(5) Cuộc trò chuyện khi đi hái hồng xiêm

Hương Anh đang định kéo Hoàng Vũ xuống nhà thì bỗng nhiên cô giật mình đứng lại:

“Ê hái quả mà không có rổ sao đành, vừa thấy trong phòng cậu có cái rổ, vào lấy cái!”

Cô chạy ngược lại vào phòng Hoàng Vũ, cậu chỉ biết ngán ngẩm nhìn từ bên ngoài. Người dì cũng chịu thua cái cô bé này.

Hương Anh đảo mắt liếc ngang liếc dọc và cũng phát hiện ra cái rổ mình để ở trên bàn. Cô liền nhấc chiếc rổ ra nhưng giật mình khi thấy hình như có gì đó kẹp ở ngăn kéo. Hình như là một tờ giấy thì phải?

“Giấy gì thế này?” – Hương Anh định mở ngăn kéo để rút tờ giấy ra.

“Đừng có động vào nó!” – Bỗng Hoàng Vũ hét lớn.

Hương Anh giật mình, bỏ tay ra khỏi tờ giấy. Hoàng Vũ gương mặt đang ngờ nghệch bỗng trở nên gườm gườm dữ tợn, cậu đi vào nhét tờ giấy vào giữa đống sách trên giá rồi nói:

“Cậu muốn làm gì phòng tôi cũng được, nhưng cấm được đụng vào tờ giấy đó! Đi!” – Lần này là cậu kéo cô đi.

Hương Anh thật sự tò mò và ngạc nhiên trước hành động của Hoàng Vũ? Tờ giấy đó…rốt cuộc là gì vậy? Nhưng tất nhiên, có tò mò đến đâu thì Hoàng Vũ không để cho cô được phép ngoái lại nhìn tờ giấy đó một lần nào nữa, cậu lôi cô xềnh xệch ra ngoài vườn.

Trời đang vào buổi chiều, gió lạnh thậm chí có phần rét nữa nhưng vẫn có ánh nắng chiếu ấm áp. Cây hồng xiêm trước vườn không được xanh tốt nhưng vẫn cao lớn vươn vai trong gió. Vẫn có những quả hồng xiêm chín, to nhìn ngọt lịm như vẫy chào người hái. Hương Anh hái quả rất khéo, nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn, không bị gãy cành, cũng không để rơi quả nào kẻo bị nát. Còn Hoàng Vũ thì ngồi ở cái ghế dài để ở vườn, gườm gườm nghĩ ngợi chuyện gì có vẻ liên quan đến tờ giấy bí ẩn kia.

Hương Anh thấy vậy thì chọn một quả to nhất rồi ngồi xuống cạnh cậu:

“Ăn đi này, trông mặt buồn thỉu buồn thiu thế?”

“Ai buồn?” – Hoàng Vũ chợt tỉnh lại – “Đã rửa đâu mà ăn?”

“Gớm thế đi rửa đi!”

Hoàng Vũ chần chừ, lười chết đi được, cái vòi nước ở tít đằng kia. Hương Anh cười, rồi bẻ đôi quả hồng xiêm ra, lấy một nửa chén liền, ăn cả vỏ cũng chẳng hay:

“Ăn thế nó mới ngon, rửa rửa rồi gọt gọt, lười lắm không thích. Thích ăn “mọi rợ” thế này cơ.”

Giọng nói pha hài hước của cô khiến Hoàng Vũ bật cười. Dù cậu cười rất nhẹ, nhưng nụ cười đó thật sự đẹp…

Cậu cầm lấy nửa quả hồng xiêm mà Hương Anh đưa, vừa ăn vừa nhìn về phía hoàng hôn đang lặn sau những ngôi nhà và con phố trước mặt. Hương Anh bỗng lên tiếng:

“Cùng trong thành phố mà ở đây yên tĩnh và đẹp thế, ngay chỗ nhà tớ đã toàn nhà với cửa, chẳng thấy hoàng hôn đâu cả.”

