“Chào mừng tất cả các con đã quay trở lại! Có ai còn nhớ cô Phương không nào?”

“Chúng con nhớ ạ! Cô Phương xinh đẹp thế kia mà.”

“Cô Phương hiền nữa.”

“Cô Phương giảng bài hay lắm ạ!”

“Ôi cô cảm động chết thôi, cám ơn các con yêu của cô. Năm nay tiếp tục chủ nhiệm lớp mình cô thích lắm. Thế nghỉ hè vừa rồi các con có vui không?”

“Có ạ!”

“Kể cho cô nghe nha! Hương Anh, nghỉ hè con đi đâu?”

“Dạ con đi tắm biển ở Nha Trang, rồi leo núi ở Thiên Sơn Suối Ngà cô ạ.”

“Ô cô cũng đi Nha Trang đấy, thế mà không gặp con. Còn Hương Ly nào!”

“Con đi Hạ Long cô ạ, ở đấy vui ơi là vui đó cô.”

“Thế cơ à? Vậy con đi với ai?”

“Con đi cùng gia đình và bạn Tú Phong đấy ạ!”

“Ố thế hả, vậy có nghĩa Tú Phong cũng đi Hạ Long với Ly sao?”

“Con đi với gia đình thì tình cờ gặp bạn ấy cô ạ. Tụi con thích nhất là chơi thả diều và đi chợ nổi.”

“Chà chà nghe mà vui thật, cô cũng muốn đi lắm, lâu rồi cô chưa đến Hạ Long. Qua có mỗi kỳ nghỉ hè mà các con lớn hẳn lên, mà nhiều bạn đen đi lắm nha, tắm nắng hả? Nhưng lớp mình vẫn đáng yêu như ngày nào!”

“Hihi chúng con cám ơn cô!”

“Đúng rồi, thế lớp mình có muốn thêm một bạn đáng yêu nữa vào lớp không nhỉ?”

“Bạn nào thế cô?” – Cả lớp nhao nhao.

“Năm nay lớp ta sẽ đón một bạn học sinh mới. Các con đợi cô đưa bạn ấy tới lớp nhé!” – Cô Phương nói xong bước ra ngoài.

Cả lớp cứ háo hức đứng chực ở cửa sổ, chỉ có Hương Ly và Tú Phong vẫn ngồi đó cười cười. Hương Anh quay ra cô bạn:

“Nè cậu biết bạn ấy hả?”

“Đoán siêu thế, bạn ấy là bạn thân của Tú Phong đấy!”

“Gặp rồi hả?”

“Ừ, tớ cũng chơi với bạn ấy. Kìa đến rồi đó.”

Hương Anh quay lại. Cô Phương bước vào, đi theo chính là cô Thảo – cô giáo dạy Mỹ thuật và đứng sau cô là một cậu bé.

“Giới thiệu với cả lớp, bạn mới của lớp ta là bạn Lê Thiên Duy, con của cô Thảo!”

“Oa thật ạ?” – Cả lớp vội đứng cả lên để nhìn bạn, nhưng cậu bé lại cứ đứng sau lưng mẹ.

“Thiên Duy, con đứng ra đây nào.” – Cả cô Thảo và cô Phương cùng nói.

Sau một hồi còn lạ lẫm Thiên Duy cũng chịu bước ra. Cả căn phòng như được sáng bừng lên, không chỉ đơn thuần là sáng vì nắng, vì đèn mà còn vì cậu bé này. Cả trường tưởng rằng chỉ có Tú Phong là “vô địch” khoản đẹp trai, đến các anh lớp trên còn chưa ai bằng được, nhưng không ngờ người bạn mới này còn đẹp hơn thế. Một vẻ đẹp đáng yêu, hiền lành, rất dễ khiến người ta xao động. Cả lớp như “vỡ tim” vì cậu bạn này, một hoàng tử nữa lại xuất hiện và còn đẹp hơn cả chàng hoàng tử kia nữa!

Đến cô Phương cũng phải nói thầm với cô Thảo:

“Con trai thật không đó?”

“Con em mà chị!”

“Đẹp trai thế, chắc bố nó đẹp lắm đây. Khéo về chị cướp chồng cô mất!”

“Ây da ai cho chị cướp, chồng em chẳng thèm bà vợ xì tin như chị.”

“Ai xì tin, cô thật là…Chị ghen với cô đó nhá, con trai bé tí mà đẹp thế này thì lớn lên nó đổ gục con gái hết.”

“Ừm thì đổ, thôi em có tiết em phải đi dạy, giao nó cho chị đấy.”

“OK đi đi!”

Cô Thảo đi rồi, cô Phương tươi cười nói với Thiên Duy:

“Lớp ta mỗi người ngồi một bàn, cũng thừa nhiều bàn lắm con chọn chỗ ngồi đi.”

Thiên Duy đảo mắt nhìn lớp. Ai ai cũng ngóc cao đầu để cậu chú ý tới, nhất là các bé gái chỉ mong chàng hoàng tử này sẽ chọn chỗ gần mình.

Nhưng cậu bé chỉ để ý tới chỗ mà có cô bạn để mái tóc dài ấy. Cậu bước nhanh xuống trong sự ngỡ ngàng của các bạn khác, ngồi luôn vào bàn bên cạnh bàn cô. Cũng tiện, bên cạnh là Hương Ly, ngồi ngay dưới Hương Ly là cậu bạn thân Tú Phong. Hương Ly thấy cậu ngồi gần mình thì mỉm cười. Cậu cũng mỉm cười đáp lại.

Cả lớp nhìn vậy thì vô cùng ghen tức, nhất là những cô cậu không ưa gì Hương Ly. Tú Phong quý, giờ thì Thiên Duy cũng quý, thế là sao chứ? Quý gì cái loại mắt chột đó, thật không thể tức giận hơn!!!

Cái tin lớp 2A có một học sinh mới đẹp trai hơn cả hoàng tử Tú Phong đã lan khắp trường.

Từ những em lớp 1 mới vào cho đến các anh chị lớp 5 lớn nhất trường đều túm tụm về phía cửa lớp 2A. Lúc này tiết Toán chưa kết thúc nên ai nấy chỉ đứng ngoài cửa để nhìn được cậu bé ngồi gần cuối vẫn đang chăm chú học bài cùng bạn.

“Trời ơi bé kia đáng yêu quá!”

“Đẹp trai chết luôn, yêu mất rồi!”

“Lớp mình mà được ăn bán trú cùng lớp này thì tớ nguyện chăm sóc em ấy.”

“Chao ôi hoàng tử nữa kìa! Bạn ấy đẹp trai thật.”

Bao nhiêu lời khen cứ bay tíu tít lên nhưng Thiên Duy không hề ngẩng mặt. Cậu vẫn chăm chú vào học bài, cả lớp nhiều bạn quay ra tíu tít nói chuyện vì bài cũng dễ nhưng Thiên Duy vẫn nghe giảng. Tiếng ồn ào của chúng bạn không làm cho cậu bé bị mất tinh thần.

Cô Phương bỗng nói to:

“Học sinh!”

“Trật tự!” – Cả lớp vội ngồi im.

“Bây giờ cô hỏi một câu, bạn nào trả lời được trong vòng 10 phút thì cô sẽ cho 10 điểm. Từ ba chữ số 3, 5, 6 em hãy viết tất cả các số tự nhiên có hai chữ số có thể được”. Cả lớp làm vào vở đi!”

Cả lớp cúi gằm mặt xuống vờ viết viết nhưng thực tình chúng chẳng hiểu gì. Từ bấy đến giờ mải nói chuyện quá…Đến Hương Ly, Hương Anh và Tú Phong cũng lúng túng, chỉ có Thiên Duy bình thản ngồi viết viết.

“10 phút đã trôi qua, bạn nào giơ tay?”

“Con ạ!” – Một cánh tay nhanh nhảu giơ lên.

“Ồ Thiên Duy, được con đứng lên nói cho lớp nghe nào.”

“Con thưa cô, từ ba số 3, 5, 6 con viết được những số tự nhiên sau ạ: 35, 56, 36, 53, 63, 65.”

“Cả lớp thấy bạn nói đúng không nào?”

“Đúng ạ!”

“Thế con sắp xếp các số theo thứ tự từ bé đến lớn cô xem?”

“Dạ con thưa cô là 35, 36, 53, 56, 63, 65!” – Thiên Duy trả lời không cần nghĩ.

“Đúng rồi, bạn Thiên Duy rất giỏi, cô cho con 10 điểm. Cô rất khen bạn Duy hôm nay vừa ngoan lại vừa giỏi nữa.”

Thiên Duy mỉm cười ngồi xuống. Hương Ly quay lại:

“Sướng nhé, cậu được 10 điểm lại còn được khen nữa!”

“Hì có gì đâu mà khen?”

“Cậu ngoan, lại học giỏi nữa mà. Năm nay chắc cậu giỏi nhất lớp rồi!”

“Cậu nịnh vừa chứ, tớ đâu có giỏi nhất lớp? Tú Phong chứ nhỉ?”

“Không, Tú Phong học kém lắm, cậu ấy nhớ giỏi nhiều thứ nhưng học không tốt, cả năm qua Hương Anh và tớ phải kèm mãi.”

“Ô thế mà không nói với tớ!” – Thiên Duy quay xuống nhìn Tú Phong.

Nhưng hình như Tú Phong đang không để ý hai người bạn vừa nói đến mình. Cậu đang nghĩ đến cái gì khác.

Một viên rubi…

“Tú Phong, cậu nghĩ gì đấy?”

“À không, không có gì!”

“Chúng tớ vừa nói gì cậu nghe không?”

“Nói gì à? Các cậu nói…ờ nói gì ấy nhỉ?”

“Tụi tớ đang hỏi vì sao cậu nhớ nhanh thế mà cậu học không được giỏi?”

Tú Phong giật mình nghe câu hỏi đó, mặt cậu buồn đi cúi gằm xuống. Một lúc sau cậu nói rất nhỏ:

“Tớ không biết…”

“Hả?”

“Tớ cũng muốn giỏi, nhưng chẳng hiểu sao tớ không thể chú tâm vào những bài toán này, nó làm tớ đau đầu lắm. Tớ toàn bị mắng là ngu dốt thôi, chẳng được cái gì…”

Ba người bạn lặng đi trước những câu nói tủi hờn của Tú Phong. Họ ngây thơ quá, quên mất Tú Phong dù rất tinh nghịch đáng yêu nhưng cũng rất dễ tổn thương. Hương Ly vội nói:

“Tú Phong, tớ xin lỗi, tớ không hỏi thế nữa đâu. Cậu đâu có ngu dốt, cậu có rất nhiều cái thông minh mà!”

“Cám ơn, Hương Ly! Nhưng tớ vẫn mong được giỏi như cậu.”

“Tú Phong, đừng buồn nữa mà, chẳng phải người bạn thân của cậu đã về học cùng cậu đây sao. Thiên Duy học giỏi như vậy sẽ kèm cho cậu, cậu sẽ học giỏi, giỏi nhất lớp ấy chứ, yên tâm đi cậu luôn là hoàng tử của tụi tớ.”– Hương Anh cũng an ủi.

“Đúng đó, anh bạn à, cậu cái gì cũng không sợ mà, chúng ta chơi với nhau từ nhỏ mà cậu luôn ở cạnh tớ, bảo vệ tớ còn gì, cậu là người giỏi nhất! Cái gì cậu cũng sẽ làm được!”

Tú Phong nở nụ cười nhìn các bạn, nhất là người bạn thân nhất của mình. Đúng vậy, cái gì cũng sẽ làm được. Thiên Duy luôn là người bạn không chỉ tốt bụng mà còn mang lại cho cậu rất nhiều niềm tin.

Cứ thế, năm lớp 2 được trôi đi nhẹ nhàng nhờ niềm tin ấy…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play