Định mệnh nắng, mưa và giọt nước mắt

Người ta thường nói, mưa và nắng tưởng rằng đối lập nhau nhưng thực tình luôn ở bên nhau.

Nắng xuất hiện là cũng sẽ có mưa.

Sáng sớm hôm ấy, một buổi sáng trời nắng thật đẹp. Những ánh nắng chiếu rực rỡ trên bầu trời như muốn mỉm cười cùng với vạn vật. Từng lá cây như được bừng sáng xanh khi nắng chiếu vào, những bông hoa hé nở theo nắng. Nắng chiếu vào một bệnh viện nơi có những tiếng khóc chào đời của các sinh linh bé nhỏ được cất lên.

Một cửa phòng được mở ra bởi cô bác sĩ hiền dịu:

“Ai là người nhà của sản phụ Vũ Thị Ngọc?”

“Là tôi!” – Người đàn ông ăn mặc bảnh bao với gương mặt tràn đầy hạnh phúc đứng lên.

“Chúc mừng anh và cả nhà, chị đã có một bé gái!”

Cả nhà ai nấy đều vui mừng khôn xiết, cuối cùng sinh linh bé bỏng mà họ chờ đợi đã được sinh ra.

Người phụ nữ trẻ bên trong phòng cũng không cầm được nước mắt khi nhìn thấy con mình. Bé gái sinh ra đỏ hỏn, bé xíu nhưng rất xinh xắn, cái nét giống cả bố lẫn mẹ. Tiếng khóc của bé cũng không quá to, chỉ vừa để bé thở, cảm nhận cuộc sống mới. Mẹ bé vô cùng hài lòng và các bác sĩ cũng vậy.

Sản phụ Vũ Ngọc được chuyển về phòng nghỉ. Suốt cả ngày, chồng chị và gia đình cứ túc trực để chăm lo. Ngày nắng đẹp, đứa bé cũng đẹp nữa, khỏi nói gia đình ấy vui đến mức nào. Chỉ có duy nhất một sản phụ cùng phòng với gia đình này thì buồn rười rượi, Vũ Ngọc rất ngạc nhiên vì chị thấy người phụ nữ đó có một bé trai, chỉ nhìn qua thôi cũng thấy bé trai đó rất đáng yêu, khéo lớn lên sẽ cực kỳ đẹp trai tuấn tú, vậy mà người mẹ thì buồn rầu như vậy. Ngạc nhiên hơn là sản phụ đó chẳng có người nhà đến thăm thì phải…

Ngay chiều đó, những đám mây đen kéo đến đầy trời. Gió giật mạnh ngoài cửa sổ, dù đóng cửa kính nhưng ai cũng nhìn thấy gió thổi bụi mù mịt, đường đi đông đúc vì dòng người chạy mưa. Tiếng sấm đì đùng trên trời, báo hiệu một cơn mưa lớn. Em bé gái dù vẫn ngủ ngoan nhưng cũng phải cựa quậy vì thời tiết thay đổi nên mỗi đứa trẻ đều cảm thấy khó chịu.

Và bỗng một tiếng khóc xé không gian vang lên!

Cả căn phòng giật bắn mình nhìn về phía sản phụ có đứa bé trai. Không hiểu tại sao đứa bé trai đó cứ khóc thét lên, đúng là thời tiết có thay đổi nhưng không thể khiến một đứa bé mới sinh như thế khóc to vậy được. Tất nhiên tiếng khóc không khoẻ như đứa trẻ lớn hơn nhưng vẫn đủ để các em bé khác khóc ré lên. Các sản phụ bế dỗ con, người nhà những sản phụ đó thì tức giận quay ra quát mắng người mẹ này. Người mẹ tội nghiệp bế con, đung đưa, dỗ dành, cho sữa đủ kiểu nhưng em bé cứ khóc to hơn. Mưa ngoài kia bắt đầu rơi, càng lúc càng nặng hạt.

Vũ Ngọc thấy không thể để như vậy, lại thương tình cho người mẹ ấy liền nói:

“Chị đưa đây tôi bế cho nào!”

“Không cần đâu…” – Giọng người mẹ đó áy náy.

“Chứ chị muốn nó khóc vậy à? Đừng ngại, cứ đưa đây!”

Người mẹ ấy đành đưa con cho Vũ Ngọc. Vũ Ngọc tuy còn rất trẻ nhưng vì chị là một cô giáo mầm non nên chị rất biết tính trẻ con, đứa bé vừa được chị bế, vỗ về là thôi khóc, chìm vào giấc ngủ. Lúc này em bé lại thật ngoan, nhưng Vũ Ngọc linh cảm đứa trẻ này rất lạ kỳ.

“Nó ngủ rồi, tôi đặt tạm nó ở đây nhé?” – Vũ Ngọc nói.

Người mẹ gật đầu, dù sao cho nó ngủ say đã rồi hẵng bế về với mẹ. Vũ Ngọc đặt đứa trẻ nằm cạnh con gái mình. Bé gái vẫn ngủ rất ngoan, và em bé trai cũng không hề khóc khi nằm ở nơi xa mẹ như vậy.

Vũ Ngọc nhìn hai đứa trẻ ngủ mà hài lòng.

Bỗng nhiên chị giật mình khi thấy có một giọt nước trên khoé mắt bên phải của con gái mình.

Chị nhìn ra cửa sổ chưa đóng, mưa càng lúc một to nên những giọt nước mưa cứ bắn cả vào trong phòng và có lẽ giọt nước kia chính là giọt mưa. Chị vội đóng cửa sổ lại để hai đứa trẻ ngủ ngon hơn, căn phòng cũng thêm yên tĩnh.

Giọt nước ấy…

Là giọt mưa?

Hay là giọt nước mắt…?

——————

“Từ từ thôi nào, ngã bây giờ con!”

Đôi vợ chồng cứ phải chạy theo đứa con gái đang chạy về phía ngôi trường mẫu giáo. Đứa trẻ nào cũng sợ đi học mẫu giáo vì phải rời xa cha mẹ, nhưng cô bé này thì khác. Mới có 3 tuổi mà bé đã nhận thức được nhiều thứ, thấy việc đi học là một điều vui vô cùng.

Trường gần nên ai cũng biết đến gia đình này, thấy vậy bật cười:

“Con nhà tôi nhìn thấy trường là khóc ầm lên, chả bù cho cái Ly!”

“Trông con bé kìa, yêu chết đi mất.”

“Nhà đó sướng thật, đã giàu có rồi còn có con xinh nữa!”

“Xinh đã đành, lại ngoan và tự tin. Tôi chỉ ước có con như nó! Sao tôi thích đôi mắt của nó thế không biết?”

“Soi kỹ thế, mắt nó cũng soi!?”

“Trời ơi các bác chán thật, mắt nó trong veo như pha lê ấy, tôi lúc nào chả lấy làm cảm hứng sáng tác!”

“À quên mất cô là hoạ sĩ, hahahaha!!!!”

Vợ chồng Vũ Ngọc nghe vậy mà cười thầm. Chẳng hiểu con bé Hương Ly này giống ai nữa mà đúng là có một đôi mắt tuyệt đẹp. Chị lúc nào cũng buộc tóc cao cho con để đôi mắt ấy không bị che mất. Chính chị còn thích nhìn vào đôi mắt này, đứa trẻ nào cũng có mắt đẹp cả nhưng mắt của con gái chị lại đặc biệt hơn. Nó trong veo như viên pha lê, nhìn tưởng là bầu trời lấp lánh những ngôi sao đang ở trong đó, trong một đôi mắt ngây thơ, đáng yêu nhưng đặc biệt là ở chỗ lúc nào cũng long lanh như có những giọt nước lúc nào cũng chứa đựng.

“Hương Ly!” – Cô hoạ sĩ hàng xóm đó gọi.

“Kìa con ra gặp cô kìa!” – Mẹ bảo Hương Ly và cô bé ngoan ngoãn đi ra.

“Cô mất mất ngày để vẽ được chân dung con đó nhá, con xinh ơi là xinh ấy, tặng con nè!”

Hương Ly thấy bức tranh mình thì thích lắm, dù cô bé không nghĩ đó là vẽ mình, chỉ biết cứ là tranh vẽ thì thích rồi.

“Cháu “tám” ơn “tô” ạ!” – Bé cám ơn cô rất lễ phép dù rằng vẫn còn nói chưa ra từ, “cám” thì thành “tám”, “cô” thì thành “tô”, nghe thật đáng yêu.

“Ngoan quá, đi học tốt nhé con!” – Cô hoạ sĩ cười.

Hương Ly một tay cứ giữ khư khư bức tranh và tiếp tục đi đến trường thật nhanh. Bé sẽ khoe cô giáo bức tranh này, và cô giáo sẽ cho bé quà, nghĩ thế mà đã vui rồi.

Bỗng nhiên bố mẹ Hương Ly giật mình đứng lại. Trước mặt họ có một người phụ nữ đang đi tới, tay dắt đứa con trai. Vũ Ngọc nhận ra đó chính là người phụ nữ mà ngày sinh Hương Ly chị đã gặp.

“Ơ có phải chị không?”

“Chị là…?”

“Tôi Ngọc đây, chị nhớ tôi không? Nhà chị gần đây à?”

“À vâng đúng rồi, tôi nhớ! Nhà tôi cũng gần đây, tôi đang cho cháu đi học. Lâu lắm mới gặp chị.” – Người phụ nữ cười nhưng không giấu được nét buồn trên khuôn mặt.

Lúc này Vũ Ngọc mới để ý đến đứa trẻ. Bé trai ngày nào giờ mới 3 tuổi nên cũng không thay đổi quá nhiều, chỉ là Vũ Ngọc thấy cậu bé có vẻ rất cứng rắn, lạnh lùng, chẳng nói chẳng rằng gì dù rằng đúng như chị nghĩ, cậu bé nhìn rất đẹp trai. Cậu bé đang mải chơi một cái que gỗ nhọn chắc nhặt được bên đường, trẻ con hay mày mò nhặt nhạnh mà.

“Chào cháu!” – Vũ Ngọc mỉm cười.

Cậu bé chẳng nói gì cả. Hương Ly không hiểu chuyện gì cả cứ kéo tay mẹ đi tiếp.

Và cậu bé nhìn thấy Ly. Tự dưng cậu đi tới. Chẳng nói chẳng rằng gì cậu giật phắt bức tranh trên tay cô bé. Cô bé thấy bị cướp mất thì khóc toáng lên. Người mẹ của cậu bé vội vàng tóm con lại nhưng cậu bé nhất quyết không trả, cứ giữ chặt bức tranh lại. Vũ Ngọc hốt hoảng:

“Cháu, cháu trả cho bạn đi!”

Nhưng cậu bé cứ giấu bức tranh ra đằng sau. Người phụ nữ kia rối rít:

“Tôi xin lỗi, không hiểu sao thằng con tôi từ lúc sinh ra đã bướng bỉnh và bắt nạt những bạn khác như thế này!” – Rồi chị đánh con một cái – “Mày có trả lại cho bạn không?”

Bị đánh quá đau, cậu bé buông bức tranh ra rơi xuống đất, lầm lì không nói gì. Người mẹ bực mình nhìn cậu rồi nhặt bức tranh đem tới trả cho Hương Ly, nhưng…

Cậu bé bỗng chạy tới đẩy Hương Ly ngã xuống đất, lưng cô bé trầy xước. Đau quá bé khóc ầm lên, nhưng cậu bé kia chẳng biết gì cả vì còn quá nhỏ, chẳng biết đến đau đớn của người khác mà cứ thế chạy đến. Cậu chỉ biết là cô bé đã khiến cậu bị đánh, bị mẹ mắng, cậu không chịu như vậy.

Các phụ huynh hốt hoảng chạy tới nhưng cô bé Hương Ly vì quá sợ hãi nên đã quay người bỏ chạy ra phía đường để tránh cậu bé kia. Vũ Ngọc hét lên:

“Hương Ly, đừng chạy ra đấy con ơi!!!!”

Nhưng không kịp nữa rồi, cô bé ấy làm sao biết mình đang chạy đi đâu?

Một chiếc xe ô tô từ đâu lao đến không kịp phanh lại…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play