Lại nói đến Demi, từ chiều đến giờ nó vẫn đang bận bịu với những công việc bận rộn của mình đến nỗi quên cả giờ về nhà.

- Chị Demi, làm vậy với chị Erica có quá đáng lắm không? – Một đứa con gái đang cặm cụi vẽ một khuôn mặt rồi trét vào đó những vết mau đỏ tươi của những người vừa mới giết được bỗng nhiên ngẩng đầu dậy hỏi.

- Không, cứ làm theo lời tao đi, đừng có nhiều lời! – Demi gằn giọng, từ chiều tới giờ nó vẫn đang tìm ra những điểm yếu của Maya để tấn công cho mục tiêu sắp tới của mình.

- Vâng. – Cô gái đó tuy rất không đồng tình với việc làm này nhưng bắt buộc phải làm, nếu không, máu trên những bức thư đó sẽ là của mình mất.

Hừ, thì ra những bức thư nặc danh đó là của Demi nhà ta. Thật đáng khâm phục quá đi, giả bộ từ mấy lâu nay mà không hề biết mệt. Không biết Dương Hoàng Lan – một trong Tứ Đại Mỹ Nhân của thế hệ trước chọn người kiểu gì mà giờ lại thành ra người hạn bạn hại bè như thế.

Lý do gì nhỉ? Đâu phải vì một mình Christian chứ?

Reng reng reng… Tiếng chuông điện thoại của Demi reo inh ỏi…

- Alo? – Nhìn màn hình hiện chữ Erica kèm thêm vài cánh bông tuyêt bay lơ lửng, nó nhếch môi cười nửa miệng rồi áp máy vài tai để nghe.

- Demi hả? Sao giờ này mày chưa về? – Erica có vẻ lo lắng cho bạn mình lắm.

“Giả tạo quá đi!” Demi nghĩ.

- Tao về giờ, hìhì. – Lại giả vờ, bây giờ mới phát hiện ra được có một con người còn diễn kịch giỏi hơn cả Andly.

- Ừ, nhớ về nhanh đó nha, hơn 10h rồi đấy. – Erica dặn dò bạn trước khi Demi cúp máy.

- Ừ. – Cúp máy cái rụp rồi sau đó vớ lấy cái áo khoác đứng dậy, trước khi đi vẫn không quên dặn dò – In bức thư trong máy tính ra rồi gửi tới nhà cho Maya!

- Vâng. – Một tiếng trả lời đầy miễn cưỡng.

Ở nhà, khoảng 30 phút sau.

- Em mới về đấy à? – Andrew thấy Demi vừa lái xe vào gara thì thắc mắc hỏi, ở đây ngoài ba cô gái trong nhà này ra thì Demi còn có bạn bên ngoài nữa à?

- Vâng, anh vẫn chưa ngủ sao? – Lại trở về Demi hiền lành, vui tươi như thường ngày rồi, thật đáng nể.

- Chưa buồn ngủ. – Andrew đưa một điếu thuốc vào miệng rồi thong thả phả làn khói mờ vào bầu không gian xung quanh, sau đó cười buồn nói.

- Vậy em vào nhà trước đây!

- Ừ.

Demi vào nhà ngay, tuy nó rất tự tin về tài năng diễn xuất của mình nhưng nó vẫn cảm thấy không an toàn khi đứng ở khaỏng cách gần như thế này với con người tinh tường đến đáng sợ đó.

Andrew chỉ cười khẩy một cái sau khi bóng lưng ấy đã khuất vào trong nhà.

“Đừng tưởng có thể qua mặt được tôi, Demi à!” Một suy nghĩ sâu xa.

Một buổi sáng dầy giá lạnh ở Nga, Thiên Trang phải dậy từ sớm để đi làm nên bây giờ đang uể oải trên chiếc ghế làm việc của mình.

- Emila, vào đây.

- Vâng. – Ngay lập tức Emila mở cửa phòng đi vào ngay – Chủ tịch có việc gì cần dặn ạ?

- Hợp đồng với Zinh Fashion sao rồi? – Đôi mắt vẫn nhắm nghiền trong khi nói, tấm lưng đó thoải mái tựa vào tấm đệm ở sau.

- Đang tiến hành rất tốt, ngay chiều nay tôi sẽ bay sang Hàn Quốc để kí kết hợp đồng với bên ấy! – Emila đẩy đẩy gọgn kính ở sống mũi mình lên rồi sau đó nghiêm túc nó (mn có nhớ Zing Fashion không? Gia đình Christian đó ^^)

- Tốt, ra ngoài đi, à, qua đấy tiện thể gửi lời thăm tới quý nam của tập đoàn nhà đó giúp tôi luôn. – Một nụ cười bỗng chốc hiện lên trên guơng mặt khi nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của Christian.

- Vâng. – Emila ngay lập tức hiểu ý của cô chủ tịch trẻ tuổi tài cao của mình, gật đầu rồi cười đầy ý nhị rồi sau đó đi ra ngoài.

Thiên Trang lấy điện thoại ra, tự nhiên nghĩ tới một việc làm hết sức điên, nhưng không biết có nên làm hay không, thế là bấm những con số quen thuộc…

- Alo?

- Mày nghĩ sao nếu tao cho Maya biết là tao vẫn còn sống? – Không để cho người bên kia kịp hỏi gì nữa mà Thiên Trang đã và ngay vẫn đề.

- Không được, mày nghĩ sao zậy, càng nhiều người biết thì càng nguy hiểm chứ sao! – Demi trả lời, giọng nói có gì đó quyết liệt lắm.

- Vậy à. – Nó nói với giọng tiếc nuối, đã lâu rồi không nói chuyện với Maya và Erica nó nhớ lắm.

Nó nhớ những cái rụt vai đầy ngốc nghếch của anh Justin, nó nhớ những lúc nó sừng sộ với Andrew nhưng hắn vẫn là một người tốt, nó nhớ những lần mình nũng nịu với anh trai như một đứa trẻ, nó nhơ Eris đáng yêu hay dắt nó đi ăn em, nó nhớ Demi, nó nhớ Erica, nó nhớ Maya như những người bạn tri kỉ, và hơn hết, nó nhớ Christian rất nhiều!!!

Nhớ những lúc Christian nổi cơn khùng lên tự nhiên gọi nó là “vợ yêu”, nó nhớ cảnh tượng lần đầu tiên hắn tỏ tình với mình, nó nhớ những lúc hắn đột nhiên ôm chầm lấy nó từ phía sau và… hôn lén, còn nhiều lắm, tự nhiên lúc này còn có bao nhiêu kí ức ùa về cùng một lúc khiên nó như muốn ngạt thở…

- À, ở trường Royal lúc nào mới diễn ra trận đấu với trường Marie Curie vậy? – Đột nhiên nó nhớ đến cái tôi mà Christian và nó cũng ngồi chọn những bộ trang phục để chuẩn bị cho giải đấu.

Lúc đó nó chọn kiểu đó mà trông hắn chảng thích tí nào, không biết bây giờ không có nó Christian cón chọn lại kiểu gì khác không nữa, nếu hắn đổi thì nó sẽ buồn lắm!

- Hình như tuần sau ấy! – Demi vẫn cười.

- Ừ, nhớ đi ủng hộ anh ấy giúp tao nhé, nhờ mày chăm sóc cho ảnh thay phần của tao. – Thiên Trang mỉm cười, nụ cười ấm áp luôn xuất hiện khi nghĩ đến cái tên CHRISTIAN.

- Ok! – Demi cười, gì chứ chuyện này thì không cần Thiên Trang nhắc nó vẫn tự làm.

Nhưng hình như Demi đã hiểu lầm ý của Thiên Trang thì phải!

Ở nhà lúc này.

Reng reng reng…

Điện thoại của Christian réo inh ỏi, hắn cố mở mắt ra, lấy tay mò mẫm quanh giường để tìm cho ra cái điện thoại phiền toái kia.

- Alo~~~! – Giọng nói vẫn còn ngái ngủ thấy rõ.

- Christian hả? Mẹ đây này! – Đầu dây bên kia là giọng nó của một người phụ nữ trung niên, nghe giọng nói có vẻ hiền lành lắm.

- Mẹ à? Gọi con có việc gì? – Christian ngồi dậy đàng hoàng, vuốt vuốt lại đầu tóc của mình.

- Chiều nay con qua đây đi.

- Gì? Có chuyện gì zậy???

- Hôm nay tập đoàn có một hợp đồng rất quan trọng với Legacy ở bên Nga nhưng ông nội con sáng nay tự nhiên lại ngã bệnh rồi, ba với mẹ phải đến Kangnam để thăm ông. Con nhanh qua đây để kịp buổi gặp mặt chiều nay đi. Thế nhé, nhớ đấy, mẹ sẽ cho người chờ con ở sân bay.

Rụp.

Người phụ nữ mà Christian gọi là mẹ đó tắt máy cái rụp trước khi đứa con cứng đầu và khó bảo của mình từ chối. Đó luôn là cách hiệu quả nhất từ trước đến nay.

Thở dài một hơi, Christian lồm cồm bò dậy khỏi giường để chuẩn bị ra sân bay sang bên đó theo lời của bà mẹ khó ưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play