưng tớ luôn mơ thấy những ký ức đó, vì tớ không thể quên được cậu, cậu hiểu chứ?”
“Tớ hiểu…”
“Xin lỗi vì chúng ta chỉ có thể dừng lại tại đây.”
“Chúng ta không dừng lại!”
“Hả?”
“Ở bên đó, dù là một nơi xa xôi, tớ vẫn sẽ nhớ Hương Ly. Mọi kỷ niệm về Hương Ly, tớ sẽ mãi nhớ về nó. Tớ đã hiểu ra rồi, cảm ơn đã nhớ tới tớ, để tớ có thể vui hơn, không cảm thấy tự ti nữa. Tớ sẽ coi cậu là một người tri kỷ, tớ không bao giờ quên được, tớ hạnh phúc vì tớ gặp được cậu, Hương Ly à. ”
“Thiên Duy…” – Cô gục vào lòng cậu, nước mắt khẽ rơi.
“Trước khi đi, tớ muốn đưa cho cậu cái này.”
Thiên Duy buông Hương Ly ra, lấy trong túi một cuộn giấy nhỏ.
“Đây là gì vậy?”
“Một trong những bức tranh cũ của mẹ tớ ngày xưa.”
“Thì sao?”
“Mẹ tớ rất ít khi ký vào tranh, toàn ghi họ tên luôn, nhưng bức tranh này và bức tranh mẹ tớ vẽ cậu ngày xưa là hai bức tranh duy nhất có chữ ký.”
“Tớ không hiểu…”
“Bức tranh mẹ tớ vẽ cậu ngày xưa đã dẫn đến tai nạn của cậu, và bức tranh đó bị thằng bé ấy lấy mất đi. Nếu như cậu gặp bức tranh nào vẽ chân dung của một cô bé xinh xắn, có cả đôi mắt to tròn long lanh (là cậu ngày xưa đó) và có chữ ký này thì đó là bức tranh năm ấy, cậu sẽ tìm ra được kẻ đã hại cậu.”
“Sao cậu lại biết vậy?”
“Bố tớ đã kể lại đó, bố tớ cũng biết chuyện mà. Vì trước khi đi tớ năn nỉ bố hãy giúp cậu nên bố đã nói lại bí mật này. Tớ chỉ muốn trước khi đi sẽ giúp cậu được phần nào mà thôi.”
“Thiên Duy, cảm ơn cậu…”
“Cậu khóc hay là mưa rơi đó?”
“À đâu, mưa rơi đấy…”
Nói dối. Cậu biết là cô khóc mà.
“Cậu về đi, Tú Phong chắc đang đợi cậu đấy. Và cậu cũng ướt cả rồi, về kẻo cảm lạnh đấy.”
“Không, Thiên Duy, cậu quá tốt với tớ như thế, tớ làm sao có thể rời xa cậu đây…?”
“Hương Ly…” – Thiên Duy thấy như trái tim nghẹn lại.
Cậu không kìm được, cúi xuống hôn cô. Cuối cùng cậu cũng dám làm điều này. Một nụ hôn nhẹ lắm. Thấm những giọt mưa còn vương. Thấm lại cả một tình cảm đong đầy giờ phải chia phôi hai con đường. Thiên Duy phải đi thật sao? Hương Ly không muốn chấp nhận điều đó! Cô không muốn trả thù, không muốn đi tìm kẻ đã hại cô nữa, những việc đó khiến nhiều người liên luỵ tới cô quá rồi. Thiên Duy, sao cậu cứ phải tốt với cô thế chứ? Tốt với cô để rồi cả hai phải chia xa ngay lúc này. Không còn gặp cậu nữa ư? Vậy ai an ủi cô mỗi lúc cô buồn? Ai kể cho cô nghe những câu chuyện xoa dịu đi tâm hồn cô? Không còn gặp ánh mắt dịu hiền ấy, giọng nói ấm áp ấy nữa. Phôi pha thật sao? Từ biệt nhau thật sao? Định mệnh những vì sao ngày đó chỉ đến đây ư, sao sáng rồi nhanh chóng tàn đi, vụt mất theo làn mây trôi với những cơn mưa hững hờ.
