Tôi bước ra trạm xe bus trong khi Nguyệt và Nhân cũng vừa có mặt ở đó tức thì. Nụ cười chào mừng năm học mới, năm học cuối cấp đồng thời nở trên môi ba đứa. Hè đã qua đi, mặc dù học hành ôn thi cũng vất vả, nhưng khi tiếng trống khai giảng vang lên, cái cảm giác thật khác. Được khoác những chiếc áo sơ mi trắng, đeo phù hiệu trường, bảng tên nom thật chững chạc.
Ba đứa học sinh cuối cấp đứng dồn lại, mặc cho những đàn em khoá sau nô đùa thoả thích trong lúc chờ xe. Đàn anh đàn chị có khác, không ồn ào như mấy đứa được.
6h30 sáng, cổng trường đông nghẹt. Từng tốp học sinh đang tụm năm tụm bảy lại với nhau sau thời gian hè xa cách. Các cô cậu học sinh lớp 10 thì bỡ ngỡ hơn, đang bắt cặp làm quen với nhau, hoặc vu vơ nhìn theo một tà áo trắng nào đó. Bất chợt tôi phì cười, Nhân và Nguyệt cũng cười, không khí mới vui tươi làm sao:
-Mình hồi trước cũng như thế này cả, nhanh thật đấy!
-Ừ, năm 12 rồi, cũng một năm rồi còn gì!-Nguyệt nhẹ nhàng đi giữa hai thằng, nom y chang một cô tiểu thư kẹp giữa hai thằng vệ sỹ vậy.
-Thằng Hoàng đâu, Tín?-Nhân đen giờ mới nhớ tới thằng bạn chí cốt của tôi.
-Nó hả, ngáy ở nhà rồi!
-Là sao? Bộ nó không dự khai giảng ?
Chả là thằng bạn chí cốt của tôi mắc bệnh “lười” nan y giai đoạn cuối. Tính nó cũng không thích mấy cái “nghi lễ” cho lắm. Nhưng tôi thừa biết, cu cậu hôm nay chưa chính thức vào lớp. Nếu có được ngồi chào cờ sợ mấy người khác dị nghị dòm ngó. Thế nên Hoàng cố tình đi muộn.
Năm nay lớp chúng tôi vẫn được ưu tiên nằm ngoài cùng của tầng trệt. Khung cảnh khá là đẹp với hai cây thông trước ban công. Bên lối đi xuống sân trường, đập vào mắt là giàn hoa giấy leo lên mái của dãy phòng giám hiệu. Vì gần phòng giám hiệu nên học sinh ít chọn đó làm nơi vui đùa nên không khí khá yên tĩnh.
Đặt chân qua cái cửa lớp:
-Vèo.
Thằng Nhân đen ngửa người, đập cái đầu vào mũi tôi đau điếng. Nó né cái nón của thằng trời đánh nào đó lớp tôi vừa liệng ra. Rồi thì Linh vẹo hả hớt phóng ra, tiếp theo là Hưởng đù, rồi cuối cùng là Hằng bán chanh lớp tôi. Mới sáng sớm đầu năm đã rượt nhau ầm ỹ.
Đặt chân vào lớp, khung cảnh chẳng khác gì ngoài sân trường là bao. Ồn ào, đủ thể loại, đủ những câu chuyện suốt thời gian hè đang được lôi ra chia sẻ. Mấy thằng xóm nhà lá thì đang ngồi đủ tư thế, từ uể oải, chỉnh tề, đến nằm dài ra cả bàn. Nhác thấy bóng ba đứa tôi, đưa tay lên vẫy.
Ngang qua bàn đầu nơi mấy đứa nhóm của Dung đang tụ tập nói chuyện, tôi khẽ bước chậm lại. Dung nhìn thấy tôi, nở nụ cười thật tươi.
-Hôm nay tới sớm vậy?
-Bình thường cũng sớm thôi mà!
-Có không đó, năm nào cũng đi muộn nhiều nhất lớp mà!
Tôi cười và bước nhanh qua, trước sự vẫy gọi nhiệt tình hơn của thằng Phong mập. Chẳng hiểu vì sao với tôi lúc này, đám bạn bè thân thiết nó có sức hút với tôi hơn là Dung. Có bao nhiêu chuyện cần nói, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là những lời xã giao không hơn không kém.
-Chưa xong hả?-Kiên cận nháy mắt tôi.
-Chưa?
Thằng bạn cũng chẳng thể làm gì hơn, vỗ vai tôi động viên. Ném cho tôi chiếc ghế nhựa nhỏ, ra ngoài hành lang ngồi. Tôi mơ màng nhớ về lần đầu tiên tôi bước vào lớp:
-“Học sinh mới à!”
-“Không biết học hành sao?”
-“Xin qua à?”
Vậy mà chỉ thời gian không lâu sau đó, tôi có nhiều người bạn rất thân. Một nhóm những thằng con trai nghịch ngợm trong lớp kết nạp vào xóm nhà lá. Và đặc biệt tôi và Dung-Được xếp vào danh sách “hoa” của lớp có tình cảm với nhau. Thời gian trôi qua nhanh thật. Thoắt một cái thôi cũng đã đến lớp 12 rồi.
-Con bé kia xinh không mày?-Kiên cận phá ngang dòng suy nghĩ của tôi.
-Đâu……đâu, ở đâu? Áo khoác hồng ấy hả?-Tôi ngoái ra nhìn theo hướng thằng bạn chỉ.
Cô bé đó mang mái tóc lá dài, dáng người phải nói là rất chuẩn. Khuôn mặt xinh đang đứng thơ thẩn một mình. Nhìn cái kiểu lạ lẫm thế là cũng đủ biết là học sinh mới-khối lớp 10. Tiếc rằng tôi và thằng Kiên không phải là những thằng duy nhất thấy.
-Xinh quá mày!
-Thằng này cận mà nhìn hay ghê!
Giá như không có tiếng trống, chắc thằng Hưởng, Linh Vẹo, Hà, Long, Tuấn Anh, Phong Mập đằng sau tôi đã tái diễn cái trò làm quen, như từng dùng với tiểu sư muội tôi hồi đó. Cả lũ luyến tiếc đi về phía cờ xếp hàng. Buổi lễ khai giảng nhanh chóng được tiến hành.
Dung chọn cho mình chỗ ngồi đầu hàng. Nơi những cán bộ lớp, những học sinh gương mẫu hay thích ngồi ở đó. Còn tôi, vẫn cuối hàng. Nơi không khí nói chuyện lúc nào cũng rôm rả như cái chợ. Dung vẫn cười, vẫn thỉnh thoảng nói vài câu gì đó với Trang đang quay xuống, nhưng với tôi, bỗng nhiên xa lạ.
-Cái lá bàng không có tội đâu mà xé nó ra thế chứ?
-Kệ mình, không liên quan tới…!
Theo quán tính, tôi vừa nói vừa quay mặt sang xem con nhỏ “vô duyên” nào của lớp bên lại xía vào cái chuyện xé lá bàng của tôi. Lại không ngờ, con nhỏ “vô duyên ấy” bình thường lại rất dịu dàng.
-Mới sáng sớm khai giảng mà mặt đã buồn so rồi, cười lên đi Tín!
-Ờ, cười như Yên là được đúng không!
-Biết nịnh rồi hả?-Ngữ Yên thoáng chút đỏ mặt bối rối, nhưng cũng ráng đáp trả tôi theo một cách “dữ dằn” nhất có thể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT