(9) Chưa bao giờ đánh mất

“Tỉnh rồi sao, hoàng tử?” – Một giọng nói mỉa mai khinh miệt vang lên.

Đầu đau như búa bổ. Hình như đã quá lâu rồi cậu thiếu niên ấy mới cảm nhận được ánh sáng sau bao lâu chìm vào trong giấc mơ của bóng tối. Nơi đây là đâu? Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao cậu lại ở nơi này? Từng ký ức bắt đầu trở về, cậu bắt đầu bình tĩnh lại, và cũng bắt đầu nhận ra mình đang ở một nơi không hề tốt đẹp bình yên gì.

Tú Phong mở mắt. Hai gã bịt mặt, đeo kính đen đang ngồi đó nhìn cậu cười chằm chằm.

”5 tháng rồi mới tỉnh, tụi tao tưởng mày chết nên định đi chôn rồi đấy!”

”May nhờ tụi tao cứu không thì mày xuống âm phủ từ đời tám hoành nào rồi, haha!”

Phải rồi, cậu đã bị đống đổ nát đó đè xuống, nhưng may mắn là nhanh chóng được một đám người gỡ đống đổ nát đó ra và sau đó thì cậu không biết gì nữa. Nhưng qua lời hai tên này cậu càng nhận ra được chuyện gì xảy ra với mình. Tại sao chúng lại cứu cậu vậy? Chẳng phải cậu chết đi thì sẽ chúng sẽ gỡ được gánh nặng sao?

”Vì một con bé, à không, hai con bé mà mày cũng liều mạng gớm!” – Một thằng lại cười.

Tú Phong vẫn nằm đó, im lặng, ánh mắt lạnh như băng đang nhìn vào nơi nào đó xa xôi. Cậu nhìn thấy hai người con gái đó…Cô bạn mà cậu luôn dành tình cảm suốt bao nhiêu năm và cô bé mà cậu đã luôn bảo vệ, săn sóc, thương yêu.

Họ đều đang ở đâu rồi?

”Nè, có nên kể cho nó nghe chuyện gì về hai đứa con gái của đời nó không?”

”Cứ kể đi! Nó có chạy được đâu? Mà tao đang muốn xem cái mặt lạnh băng của nó có khóc được không đây, haha! Nó khóc thì đẹp trai lắm!”

”Ừ phải đó!” – Thằng kia cúi mặt xuống gần Tú Phong – “Hai đứa con gái của mày đều toi đời cả rồi, hố hố!!!”

Tú Phong vẫn lạnh lùng, ánh mắt không xao động, nhưng…

”Hương Ly bị mày làm mù mắt, mất tích cùng thằng Hero!”

Thằng kia tiếp lời:

”Con bé Ngọc Thủy thì siêu ngốc, nó được chúng tao cứu và cũng bị chúng tao lừa. Nó tin Hương Ly đã giết mày nên đi tìm Hương Ly rồi. Và chắc chắn nó đã cho Hương Ly một dao, hô hô hai đứa con gái ẩu đả lẫn nhau, tao rất thích xem cảnh này đấy!”

BỐP!

Thằng áo đen chưa kịp dứt lời đã lãnh trọn một cú đấm vào giữa mặt, hắn ngã dúi dụi vào thằng đứng đằng sau nên cả hai cũng ngã lăn ra đất. Tú Phong ngồi dậy, giật cái dây truyền nước trên tay ra, gương mặt vẫn không một chút biểu cảm, nhưng ánh mắt thì đỏ ngầu lên đầy tức giận như muốn thiêu đốt hai thằng khốn kiếp kia.

Tú Phong lấy hết sức bước xuống giường, đi nhanh khỏi căn phòng. Nhưng vết thương còn chưa khỏi nên cậu không thể đi nhanh được, cậu đưa tay ôm vết thương, cố lê bước đi. Hai tên kia ngồi dậy nhanh chóng đuổi kịp cậu, tóm lấy cậu:

”Mày chết rồi nhá!”

”Tránh ra!”

Lần này không còn là cú đấm nữa mà là “cú đá huyền thoại” của Tú Phong. Hai thằng kia dù có khỏe đến mấy thì làm sao địch được với cú đá xuất thần của một cậu thiếu niên đá bóng chuyên nghiệp như Tú Phong, cả hai đều bị thương và ngã ra. Tú Phong vội vã chạy đi, nhưng…

”Chạy làm sao được hả con trai?”

Một bàn tay gân guốc tóm lấy cậu quật ngã cậu xuống đất, bàn tay gớm ghiếc ấy lại túm tóc cậu kéo lên để cậu nhìn thấy hắn. Một gã bịt mặt, nhưng hắn khác hẳn những tên kia. Ở hắn toát ra sự đáng sợ tột cùng, và đôi mắt của hắn, rất giống đôi mắt của Hero và tên “đại ca” đã bắt cóc Ngọc Thủy kia, có phần giống tên “đại ca” hơn ở sự độc ác. Giọng của hắn rõ là một người đàn ông đứng tuổi, nhưng tuổi tác không là gì so với sức khỏe của hắn.

”Ông…”

”Haha con trai, sao mà tao có nhiều con trai thế? Tao phải bắt hết 5 thằng nhóm BOD về làm con cưng của tao cũng được, 5 thằng cộng với con trai cả của tao chắc là vang dội lắm đây!”

”Con trai cả…?”

”Tao có hai thằng con thì một thằng dám phản bội tao để cứu con bé Hương Ly! Con bé đó đến con trai tao cũng không tha! Tao sẽ dùng mày để dụ nó đến, và rồi tao sẽ xử lý nó, haha!!!”

”Đồ bỉ ổi…Ông đã hại Hương Ly, và lừa Ngọc Thủy…”

”Sao thế? Ngày đấy nghe lời tao có tốt hơn không? Mày cứ việc giết Hương Ly thì tao đâu có làm gì mày nữa. Còn giờ đây, tao sẽ cho mày chết dần chết mòn, chết vì chính những người con gái mày yêu. Tú Phong, mày thật là đáng thương! Hố hố hố!”

Tú Phong nghiến chặt răng, cố kìm nén cơn tức giận. Vết thương lại khiến cậu đau đớn, đống đổ nát đó khiến cậu bị thương khắp người, nhưng vết thương trong trái tim mới là đau nhất. Cậu chưa bao giờ cảm thấy đau dù bị thương nặng, cậu vẫn cố gắng chịu được, nhưng chỉ có hai nơi là cậu sẽ đau nếu bị thương. Đó là trái tim và bờ vai…

Trái tim thì giống như bao người khác thôi, ai mà chẳng yếu mềm nơi con tim, nhất là với Tú Phong đã sớm mất đi tình thương của mẹ vì cuộc ly dị ngày ấy.

Còn bờ vai, người ta nghĩ chắc là do cậu gặp vấn đề về xương nên dễ bị đau. Có lẽ đúng, vì xương vai của Tú Phong không được chắc chắn, cậu chọn đá bóng là vì thế, cậu rất ít chơi những môn thể thao đụng đến tay. Nhưng trong sâu thẳm, bờ vai ấy khó lòng để ai khác dựa vào, khi mà chính chủ nhân của nó cũng từng chịu nhiều nỗi đau đến vậy.

Tú Phong đau đớn vô cùng, phải chăng cậu vẫn quá yếu đuối, cậu không đủ mạnh mẽ mà đứng lên? Cậu đã không thể bảo vệ được hai người con gái mà cậu yêu quý. Cậu cảm thấy thật tội lỗi biết chừng nào! Cậu thấy mình hèn nhát, thấp kém, thua cả Thiên Duy, Bảo Nam, Tùng Lâm và cả Hoàng Vũ nữa. Thiên Duy dù luôn đau khổ vì mẹ mình đang ở bệnh viện tâm thần nhưng cậu luôn ở bên mẹ, tin rằng mẹ sẽ trở về bên mình. Bảo Nam thì luôn lạc quan, đứng lên trong cuộc sống. Tùng Lâm lúc nào cũng hát, hát để tự tin hơn, không mặc cảm về những điều khác xảy đến. Và đặc biệt là Hoàng Vũ có hoàn cảnh chẳng khá khẩm gì hơn cậu, thậm chí Hoàng Vũ chẳng còn mẹ, bố thì Hoàng Vũ không thèm gọi là bố nữa, cuộc sống của Hoàng Vũ còn cô đơn hơn cậu, vậy mà cậu cứ nghĩ chỉ mình cậu là đau khổ nhất trong nhóm sao? Chẳng có đâu! Khi mình cảm thấy tự ti, hãy nghĩ đến một điều rằng nhiều người khác bất hạnh hơn mình.

“Nghĩ gì đó, cậu bé?” – Gã đàn ông vẫn cười.

“…” – Tú Phong vẫn nghiến răng căm hận nhìn hắn.

“Tao đọc được trong ánh mắt mày rất nhiều đau khổ giằng xé đấy. Haizzz suốt thời gian qua tao làm cho mọi chuyện rắc rối quá cơ. Thôi được rồi, tao sẽ cho mày biết chuyện gì đã xảy ra ngay sau khi thanh toán được con bé Hương Ly!”

“Đồ khốn, không được đụng vào Hương Ly…”

“Thì sao? Con Ngọc Thuỷ đã không làm nên trò trống gì rồi thì tao sẽ tự ra tay vậy.” – Hắn vừa nói vừa lôi xềnh xệch Tú Phong đi, quăng cậu vào một căn phòng – “Ngồi đó và chờ con bé ấy đến với mày!”

Tú Phong ngồi trong căn phòng tối, cậu run lên vì vết thương đau, vì tức giận. Cậu muốn nói, muốn hét thật to mà không được.

“Hương…Hương Ly, đừng đến đây…”

“Tùng Lâm! Sao cậu lại…?” – Hương Ly ngạc nhiên.

“Tớ đi tìm cậu suốt, cuối cùng cũng tìm được rồi. Cái mật thư này, tớ hiểu đó.”

“Tại sao cậu hiểu được?”

“À vì bọn đó hầu như ai cũng có tờ giấy này chứ không phải một tên đâu. Tớ đã chứng kiến chúng nó vừa đưa Ngọc Thuỷ về. Tớ lừa tóm được một thằng yếu nhất bọn và bắt nó khai ra mật mã ấy mà.”

“Vậy mật mã nghĩa là gì?”

“Nói chung mật mã này dễ. “Vỡ tan hết rồi” là chỉ cái mê cung của chúng bữa nọ đã bị đánh sập. “Mặt trời lặn. Chạy về nơi ánh sáng sắp tàn” ý nói là chúng đã chạy về hướng tây nhìn từ cái mê cung ấy. “Lại một nơi nữa đang chờ đợi” đơn giản rồi, nói đến nơi ở mới của chúng. “Đau đớn không lường trước” là chơi chữ đấy, chú ý chữ “đớn” và chữ “lường” ghép lại là “đớn lường” nghĩa là “đường lớn” ấy mà (Tụi này thâm nho). Căn cứ của chúng đang ở một con đường lớn phía tây cái mê cung đó, nghe nói không xa đâu, nơi đó rất “chật chội, đông đúc” và chúng nó ẩn nấp tại đấy mà không ai biết cả.”

”Ồ hóa ra là như vậy, nhưng vẫn rắc rối quá, vì nó không nói đến địa danh cụ thể. Tùng Lâm, sao cậu không bảo cái thằng cậu tóm được dẫn đường cho cậu?” – Bảo Nam nêu ý kiến.

”Tớ cũng định như thế, nhưng mà tớ thấy lạ. Thằng đó nhìn như cố tình để tớ tóm được thì đúng hơn, hắn khai hết bí mật của cái mật thư này rồi nhanh chóng chuồn, tốc độ và võ thuật của hắn siêu đẳng chứ không yếu ớt như lúc tớ bắt. Tớ vội đuổi theo thì gặp mấy cậu đó.”

”Hình như có âm mưu gì ở bọn chúng, đời nào chúng để lộ bí mật cho mình…” – Bảo Nam nghi ngại.

”Dù là âm mưu cũng kệ!” – Bỗng Hương Ly lên tiếng.

”Hả? Hương Ly, cậu…”

”Tớ phải tìm được Tú Phong, tớ cảm thấy cậu ấy đang gặp nguy hiểm. Tớ đã khiến cậu ấy chịu khổ quá nhiều, dù vào bẫy tớ vẫn sẽ đi tìm cậu ấy!”