Thiên Duy rời khỏi Hương Ly, mặt cậu vẫn chạm mặt cô. Cô khẽ hỏi:
“Cậu sẽ trở về phải không? Bao giờ cậu về?”
“Tớ không biết…”
“Không biết ư?”
“Có lẽ trái đất hình chữ nhật, để mình đi xa mãi mà chẳng biết được ngày nào trở về.”
“Không…”
“Chúng ta hãy coi nhau như những vì sao vụt sáng nhé! Tạm biệt cậu!”
Nói rồi cậu chạy vụt đi, để cô khỏi thấy dòng lệ đang chực trào trên mắt cậu.
Còn lại mình cô đứng đó, trái tim cô như vỡ oà. Dòng nước mắt tuôn trào theo cơn mưa cứ rời chẳng ngừng.
“Thiên Duy, đừng đi…”
Cô gọi trong tuyệt vọng. Hết thật rồi sao? Cô không níu kéo cậu trở lại được. Cô quay lại, đi về chỗ Tú Phong, Cường, Lan đang đợi. Càng đi càng thấy đau. Càng đi như cảm thấy có gì đó ngăn mình lại. Nhưng vẫn phải đi, không thể dừng lại. Bàn tay cô nắm chặt cuộn giấy mà cậu đưa. Mưa sao vẫn không ngừng rơi thế này?
“Cứu…tôi…” – Tiếng kêu ấy mỗi lúc một yếu ớt dần.
Tú Phong giật mình, càng lúc cậu càng nhận ra giọng nói ấy, cậu quên cả việc đi tìm Hương Ly để chạy về phía có tiếng kêu đó. Cậu bàng hoàng khi thấy một đoàn xe đang đuổi theo một cô bé. Cô bé ấy máu me đầy người, bị thương rất nặng, đang cố lê bước trốn chạy.
“Ngọc Thuỷ!” – Dù cô bé đó khác hẳn lúc đầu nhưng cậu vẫn nhận ra.
Tú Phong chạy đến đỡ lấy cô. Cô cố gượng dậy kinh ngạc nhìn Tú Phong:
“Tú…Tú Phong…Sao lại là anh?”
“Anh đây! Em làm sao thế?”
“Thực sự…anh chưa chết thật…chưa chết thật sao?”
“Anh làm sao mà chết được? Ai nói với em anh chết thế??”
“Tao đấy!” – Giọng nói ấy khinh rẻ vang lên.
Tú Phong ngẩng lên nhìn. Lại là chúng, đoàn xe của những kẻ đáng chết ấy mà người đứng đầu chính là gã đã bắt cóc Ngọc Thuỷ – kẻ bịt mặt giống tên Hero đó mà cậu không biết là ai. Cậu ôm chặt Ngọc Thuỷ, ném cho hắn cái nhìn tức giận như muốn nói không được động đến cô bé. Cái gã chết tiệt đó nói gì với Ngọc Thuỷ vậy? Lẽ nào đúng như hai thằng ở bệnh viện nói…?
“Haizz con bé đó ngây thơ thật đấy, cha tao đúng là thông minh khi cứu nó khỏi bệnh để trở thành con bài cho chúng tao!”
“Mày nói gì?”
“Tao nói là Hương Ly giết mày rồi, nó tin sái cổ và quyết trả thù con bé Hương Ly bằng được. Mà con Ngọc Thuỷ này nó thay đổi nhanh lắm, có sức khoẻ rồi nên nó nhanh chóng trở thành một kẻ máu lạnh, võ vẽ cũng chẳng tồi vì nhờ chúng tao dạy, lẽ ra đi theo chúng tao là thành người sung sướng rồi đấy. Ấy thế mà buồn thật, mày lại trốn thoát được chúng tao và vô tình nó nhìn thấy, nó đã hiểu ra là bị lừa và chạy trốn bằng xe máy của chúng tao. May là tao về kịp, đã đuổi theo, một phát súng của tao là đủ để nó ngã khỏi cái xe rồi. Nhìn xem, cái lưng nó tội nghiệp thật đấy. Ngã đau, vết thương đau mà nó vẫn cố chạy đi, tao càng bắn thì càng chạy, lãnh ba bốn viên đạn vẫn chạy, và giờ thì gặp lại mày rồi, mừng cho cuộc hội ngộ đấy!”
“Thằng khốn!” – Tú Phong nghiến chặt răng – “Tao sẽ giết mày!”
“Cứ giết đi, để xem mày làm gì được tao? Dùng cú đá của mày ấy hả? Chả có tác dụng với tao đâu. Bố tao còn chống được cái chiêu cỏn con vớ vẩn đó của mày kia mà. Dẫu sao tao bắn cho con này một phát thế thì cũng đừng có đòi sống, mày có giết tao thì thách mày cứu được nó!”
“Mày…Rốt cuộc mày là thằng nào?”
“Rồi mày sẽ biết, giờ tao phải lui về để theo dõi chuyện vui từ từ xảy đến. Con bé Ngọc Thuỷ này, tao cóc cần nữa. Anh em, quay xe!”
Nhưng đang định đi thì hắn dừng lại:
“Tao là kẻ hận mày nhất trên đời!” – Rồi hắn nhanh chóng biến mất cùng đoàn xe.
Tú Phong nhìn theo, căm hận không làm được gì. Cậu giật mình nhìn xuống Ngọc Thuỷ, hốt hoảng nhận ra máu từ lưng cô bé chảy xuống, hoà cùng mưa loang đỏ cả một vùng. Mái tóc Ngọc Thuỷ không còn buộc cao nữa, buông xoã xuống khiến gương mặt hiền dịu ngày nào lại trở về. Gương mặt đầy máu vì bị ngã nhưng có vẻ Ngọc Thuỷ không cảm thấy đau, cô bé chỉ nhìn Tú Phong với ánh mắt hạnh phúc. Anh ấy đã không chết, anh đã đến bên cô bé ngay lúc này.
“Tú Phong, anh giận em không…?”
“Không, sao anh lại giận Ngọc Thuỷ được?”
“Em quá độc ác và tàn nhẫn, chính em cũng suýt nữa thì hại chị Hương Ly, em đi theo chúng nó làm những việc xấu xa ngay khi mới ở tuổi như thế này, anh không ghét em sao? Nếu là người khác thì người ta đã muốn em phải trả giá nhiều hơn thế rồi!”
“Anh biết em không phải người xấu, Ngọc Thuỷ! Anh tin em, anh chưa bao giờ nghĩ em độc ác.” – Cậu ôm chặt lấy cô bé.
“Nếu em giết chị Ly thật, liệu lúc đó anh có ghét em không?”
“Anh…”
“Anh yêu chị ấy, em luôn biết điều đó! Em chưa bao giờ nghĩ mình còn một tình cảm khác ngoài tình bạn với anh nữa, nên em đã từng muốn anh và chị hạnh phúc.”
“Ngọc Thuỷ…”
“Chỉ là em nhận ra mình không muốn là bạn đơn thuần với anh. Anh là người quan trọng nhất với em, anh bảo vệ em, chăm sóc em, khiến em hạnh phúc trong suốt bao nhiêu tháng ngày đau khổ. Em đã hận chị ấy khi nghe cái tin dối trá đó. Em quá cả tin…”
“Em đừng nói nữa!” – Khoé mắt Tú Phong cay xè.
“Từ lúc sinh ra, em chỉ có quãng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi bên bố mẹ, cô Ánh…” – Ngọc Thuỷ khẽ nhìn chiếc vòng rubi – “Và còn lại cuộc sống của em toàn là một bi kịch. Hơn chục năm chiến đấu với bệnh tật, tưởng rằng mình đã chết vào một ngày nào đó, nhưng vẫn cứ phải sống trong khổ đau. Đến khi khỏi bệnh, tưởng là đã viên mãn mà phải trở thành một con bé ác độc, xấu xa, bị người ta khinh rẻ, để rồi ngày hôm nay bị chính những kẻ cứu mình giết chết…”
“Anh bảo em đừng nói nữa mà!”
“Xin lỗi, em kể lể quá đúng không? Nhưng em vẫn cảm thấy mình hạnh phúc hơn nhiều người khác khi em có anh. Em hãnh diện khi lũ bạn ghen tỵ với em vì anh đấy. Mọi thứ có đau khổ thế nào, em chỉ cần có anh Tú Phong là dù chết cũng không tiếc…”
“Em sẽ không chết, anh không để cho em chết đâu!”
“Ngọc Thuỷ, em…” – Giọng nói ấy vang lên từ sau.
Tú Phong quay lại. Hương Ly vừa trở về, cô bàng hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt. Cô chạy đến bên Ngọc Thuỷ, quên cả chuyện với Thiên Duy vừa rồi:
“Ngọc Thuỷ, em làm sao thế này? Em bị thương nặng quá!”
“Chị Hương Ly…” – Ngọc Thuỷ bỗng mỉm cười, nắm tay Hương Ly – “Chị vẫn an toàn…”
“Ngọc Thuỷ, nói cho chị chuyện gì xảy ra đi!”
“Chị Hương Ly, em xin lỗi đã khiến chị gặp nhiều chuyện không may. Em quá tàn nhẫn đúng không? Chị có tha thứ được cho con bé này không?”
“Chị chưa bao giờ giận em cả! Chị hiểu em có suy nghĩ của mình mà! Nhưng chuyện gì đã xảy ra với em thế?”
“Đừng có hỏi nữa!”
“Tú Phong…” – Hương Ly sững người nhìn Tú Phong đang tức giận.
“Em ấy bị thương mà em vẫn hỏi được sao? Em ấy đang rất đau đớn, không thể trả lời được đâu!”
“Em…” – Hương Ly không biết trả lời thế nào.
“Ngọc Thuỷ, giờ anh sẽ đưa em đến bệnh viện. Em không được buông xuôi, nghe chưa?”
“Đến đó, xin anh giúp em một việc được không?”
“Việc gì?”
“Hãy đưa bố mẹ em…đến gặp em…5 tháng qua, em đã rời xa họ…” – Giọng Ngọc Thuỷ cứ ngày một yếu đi.
“Được!”
Tú Phong bế Ngọc Thuỷ đứng lên, quay đi.
“Tú Phong, đừng đi…” – Bỗng Hương Ly vô thức nói.
Tú Phong tức giận quay lại quát lớn:
“Em không nhìn thấy em ấy thế nào hay sao mà ích kỷ vậy!!?? Về đi!”
Rồi cậu chạy vù đi, bỏ lại Hương Ly bơ vơ dưới trời mưa mỗi lúc một tầm tã. Hương Ly không hiểu sao cô nói thế nữa. Cô biết Ngọc Thuỷ đang nguy cấp vô cùng, cô phải để cho Ngọc Thuỷ đi, nhưng tại sao…? Vẫn là Ngọc Thuỷ ư? Vì Ngọc Thuỷ mà Tú Phong lại quên mất cô ư? Phải, cô ích kỷ đấy, cô muốn giữ cậu lại đấy, nhưng là vì cô yêu Tú Phong, yêu cậu nên sợ mất cậu. Cô tự dưng giận Ngọc Thuỷ, con bé này lại xen vào giữa cô và cậu, lại khiến cho tình yêu cậu dành cho cô bị vơi đi lúc này.