“Thì vốn dĩ nó như thế!” – Hoàng Vũ đáp cụt lủn rồi lại ăn.

“Ơ nhưng mà cậu ở đây từ nhỏ à?”

“Thì sao?”

“Nơi này rất xa trường tiểu học ngày xưa của bọn mình, gần như ở ngoại thành luôn ấy, vậy ngày xưa cậu đã ở đây mà đi học đến trường xa như vậy?”

“Biết làm sao được, ngoài trường tiểu học đó thì chẳng còn trường nào chấp nhận tôi.”

Hương Anh giật mình nghĩ đến lời nói của người dì: “Nhưng bác vẫn sống tốt với nó, thằng bé nhỏ nên không biết gì, chỉ là cho nó đi học thì nó càng nhận ra được nó thiếu vắng mẹ, lớp 1,2 vì nó bị bạn bè trêu không có mẹ ghê quá nên nó phải chuyển sang trường mấy cháu hồi lớp 3 đấy”. Cô thầm nghĩ, chắc những ngày đi học xa như vậy người dì sẽ rất vất vả.

“Nhưng tớ có thắc mắc…”

“Gì?”

“Cậu nhà xa nhưng lại ở gần đây đã đành, còn Tú Phong, Bảo Nam, Tùng Lâm và đặc biệt là Thiên Duy, nhà rất gần nhà Hương Ly ngày trước nhưng tại sao đều chuyển đến trường B. này học thế?”

“Tôi không biết!” – Hoàng Vũ đáp thờ ơ.

“Hả? Cậu…”

“Có lẽ là do chúng tôi chỉ còn có nhau.”

“…”

“Thực ra thì Tú Phong cũng ở đây từ nhỏ, ngày đó cũng đi học xa như tôi, nhưng lý do gia đình cậu ấy muốn đi học xa vậy là vì trường tiểu học đó rất tốt, vả lại gia đình Tú Phong có điều kiện nên cũng chẳng lo gì. Vì thế, lên cấp III Tú Phong học ở đây là điều dễ hiểu. Trường B. gần nhà cậu ấy hơn là phải đi xa lắc xa lơ, vả lại Tú Phong học không được giỏi, vào trường B. là đúng rồi. Thiên Duy là bạn thân của Tú Phong, hơn nữa cậu biết chuyện mẹ của Thiên Duy – cô Thảo rồi đấy. Từ sau cái việc gia đình Hương Ly bị tai nạn là cô ấy hình như mắc bệnh về thần kinh, suốt ngày điên loạn, gia đình Thiên Duy vì thế mà khổ hơn. Gia đình Tú Phong đã quyết định giúp đỡ Thiên Duy nên hiện tại thì bố Duy đi làm xa, mẹ vẫn ở trong viện và hàng ngày ngoài cậu ấy thì có họ hàng lên chăm sóc nữa. Thiên Duy học tốt, nhưng vì cậu ấy quá khổ và chỉ có Tú Phong là bạn tri kỷ nên quyết định học trường B.”

“Đấy là về Thiên Duy và Tú Phong, còn…” – Hương Ly hơi ngập ngừng sợ Hoàng Vũ khó chịu, cậu đã nói nhiều thế mà.

Nhưng Hoàng Vũ không hề tỏ ra khó chịu:

“Tùng Lâm có lẽ là người mà ít ai hiểu về cậu ấy nhất, tôi là bạn thân của cậu ấy nên cậu ấy toàn tâm sự với tôi. Tùng Lâm có bố mẹ, có gia đình nhưng dường như cậu ấy khổ là…bố mẹ không quan tâm còn ông bà thì chiều quá mức. Cậu nhớ cô Trang, cái cô xinh xinh chủ nhiệm lớp 4 của bọn mình không? Cô ấy tuy là mẹ Tùng Lâm nhưng không bao giờ chiều cậu ấy, toàn để cậu ấy tự lập, có nhớ lần đầu tiên gặp bọn mình cậu ấy đã nói “Bố mẹ tôi chẳng bao giờ phải đưa đón tôi đến tận nơi, tôi tự đi thôi, nhà trường cho tôi vào rồi mà” không? Thế nhưng ông bà của Tùng Lâm, nhất là bà cậu ấy chiều cậu ấy thái quá vì sợ cháu mình không đẹp trai thì thiệt thòi. Tùng Lâm thì nghịch ngợm lắm, yêu hát và yêu…Lady Gaga, toàn ăn mặc quái dị thôi, nhưng bà cậu ấy cho tất, mặc gì thì mặc. Bố mẹ cậu ấy bận suốt ngày, cô Trang đến năm lớp 4 mới về trường ta dạy đấy chứ nghe nói ngày trước dạy ở xa lắm, chẳng quan tâm đến con cái được, cũng đâu nghĩ là Lâm ăn mặc quái dị…ngay cả lúc đến trường. Chính vì được chiều nên bạn bè cũng ghét Lâm suốt từ lớp 1 đến lớp 3, cậu ấy còn xấu nữa. Nhưng sau khi cậu ấy hát cho tôi nghe bài hát về mẹ, tôi nhận ra cậu ấy còn đẹp hơn khối người…” – Hoàng Vũ nghẹn giọng khi nhớ lại những câu hát ngô nghê của Tùng Lâm ngày đó. – “Rồi chúng tôi đi đâu cũng có nhau, dĩ nhiên lên cấp III thì cậu ấy đòi học cùng tôi bằng được rồi, và nếu không có cậu ấy tôi cũng không thích học ở đây.”

Hương Ly ngẩn người. Phải rồi, Hoàng Vũ thiếu tình yêu thương, cha mẹ không có thì nếu không có người bạn Tùng Lâm liệu sẽ ra sao chứ?

“Thế Bảo Nam thì sao? Cậu ấy vốn rất trong sáng đáng yêu, sao lại vào trường B. và còn gia nhập BOD nữa?”

“Bảo Nam mới quen hồi lớp 5 nên tôi chẳng rõ lắm, hãy hỏi Tú Phong ấy, tôi thấy Tú Phong rất quý Bảo Nam.”

“Tú Phong quý mọi người vậy sao lại là người…” – Ý Hương Anh muốn nói là “sao lại là người như Hoàng Vũ nghĩ”, cô đâu biết Hoàng Vũ có thể lừa được bất cứ ai chứ.

“Đừng có nhắc đến cậu ta được không, tôi mệt lắm rồi! Nói mỏi cả mồm, giờ cậu nói đi!”

“Nói gì?”

“Cho tôi biết một điều thôi: Vì sao cậu lại chuyển đến sống ở gần đây và không cho Hương Ly biết bố mẹ thật của cô ấy đang ở đâu?”

“Vậy chẳng phải là hai điều sao?”

Hoàng Vũ bị bắt bẻ liền trừng mắt đe doạ khiến Hương Anh sợ tái mặt:

“Tớ trả lời điều thứ nhất trước nhé?”

Hoàng Vũ im lặng không đáp nhưng ánh mắt cho thấy cậu đồng ý. Hương Anh nhìn về phía hoàng hôn để nhớ lại ngày xưa, chậm rãi nói:

“Cậu có còn nhớ cái lúc mà Hương Ly tỉnh lại và không nhớ ra các cậu không? Lúc đó bố mẹ của Hương Ly là cô Vũ Ngọc với chú Vũ Bình bị tai nạn đấy, vừa được đưa vào trong viện cấp cứu. Chắc là tai nạn của bố mẹ được Hương Ly linh cảm trong mơ, và rồi thì ký ức của cậu ấy cũng bị xoá sạch, đảo lộn,…”

——————————————-

Câu chuyện xin được kể lại bằng lời của Hương Anh

“Hương Ly, Hương Ly tỉnh rồi!” – Bảo Nam kêu ầm lên.

Tôi không thể nào quên được cái phút giây ấy. Lúc mà Hương Ly được đưa vào trong bệnh viện, chúng tôi đã hoảng sợ vô cùng vì không biết tại sao mà cậu ấy như vậy. Chúng tôi đã ghê sợ khi nhìn thấy cậu ấy mặt mũi đầy máu, nhất là con mắt bị thương, tôi có thể đoán ra vết thương tiếp tục hành hạ Hương Ly. Chúng tôi, 6 đứa ngồi đó như chôn người vào ghế, vào sàn nhà không hề đứng dậy chỉ để mong Hương Ly tỉnh lại. Và giờ thì cậu ấy đã tỉnh, tôi như vỡ oà cảm xúc khi nhìn thấy gương mặt xinh xắn của cô bạn tôi. Hồi đó tôi còn nhỏ, tôi chỉ biết khóc, còn Tú Phong, Thiên Duy, Hoàng Vũ, Bảo Nam, Tùng Lâm và cả cô Thảo thì quây lại bên cạnh Hương Ly.

“Hương Ly, con có sao không? Cô đây mà, con đừng sợ, mọi chuyện đã qua rồi!”

“Tớ Tú Phong nè, cậu tỉnh rồi, may quá.”

“Thiên Duy đây, sao cậu làm tớ sợ quá!”

“Hoàng Vũ tôi thật là mất thời gian với cậu.”

“Nhận ra tớ không, tớ Tùng Lâm quái dị đó, tớ lo cho cậu quá.”

“Hương Ly, cậu không sao rồi!” – Bảo Nam cũng suýt khóc nhè.

Tôi cũng định chạy lại để hỏi han Hương Ly nhưng bỗng nhiên tôi sững lại khi cậu ấy cất tiếng:

“Đây là đâu? Các người là ai?”

Giọng nói đó ngơ ngác như đâm thẳng vào trái tim tôi. Tôi bàng hoàng, đứng sững lại. Cô bạn của tôi…vừa hỏi chúng tôi là ai ư…?

Cô Thảo là người ngạc nhiên nhất:

“Cô đây mà, cô Thảo của con đây, con không nhận ra cô hay sao?”

Những người bạn của tôi cũng thế, họ kêu ầm lên:

“Tớ là Tú Phong mà, người bạn chí cốt của cậu mà, cậu hỏi thế là sao?”

“Tớ là Thiên Duy, cậu đừng có nói cậu quên tớ nhá!?”

“Hương Ly, cậu không nhận ra tôi sao? Tôi Hoàng Vũ mà! Cậu đang giỡn à?”

“Tớ Tùng Lâm đây, người quái dị nhất lớp, người chuyên hát cho cậu nghe đây!”

“Chúng ta vừa gặp nhau mà Hương Ly, viên bi màu đỏ của cậu đây nè!”

Nhưng những lời đó càng làm cho Hương Ly hoảng loạn, cậu ấy ôm đầu hét lên:

“Cứu tôi với, các người mau cút đi!”

Trời lúc đó đổ mưa. Tiếng sấm sét đùng đoàng ngoài bầu trời đen kịt. Cô Thảo và 5 người bạn vẫn cứ cố hét to để Hương Ly nhận ra mình. Chỉ còn tôi đứng bơ vơ, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Đột nhiên có tiếng của bác sĩ nói to bên ngoài làm chúng tôi im bặt:

“Bệnh nhân Vũ Ngọc, Vũ Hùng chuyển vào cấp cứu ngay! Nhanh lên, sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất!”

Và sau đó, chúng tôi nhìn thấy hai chiếc giường đẩy hai bệnh nhân về phía phòng bệnh. Trên hai chiếc giường đó, tôi không nhận ra đó là cô Ngọc và chú Hùng nữa. Cả hai đều đang được truyền oxi, mặt mũi đầy máu, tôi kinh sợ hét lên còn cô Thảo thì ngất xỉu đi.

Tôi chẳng biết chuyện gì tiếp diễn nữa, chỉ có mưa ngoài trời thì cứ rơi rào rào xối xả từ những đám mây bay vần vũ.

Quanh tôi là tiếng mưa, tiếng khóc, tiếng hét. 5 người bạn của tôi thì khóc, còn Hương Ly vẫn cứ giãy giụa trên giường bệnh, có vẻ như cậu ấy biết chuyện chẳng lành xảy ra. Còn tôi thì ngồi sụp xuống, tôi khóc hoài, nhưng hình như lý trí của tôi không bị mất đi, đủ để tôi chứng kiến và hiểu được những gì vừa ập đến. Nhưng nói thật là hồi đó tôi bé thì tôi nghe hết chứ nếu bình thường là tôi bịt tai lại rồi! Tôi chẳng hiểu sao mình có thể nghe hết được những lời như: “Vợ chồng anh Vũ Hùng bị thương quá nặng, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc”, “Hiện tại cần phải có cuộc phẫu thuật lớn nhưng liệu chị Thảo, chị có đủ viện phí không?”,…Tôi chỉ biết sơ qua được tình trạng của cô chú, tôi chẳng biết làm gì ngoài việc cứ ngồi sát vào một góc mà nghe thôi. Và rồi tôi đã thấy được cặp vợ chồng đó, họ đến để khám bệnh bình thường, chắc ốm đau vớ vẩn gì thôi, và họ vô tình biết được tấn bi kịch của gia đình Hương Ly. Họ đã nói với cô Thảo là sẽ lo mọi thứ, chỉ cần cho họ nuôi Hương Ly. Tội nghiệp cô Thảo, lúc đó cô dường như đã mất bình tĩnh, họ nói gì cũng đồng ý không phản đối điều gì.

Và thế là, người bạn của tôi ra đi…

Tôi tận mắt nhìn thấy Hương Ly lạnh lùng đi theo hai con người xa lạ kia, và cũng lạnh lùng buông tay những người bạn là Tú Phong, Thiên Duy, Hoàng Vũ, Tùng Lâm, Bảo Nam. Chỉ có tôi vẫn cứ đứng nấp sau bức tường, tôi không đủ can đảm để đối diện với cô bạn đã hoàn toàn thay đổi ấy. Tôi sợ và tôi đã gọi điện cho bố đến đón tôi về. Nhưng khi bố vừa đến thì là lúc Hương Ly lên xe của hai con người kia. Tự dưng trong lòng tôi cảm thấy không chấp nhận được, tôi đòi bố bám theo họ. Bố tôi hiểu nên đi theo ngay, tốc độ lái xe máy của bố tôi không thua gì cái tốc độ ô tô của họ. Trời mưa nên ô tô đi chậm, bố con tôi thì mặc áo mưa kín như bưng làm sao mà nhận được ra. Thế là chúng tôi bám theo họ, đi rất xa, cứ ngỡ là phải ra khỏi thành phố mất nhưng cũng may họ đã dừng lại. Và tôi biết bạn của tôi sẽ định cư tại đây.

Thế nhưng, bố con tôi đã bị phát hiện…

Xui xẻo làm sao khi con phố đó lúc ấy chẳng có ai ngoài xe bố con tôi và xe họ. Lúc họ dừng xe, người đàn ông ấy đã vô tình nhìn qua gương và phát hiện ra trong cả con phố vắng tanh lại có cái xe máy đang theo dõi mình. Thế là từ trong xe ông ta bước ra hai tên vệ sĩ lực lưỡng, chúng nhanh đến mức bố tôi định nổ máy chạy thì chúng đã tóm được bố và đẩy bố xuống, xe cũng đổ suýt thì đổ vào bố, còn tôi cũng bị ngã đau dập cả đầu gối. Bố vội vàng ôm chặt lấy tôi, tôi sợ quá nép vào người bố. Người đàn ông đó bước ra. Khác hẳn với vẻ hiền lành ban nãy, trông ông ta thật độc ác và dữ tợn. Ông ta thản nhiên cúi xuống rút cái ví trong túi bố tôi ra, lấy cái danh thiếp của bố và rồi ông ta nhìn tôi (tôi đoán ông đã nhận ra tôi là bạn Hương Ly vì ban nãy ở bệnh viện ông cũng nhìn thấy tôi), cười đáng sợ:

“Giờ thì tao đã có địa chỉ nhà và số điện thoại của bố mày, mày có dám lộ địa chỉ nhà tao cho người khác không?”

Tôi sợ hãi lắc đầu. Ông ta nhìn tôi chằm chằm:

“Tao nói cho mày biết, mày có thể chơi với con bé mù kia lúc nào cũng được, nhưng nếu mày nói cho nó biết những gì thuộc về quá khứ của nó như bạn bè, bố mẹ thật và đặc biệt là nếu mày tiết lộ địa chỉ nhà tao cho gia đình nó thì tao sẽ tìm đến nhà mày và đừng nói là bố mày, cả gia đình mày sẽ chết với tao!”

Tai tôi ù cả đi, tôi chỉ biết gật đầu và câm nín…

———————————————————–

RẦM! Hoàng Vũ đập tay xuống cái ghế:

“Là do cái thằng cha đó sao? Tôi đã chẳng nghi ngờ gì, đã hay nợ nần, lại còn nham hiểm, dám bán cả con gái nuôi để lấy tiền kia mà! Đồ khốn!”

“Hoàng Vũ, tớ biết cậu không sợ ông ta, nhưng tớ thì khác…Gia đình tớ đã phải trốn tránh, bố tớ cũng chuyển lên đây để tiện cho tôi học gần với Hương Ly, đổi số điện thoại nữa, và cũng giữ khoảng cách với nhà của ông ta. Nhưng có ngờ đâu là ông ta còn thuê mật giám kia, chúng tớ có chạy đằng trời cũng không thoát được. Bây giờ tớ nói với cậu như vậy nhưng cậu đừng nói với ai kẻo gia đình tớ…” – Hương Anh run sợ.

“Sao lại không nói? Tôi đi xử lý cái lão già này là xong chứ gì?” – Hoàng Vũ điên tiết đứng lên.

“Cậu nhẫn nhịn chút đi, cậu xử lý lão ta thì được nhưng xử lý một lũ gián điệp, vệ sĩ,…của lão ta thì có được không?” – Hương Anh giữ tay Hoàng Vũ lại.

Hoàng Vũ nghe Hương Anh nói chí lý liền ngồi xuống nhưng vẫn vô cùng tức giận. Hương Anh liền đưa cho cậu thêm quả hồng xiêm nữa:

“Ăn đi, phải biết kiềm chế chứ. Cám ơn cậu vì đã lo cho tớ, nhưng tớ không sao đâu, cậu cũng đừng gây sự với lão ta thêm nữa.”

“Cám ơn gì chứ, cũng tại tôi tin lão ta, cho lão vào sòng bạc chơi cùng.”

“Vậy cậu bỏ bài bạc đi!”

“Tôi chả hứng cái đó, đàn em của tôi chơi đó chứ. Nhưng quyền kiểm soát vẫn là tôi, hắn ta có thua nợ thì vẫn là nợ tôi thôi.”

“Ừ thì hắn ta lúc nào chẳng nợ cậu. Nhưng giờ đừng có bắt hắn ta trả nợ vội, giờ cần phải bảo vệ Hương Ly và giúp cậu ấy nhớ lại mọi thứ, nếu không sẽ còn rắc rối lắm.”

Hoàng Vũ khẽ cười thầm:

“Phải, sẽ còn rắc rối lắm! Sắp có chuyện vui để xem rồi Hương Ly ạ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play