”Hương Ly…”

”Các cậu ở đây đi, chúng nó cần gặp tớ chứ không cần gặp các cậu đâu. Đừng để bị liên lụy nữa. Tớ đi đây!” – Nói rồi cô quay ngay đi.

”Khoan!”

”Tùng Lâm, sao?”

Tùng Lâm nhìn cô bằng ánh mắt buồn:

”Cậu phải an toàn nhé!”

”…” – Cô im lặng mấy giây – “Ừ tớ biết rồi!”

Rồi cô chạy đi. Cô biết Tùng Lâm nghĩ gì. Tùng Lâm đã đi tìm cô suốt 5 tháng qua, đã lo lắng cho cô rất nhiều, vậy mà khi tìm được cô thì cô lại dấn thân vào nguy hiểm. Cậu rất lo, rất sợ cô sẽ lại gặp chuyện và rời xa cậu lần nữa.

”I just wanna hold you

I just wanna feel you

I don’t know how to keep these memories baby

I hope that you will stay with me

Don’t ever leave me…”

”Chờ nhé, Tú Phong!”

Hương Ly chạy đi thật nhanh. Nhờ hỏi đường và đã nhìn lại được, cô đã tìm về cái mê cung đó. Hóa ra Hero đưa cô đi cũng xa lắm, chỉ là cô không nhìn thấy gì nên cứ ngỡ là xa thôi, ừ thì hơi xa nhưng vẫn gần thành phố của cô. Cái mê cung đã bị phá dỡ tan hoang, nhưng cô quan tâm gì đến nó chứ, cô chạy ngay về phía tây. Quả nhiên nơi đó dẫn đến một con đường lớn tấp nập người qua lại. Tụi này không trốn ở nơi vắng vẻ nữa mà hòa vào dòng người sao? Hàng trăm ngôi nhà thế này thì tìm đâu ra Tú Phong?

Chạy liên tục mấy cây số đã khiến Hương Ly mệt mỏi thực sự. Cô bất lực gục xuống.

”Tú Phong…”

Tại sao trong lúc này cô cảm thấy sợ mất cậu đến thế?

Cô nghĩ đến việc cậu đang bị thương, bị tụi con người đó hành hạ, đánh đập, khinh miệt, làm tổn thương đến tinh thần, rồi chúng biết đâu còn lừa cậu để cậu đau khổ, dằn vặt. Cô biết Tú Phong không mạnh mẽ, không dễ đứng dậy khi bị tổn thương, cô đau đớn vô vàn khi nghĩ đến việc cậu sẽ chết một cách đớn đau dưới tay những con người ấy.

Vô vọng, vô vọng thôi…Không thể tìm được cậu…

Có lẽ tờ giấy đó là âm mưu lừa cô, để cô càng không thể nào tìm được Tú Phong. Cô đã mất cậu, để cậu rời xa cô chứ không phải cô rời xa cậu nữa…

Cô nhận ra một điều.

Cô yêu Tú Phong…

Yêu cậu rất nhiều…

Khi mà mọi thứ đã đã đánh mất thì mới nhận ra trái tim của mình nghĩ đến điều gì.

Hương Ly tuyệt vọng nhìn dòng người cứ đang đi trên con đường ấy, không ai đoái hoài đến cô, không ai biết được cô đang nghĩ gì. Cô đau khổ hét lên:

“Tú Phong, anh ở đâu????”

“Hương Ly!”

Tú Phong giật mình đứng lên. Hình như cậu nghe thấy tiếng ai đó gọi. Giọng nói rất thân quen giống như giọng của cô. Có phải cô không? Một tiếng gọi rất nhỏ vang vọng ngay bên tai. Thật không nhỉ? Căn phòng này tường kín thế thì làm sao nghe thấy tiếng động nào được.

Nhưng chỉ thế thôi cũng đủ cho Tú Phong linh cảm điều gì chẳng lành. Chẳng lẽ Hương Ly đang đi tìm cậu thật ư? Nếu đến đây, cô sẽ rơi vào âm mưu của những kẻ đê tiện kia, cô sẽ ra sao…? Cậu không thể tưởng tượng ra nổi nữa, cậu chỉ cảm thấy càng thêm tức giận mà thôi. Cậu điên tiết đập cửa:

“Mở cửa ra!!!”

Nhưng bên ngoài không ai nghe thấy gì cả. Xung quanh cậu chỉ là bóng tối dày đặc.

Cậu cảm thấy tiếng gọi của Hương Ly đang đến gần cậu hơn. Chắc chắn cô ở bên ngoài! Cậu phải đi tìm cô, cậu không thể chịu thua thế này được. Cậu như con thú bị thương, đạp mạnh vào cánh cửa.

Cú đạp kèm theo cơn giận dữ đã khiến cánh cửa kêu rắc một cái. Tú Phong giật mình, căng mắt ra nhìn. Cậu nhận ra cánh cửa này làm bằng gỗ chứ không phải bằng sắt, dù gỗ chắc đến mấy thì cũng không là gì cả. Trời ạ, thế mà cậu không chịu để ý gì suốt từ bấy đến giờ! Tú Phong lùi lại mấy bước, lấy đà.

“Hương Ly, chờ tôi!”

Cậu lao đến, cú đạp còn mạnh hơn cả vừa nãy, đạp thẳng vào vết đạp vừa rồi. Cánh cửa đổ rầm xuống. Thế thì không phải gỗ chắc rồi. Nhưng sao chúng lại nhốt cậu vào phòng cửa gỗ nhỉ? Phòng cửa sắt thiếu gì, hay là chúng cố tình để cậu chạy trốn? Mặc kệ, giờ không phải lúc nghĩ chuyện đó. Tú Phong chạy ra ngoài. Bỗng có chục cánh tay lao đến giữ cậu lại khiến cậu bất ngờ không kịp chống trả. Lại là chúng – những kẻ dù chỉ là tay sai của tên đầu trò đó.

“Chú mày định chạy à, quên tụi tao vẫn giám sát sao?”

“Đang bị thương thì nằm đó dưỡng sức đi, cứ phải cố trốn làm gì!”

Tú Phong lấy hết sức nhưng càng bị đè xuống, mấy thằng tay sai khoẻ như vâm bẻ tay cậu quặp ra sau khiến cậu đau đớn khuỵu xuống. Tai cậu ù đi vì tiếng cười man rợ độc ác của chúng.

“HƯƠNG LY!!!!” – Cậu hét lên thật lớn.

“Tú Phong…” – Cô bừng tỉnh, vội vàng ngẩng lên.

Chẳng thấy gì ngoài tiếng xe cộ phóng đi trên đường đông đúc. Ảo giác sao? Không, tiếng gọi khá lớn, chắc chắn là của Tú Phong rồi. Hương Ly đứng dậy, chạy về phía mà cô cho rằng giọng nói ấy phát ra từ hướng đó. Có phải Tú Phong không? Có phải không?

“Tú Phong! Tú Phong!” – Cô vừa chạy vừa gọi.

Tiếng gọi rõ dần hơn, lúc này đã thoát ra khỏi căn phòng kín nên Tú Phong càng nghe rõ. Cậu không chịu nổi nữa, mấy thằng này ngáng chân cậu quá đi. Đừng có nghĩ rằng cậu dễ chịu thua, cậu không còn là cậu của lúc trước đâu!

Tú Phong gồng mình, đạp ngay cho thằng đang giữ cậu từ đằng sau một cú vào bụng, hắn bị đánh bất ngờ không kịp làm gì cả, ngã lăn và buông tay Tú Phong ra. Bọn này chẳng khôn như lão già chủ của chúng, giữ được tay mà không giữ chân thì làm trò trống gì. Mấy thằng còn lại định xông vào thì Tú Phong đã nện cho chúng vài quả đấm lại còn chơi trò domino để chúng ngã hết vào nhau, không đứa nào đứng dậy nhanh nổi. Nhân thời cơ ấy, cậu chạy nhanh đi, quên cả vết thương đang chảy máu khắp người. Nơi này không phải mê cung nên cậu dễ dàng thấy một cửa sổ, cậu trèo qua và nhảy ra ngoài.

“Thằng đó đang bị thương, không chạy được đâu! Anh em, mau đuổi theo!” – Tụi tay sai trong nhà kêu lên.

“Không cần đuổi!” – Giọng nói sắc nhọn của gã đàn ông lại vang lên kèm theo tiếng cười – “Cứ để chuyện vui tự xảy ra!”

“Tú Phong…” – Hương Ly ngã gục xuống.

Càng đi thì con đường ấy càng chật hẹp hơn, dòng người thì vẫn đông, càng chẳng thể tìm thấy gì. Đôi chân Hương Ly rã rời rồi, không thể đi được nữa. Mắt cô mờ đi, đầu cô hoa lên. Cô chạy suốt từ đêm qua đến giờ, cô quá mệt, không thể chịu nổi nữa. Cô tuyệt vọng rồi. Một giọt…Hai giọt…Những giọt nước mắt rơi từ mắt cô. Đau. Mắt cô chưa hẳn là hồi phục, nước mắt rơi là thấy đau. Nhưng đau ấy có bằng nỗi đau trong trái tim cô hay không? Ân hận. Xót xa. Đớn đau. Vô vọng. Đó là những cảm giác trong cô lúc này. Cô thấy mình nản thật rồi, buông xuôi thật rồi.

“Đồ ngốc, ai bảo chạy mất sức như thế hả?”

Một cơn gió khẽ thổi mạnh.

Hương Ly chết lặng mấy giây.

Giọng nói ấy…

Ngay trước mặt cô, nhẹ nhàng như một cơn gió.

Cô ngẩng lên, không tin nổi nữa.

Cậu thiếu niên đứng trước mặt cô với những vết thương đang chảy máu khắp người, thấm vào chiếc áo trắng, gương mặt thì cũng đầy những vết xước là những dấu tích của việc chống trả lại những kẻ tay sai kia. Nhưng vẫn là đôi mắt ấy, vẫn là giọng nói ấy, vẫn là con người ấy, không thể khác được. Đôi mắt khi nhìn người ta thì lạnh lùng có thể giết chết ánh mắt khác, nhưng khi nhìn cô lại ấm áp và dịu dàng như cơn gió đang thổi nơi đây.

“T…Tú…” – Cô không gọi nổi tên cậu nữa.

Cậu quỳ xuống, dường như cậu chẳng thèm để ý những vết thương trên người mình. Cậu mắng cô:

“Ngốc lắm! Có biết là đi tìm tôi thì nguy hiểm thế nào không? Cứ để mặc tôi có tốt hơn không? Sức khoẻ đã như thế này mà còn dám chạy đi như thế, sao em luôn bảo tôi ngốc mà em ngốc hơn cả tôi vậy? Nếu em làm sao thì tôi sẽ thế nào chứ!?”

Nhưng Tú Phong chưa kịp dứt lời thì…

Hương Ly lao lên ôm chặt lấy Tú Phong, nhẹ nhàng hôn cậu.

Một nụ hôn nhẹ như gió, có phần ngượng ngùng, nhưng lại đầy yêu thương. Cậu có hiểu cô đang nghĩ gì không? Chỉ mấy phút trước đó cô sợ là cậu đã rời xa cô rồi, đã không còn ở bên cô rồi, nhưng cuối cùng cậu đã ở lại đây. Cậu có biết cô như người chết sống lại không? Cô biết mình ngốc chứ bộ, nhưng cô vẫn quyết đi tìm cậu, vì chỉ có một lý do thôi…

Tú Phong ngỡ ngàng trước hành động của Hương Ly, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra điều gì đó khi mà những giọt nước mắt ấy đang rơi vào khoé môi cậu thấy mằn mặn. Bỗng dưng giận chính bản thân. Sao cậu lại mắng cô như vậy chứ? Cô đâu có ngốc, chỉ là cô không muốn rời xa cậu, muốn cậu ở bên cô nên cô mới quyết đi tìm cậu như thế. 5 tháng qua cậu bỏ cô ở nơi xa lạ với nỗi lo lắng khôn nguôi, cô đã dằn vặt biết bao vì sợ đã đánh mất cậu rồi.

“Chưa bao giờ đánh mất đâu, Hương Ly à…”

Nghĩ rồi cậu đáp trả cô bằng một nụ hôn nồng nàn, ngọt ngào hơn. Gió quyện vào gió, trái tim hoà vào trái tim, tình yêu tan vào tình yêu như đã trở thành một.

Dòng người vẫn cứ đi như dòng đời còn đổ xô nhiều giông bão.

Nhưng dù giông bão, chỉ cần con người tìm đến nhau, nắm chặt tay nhau, thì cũng đều sẽ vượt qua…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play