Cô trở về trong tâm trạng đau buồn vì bị hai con người bỏ rơi. Chuyện của Thiên Duy, rồi lại chuyện của Tú Phong khiến cô mệt mỏi vô cùng. Không hiểu sao cô đi sang phòng Tú Phong. Cô giở cái album ảnh cất trong tủ của cậu ra. Trong đó có rất nhiều ảnh Tú Phong và Thiên Duy. Họ chụp từ hồi bé tí cho đến bây giờ, vì họ luôn là đôi bạn thân nhất. Hai cậu thiếu niên đều đang cười trong ảnh, người thì có nụ cười dễ thương còn người có nụ cười dịu dàng. Bỗng chốc, cô thấy tủi thân vô cùng…
Cô thở dài cất album đi, nhưng cô bỗng giật mình khi định nhét quyển album vào tủ.
Phía sâu trong tủ, hình như có tờ giấy gì đó. À không, một cuộn giấy đúng hơn…
“3 viên đạn đó làm cô bé bị thương rất nặng, nhưng chúng tôi đã tiến hành phẫu thuật lấy đạn ra và nếu cố gắng thì cô bé sẽ qua được cơn nguy kịch!” – Giọng bác sĩ vang lên đều đều.
“May quá, cảm ơn bác sĩ!”
Bác sĩ đi rồi, Tú Phong nhìn vào phòng bệnh. Ngọc Thuỷ đang nằm trên giường trò chuyện cùng bố mẹ. Vậy là giông bão qua rồi, cô bé ấy đã an toàn và lại hạnh phúc bên bố mẹ mình. Tú Phong ngồi ra ghế, bần thần nghĩ ngợi. Tự dưng cậu nhớ Hương Ly và lời nói vừa rồi của mình nói với cô. Cậu chợt thấy quá đáng quá. Cô đâu có làm gì sai mà cậu lại như thế chứ? Cô có quyền ích kỷ vì thấy cậu bỏ đi với người con gái khác mà? Chỉ là lúc đó, cậu quá lo sợ cho tính mạng Ngọc Thuỷ, và vẫn còn tức giận chuyện cô bỏ cậu đi nên đã nóng giận với cô.
Tú Phong đứng lên, chạy ngay về. Cô đã chờ cậu ngay ở cổng. Cậu mừng rỡ vô cùng, vội lao đến ôm chặt cô:
“Hương Ly, anh xin lỗi, anh đã tức giận vô cớ. Đừng giận anh nhé!”
“Bỏ ra!”
Tiếng của cô lạnh lùng vang lên trong không gian.
Tú Phong chết đứng một hồi rồi buông cô ra. Cô nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lẽo, có phần căm thù. Cô giơ cuộn giấy trên tay ra:
“Cái này là cái gì?”
“Em nói gì anh không hiểu?”
“Lại còn giả vờ nữa à!?” – Cô mở cuộn giấy ra.
Đó là bức tranh vẽ một cô bé xinh xắn có đôi mắt to tròn.
“Đây là…Tranh của em ngày xưa hả?”
“Anh đừng có làm bộ nữa!!! Anh hãy nhìn đi!” – Cô chỉ vào chữ ký phía dưới bức tranh.
“Chữ ký này thì sao?”
Nước mắt Hương Ly trào ra vì uất hận. Cô hét lên:
“Anh có biết kẻ sở hữu bức tranh này chính là kẻ đã hại tôi không!!??”
“Cái gì cơ?”
“Bức tranh này là cô Thảo – mẹ Thiên Duy vẽ tôi hồi nhỏ, ngày mà tôi còn hai con mắt. Nhưng đúng ngày tôi nhận được bức tranh này thì một thằng bé lạ đi cùng mẹ nó đã đến cướp giật bức tranh của tôi một cách vô cớ, chắc vì mẹ tôi và mẹ nó quen nhau nên mải nói chuyện và không để ý đến tôi. Vì giành giật bức tranh này mà thằng bé đó đuổi đánh tôi, tôi chạy ra đường và gặp tai nạn để cho cuộc đời tôi đau khổ thế này đây! Vì vết thương trên mắt mà tôi hồi bé tí đã phải nằm viện, vì vết thương này mà sáu năm trời tôi rời xa bố mẹ, rời xa những người mà tôi yêu thương để sống cùng lão Trọng đó! Tôi hận kẻ nào đã hại tôi, cho dù là một thằng bé đi nữa. Và thằng bé đó là người cầm bức tranh này, bức tranh đó lại ở trong phòng anh!!!”
“Ở trong phòng anh? Em đùa à??”
“Trong cái tủ đựng album ảnh của anh chứ ở đâu?”
“Anh đâu có biết chứ? Mà nó cũng đâu chắc là bức tranh đó!”
“Không chắc à, nhìn đi!” – Cô giở tờ giấy Thiên Duy đưa – “Đây là bằng chứng mà Thiên Duy đưa cho tôi! Cô Thảo chỉ vẽ hai bức tranh duy nhất là có cái chữ ký như thế này.”
“Dù là thế em cũng không thể tin anh hại em được! Anh làm sao có thể hại em kia chứ???”
“Không hại à? Anh nhớ thế nào được? Anh có trí nhớ tốt lắm mà, vậy anh có nhớ hồi nhỏ của anh có gì không?”
“Anh…” – Dù trí nhớ tốt nhưng Tú Phong không tài nào nhớ được chuyện từ quá lâu như thế.
“Anh không nhớ thì dựa vào đâu mà nói anh không làm chứ? Anh là kẻ xấu xa, bắt cá hai tay, tôi thừa biết điều đó! Nên từ nhỏ anh đã xấu xa rồi.”
“Em giận anh chuyện Ngọc Thuỷ à?”
“Tôi không thèm giận cái chuyện đó! Nhưng tôi không chịu được việc tôi đã không nhìn ra mọi thứ suốt thời gian qua. Anh phải biết tôi yêu anh đến thế nào, nhưng tôi không muốn bị lừa dối, anh hiểu không?”
“Hương Ly, em không thể tin anh sao!!!???” – Tú Phong lao đến, lay mạnh vai Hương Ly.
“Buông cô ấy ra đi.” – Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Cả hai quay lại. Là Hoàng Vũ ư? Hoàng Vũ đứng dưới mưa, chiếc áo phông không còn màu trắng mà mặc màu đen u ám. Đôi mắt cậu nhìn Tú Phong với ánh nhìn sắc bén. Cậu đi tới kéo Hương Ly ra khỏi Tú Phong.
“Hoàng Vũ, không phải chuyện của cậu!” – Tú Phong tức giận.
“Cái gì mà không phải chuyện của tôi? Đứng đó nghe chối tai quá thì vào can thiệp chứ sao?”
“Cậu…”
“Một kẻ không ra gì, tình cảm thì mập mà mập mờ lúc dành cho người này, lúc dành cho người khác thì đừng có mong giành được tình cảm của cô ấy. Thật đáng khinh rẻ! Vết thương trên mắt cô ấy hoá ra là do cậu.”
“Tôi không làm điều đó! Còn cậu thì tốt gì hơn tôi mà đòi dạy bảo tôi?”
“Tôi chỉ yêu mình cô ấy!” – Hoàng Vũ kéo tay Hương Ly đi.
“Có thật là yêu một mình Hương Ly, hay là còn có cả Hương Anh nữa?” – Tú Phong bỗng cất lên giọng nói khinh miệt.
Hoàng Vũ sững người đứng lại khi nghe thấy cái tên đó. Tức giận trào lên, cậu bỗng quay lại đấm cho Tú Phong một quả khiến Tú Phong không kịp chống đỡ, ngã ra đất. Hoàng Vũ vẫn ánh mắt chết người đó, gầm lên:
“Nếu dám nhắc đến Hương Anh thì đừng trách tôi giết cậu!”
Nói rồi cậu kéo Hương Ly đi bỏ lại Tú Phong sững sờ ở đó với nỗi đau đớn như muốn nát tan trái tim…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT