Dù tôi có trốn chạy cách nào thì oan gia vẫn bám theo đầy rẫy. Đang ngồi nhấm nháp cốc nước mía vừa được đưa ra, đám bạn tôi đã kéo đến. Oan có
đầu nợ có chủ, nào đâu dễ cho tôi thoát tội. Thằng Kiên cận, Hưởng đù
mặt mày hùng hổ lắm.
-Mày, được lắm đấy thằng khốn ạ?-Nó quát ầm ầm giữa căn tin gây bao ánh mắt tò mò.
-Bớt nóng hai bạn đẹp trai, nước mía cho hạ hoả chứ hả?
-Dẹp mày, tại mày mà tụi tao bị quê mặt, nhục không thể tả.
Chỉ còn nước cầu hoà, tôi gọi nước cho hai thằng bạn. Cũng may là Thầy Vĩnh nhẹ tay không truy cứu tội trạng nên chúng tôi được tha bổng, chứ nếu
không tôi bị lũ bạn cạo đầu mất.
-Uống nước mía đi mấy bạn đẹp trai!
-Uống thì uống mày, tao sợ mày chắc!-Kiên cận nhấc gọng kính, đưa cái li nước mía lên hút lấy hút để.
Nó khà một tiếng sảng khoái, như trút bao gánh nặng trong lòng.
-Được ly nữa không?
-Được thì tao ly nữa!-Thằng Hưởng chưa uống xong ly đầu tiên cũng thừa nước đục thả câu.
-Ừ, uống thoải mái đi, có gì tao cưa đôi với Phong mập!-Tôi vỗ vai thằng
bạn hộ pháp ngồi bên cạnh, dù sao tội trạng cũng là của cả hai gây nên,
há gì tôi phải chịu một mình.
-Ờ, vậy chứ, tí Dung cũng xuống đây mà!
-Cái gì?-Tôi đứng dậy, làm cái ghế đằng sau ngã ra nền nhà, gây ra một âm thanh chát chúa, khô rốc.
Hai thằng bạn nhìn tôi, tỉnh bơ:
-Có thù phải trả, thế mới là quân tử!
-Thế sao tụi mày còn đòi thêm nước!
-Thù phải trả thì trả gấp đôi!-Tụi nó vẫn tỉnh bơ.
Giờ tôi mới thấm thía hết câu “hữu thù bất báo, phi quân tử”. Thì ra chúng
nó cũng đâu đơn giản để tôi chơi xỏ, bọn bạn tôi đánh ngay vào điểm yếu
của tôi là Dung. Bạn bè chính là kẻ thù nguy hiểm nhất quả là không sai. Tôi chỉ còn nước cắn rơm, à không, cắn ống hút mong Dung đừng xuống
căn-tin, nơi ẩn náu an toàn của tôi lúc này.
Dường như tôi chưa
đủ thành tâm, nên năm phút sau Dung xuất hiện ở cửa căn-tin cùng với
Hằng bán chanh lớp tôi. Cả lũ nhìn thấy Dung thì hí hửng lắm, còn tôi hí hửng theo nhưng mang vẻ giả tạo.
-Bạn Hằng dễ thương uống gì đây?-Kiên cận nịnh nọt, mong cô bạn quên đi oan thù lúc nãy.
-Không uống gì cả, nước lọc thôi!-Hằng bán chanh cao giá lên tiếng, giọng nghe càng cao vút và càng chanh chua.
-Thôi mà, em xin lỗi chị, có gì mong chị thứ lỗi, thằng đệ của em nó còn nhỏ
dại.-Phong mập xoa đầu thằng Kiên cận ra chiều năn nỉ.
-Hằng dễ thương uống gì, chứ không uống tụi tôi ngại lắm, uống gì thoải mái đi mà-Hưởng đù cũng nhanh miệng xu nịnh.
Trước những lời mời đầy tính nhẫn nhịn, Hằng mới hả lòng hả dạ mà kêu nước
uống. Cả đám bạn tôi coi như hoàn thành nhiệm vụ, cười nói râm ran. Cả
đám học sinh ồn ào như cái chợ vỡ, vô tư quên ngay chuyện vừa xảy ra
cách đây ít phút. Chỉ có tôi và Dung có lẽ vẫn chưa quên.
-Nãy Dung hỏi Nguyệt rồi?
-Ờ!-Tôi đành phải chấp nhận.
Trong lúc tôi trốn nợ, Dung trong lớp cũng đã kịp hỏi Nguyệt về tình tiết tôi bị thầy Vĩnh nhắc nhở. Chắc là muốn làm rõ ràng mọi chuyện đây mà.
-Sao Tín còn chọc Kiên nữa?
-Ờ, thì..bạn bè mà!
-Bạn cái đầu mày, bạn bè gì, bán bạn thế à!-Kiên cận xen ngang.
-Thế ai bán tôi?-Hằng bán chanh vô tình trở thành đồng minh của tôi nên thằng bạn bốn mắt đành phải im ru.
-Ờ, thôi mọi chuyện qua rồi, đừng nhắc lại nữa!-Tôi xuống giọng, cố tảng lờ mọi chuyện.
-Tín chưa học bài sao?-Dung kiên quyết không bỏ qua.
ếp tục.
Tôi ngồi im, ban đầu vẫn còn đủ bình tĩnh để hiểu rằng
Dung lo lắng cho việc học của tôi. Cũng đúng thôi, kì thi giữa kì dù cho môn Văn là một môn không hợp với kẻ khô khan chỉ biết đến những phép
toán, những dao động Vật Lý, hay là những phương trình Hoá học, thì tôi
cũng không nên được phép thiếu nghiêm túc như vậy. Dung càng nói, thì
những suy nghĩ này của tôi dần dần bị bào mòn, ức chế ngày càng tăng.
Đỉnh điểm khi chỉ cần nghe đến ba từ tiếp theo của Dung:
-Là cán bộ…!
-Đủ rồi!
Tất cả ánh mắt đều hướng về tôi, kẻ đã chuyển sang tư thế đứng. Gương mặt
tôi đanh lại, hơi thở gấp gáp và loạn nhịp, như một kẻ bị giam hãm bấy
lâu nay mới có cơ hội bộc phát. Chữ cán bộ đối với tôi là vô cùng “dị
ứng”. Giây phút im lặng khẽ trôi qua. Dung sững sờ nhìn phản ứng của
tôi. Đây là lần đầu tiên, tôi to tiếng thái quá như vậy.
Nhìn
gương mặt Dung sững sờ, tôi cũng không biết cơn giận tan đi đâu hết. Nó
như một thanh gươm sắc bén chọc thủng quả bong bóng toàn khí nóng tan
biến vào hư không. Cố ra vẻ bình tĩnh, tôi hạ giọng:
-Tín biết rồi, Dung…..không cần nói nữa!
Tôi ngồi xuống, cắm đầu vào li nước mía chỉ còn lại toàn đá với đá. Dung
cũng bỏ mặc tôi, quay qua nói chuyện với Hằng một cách tự nhiên như
thường ngày. Tôi biết, càng cứng rắn bao nhiêu, thì Dung càng bị tổn
thương nhiều bấy nhiêu.
-Thôi, Dung với Hằng vào lớp đây!
-Ừ, tí nữa tụi tôi vào sau.
-Chị Hằng về mạnh khoẻ nhá!
Chỉ có Hằng quay lại hứ cho thằng Kiên cận một cái, còn Dung, tuyệt nhiên
mái tóc ngang vai ấy không có một chút cử chỉ nào là nhìn tôi cả. Kẻ
đang ngơ ngác nhìn Nàng từ phía sau.
-Mày nóng quá đấy Tín!
-Mày, với con gái mà ăn nói thô thiển quá!
-Mày đi ra dỗ Dung đi!
Nếu như đó không phải là Dung, mà là một cô bạn cùng lớp khác, có lẽ tôi sẽ ương bướng không bao giờ nhận sai về mình. Nhưng với khuôn mặt Dung sau khi nghe lời nói của tôi, thì bao nhiêu ương bướng, tôi đành gạt qua
một bên:
-Ừ, tao nóng quá!
Đám bạn nghe tôi nói thế cũng chỉ biết lắc đầu rồi vỗ vai, chứ không còn trách cứ nữa. Cả đám lục đục kéo nhau về lớp, còn tiền nước mía thì chia đầu người, thằng nào thằng
đấy trả đều. Chắc là do thấy tôi lâm vào hoàn cảnh, nên chúng nó không
truy vấn lúc này.
Đi vào lớp, ngang qua chiếc bàn đầu, tôi dừng lại nhìn Dung:
-Dung, ờ…….!
-Có gì để lúc khác đi Tín, sắp vào lớp rồi kìa!-Dung không rời mắt khỏi cuốn sách lấy nửa giây, tôi đành lủi thủi trở về chỗ.
Nguyệt tinh ý nhận ra sự thay đổi của tôi ngay. Chẳng nói gì cả, để mặc tôi
nằm dài trên bàn. Chỉ khi nào vào tiết học, Nguyệt mới đập vào vai tôi
nhắc nhở. Tôi gác chuyện lúc nãy qua một bên mà căng tai nghe giảng bài
mới, dù biết rằng chữ lọt tai này thì cũng chui ra tai kia ra ngoài.
Không hiểu kiến thức tôi thẩm thấu được bao nhiêu phần trăm nữa.
-Tùng, tùng, tùng..!
Tiếng trống trường vang lên, tiếng ồn ào của học sinh lấn át cả tiếng Thầy
Cô. Tôi từ lúc nào đã đeo balo ngang vai, chỉ chờ Thầy bước ra khỏi cửa
là nhắm chiếc bàn đầu mà chờ Dung ra về chung. Ấy vậy mà cô nàng còn
nhanh hơn tôi bội phần. Gần như đi cùng Thầy ra khỏi lớp luôn. Quả thực
khi con gái giận, họ có thể làm nhiều việc bình thường bạn không tưởng
tưởng ra.
-Thôi, đi về, có gì chiều nay nói!-Thằng Hoàng tinh ý nhìn là biết hai đứa tôi có chuyện, kéo cái balo, lôi tôi ra khỏi lớp.
Tôi và nó đi ra khỏi cổng trường, nó nhìn tôi mang vẻ mặt ngơ ngác thì thở dài:
Thằng bạn tôi không thèm tiếp chuyện với kẻ ngẩn ngơ, giục tôi lẹ bước ra
trạm xe bus. Nó nói cũng đúng, không biết tại sao tôi với Dung dạo này
hay có xích mích xảy ra. Càng ngày cường độ càng tăng, từ lúc tôi trở
thành “cán bộ lớp”. Có phải vì tôi được tiếp xúc với Dung ở một khía
cạnh khác, một tính cách chưa bao giờ bộc lộ ra, hay là do tôi quá tự
do, tự tại, chưa ý thức được trách nhiệm bản thân như Dung nói? Dù sao,
tất cả cũng chờ đến buổi chiều học Hoá, tôi mới có cơ may nhận được câu
trả lời.
Chiều hôm ấy, tôi không còn lề mề nữa, chuẩn bị tươm
tất từ trước, đạp xe ra điểm hẹn ở đầu xóm chờ Nguyệt với Nhân đen.
Thằng Hoàng vừa xuất hiện là tôi hối Nhân đen xuất phát ngay.
-Cạch!-Đá chống xe, tôi bước vào lớp trước, Nhân đen với thằng Hoàng thì thở hồng hộc đằng sau.
-Thằng điên, đạp chậm không được à!
-Đạp nhanh cho khoẻ, thanh niên gì yếu sức!
-Yếu cái đầu mày!
Tôi để balo ở cái bàn cuối lớp. Hôm nay tới sớm nên lớp học thêm chỉ có một hai người. Tôi ra băng ghế đá ngồi chờ. Và người tôi chờ cuối cùng cũng đã xuất hiện.
-Dung..!-Tôi kêu tên người tôi chờ nho nhỏ.
Dung quay qua nhìn tôi, rồi nhanh chóng lấy sách vở đi vào lớp. Vậy là tôi
đủ hiểu, Dung vẫn còn chưa quên câu nói sáng nay tôi dành cho Nàng.
-Tín, sao chưa vào lớp!-Ngữ Yên cũng vừa tới.
-À, ừ..ngồi đây cho thoáng một chút!
-Tưởng chờ ai chứ?-Ngữ Yên dí dỏm chọc tôi.
Tôi cười qua loa cho xong chuyện, giả tảng lờ nhìn đi chỗ khác. Và Yên cũng như hiểu được điều gì đó từ ánh mắt của tôi nên cô nàng đi thẳng vào
lớp, để tôi ngồi hít không khí thoáng một mình.
Tiết học thì vẫn bình thường như cũ. Ở phía trên, Dung thỉnh thoảng vẫn cười với mấy bạn xung quanh, có lẽ nếu ai đó không tinh ý thì khó nhận ra, Nàng vẫn
thường lặng đi một chút. Tôi ngồi ở dưới, thỉnh thoảng vẫn tếu táo với
lũ bạn, rồi cũng quay qua chọc Yên đôi chút, nhưng cứ lâu lâu lại đưa
mắt dõi theo cô bạn có mái tóc ngang vai, chăm chú theo dõi. Bình thường trong sự bất thường.
Dung càng tránh mặt, càng tỏ vẻ bình
thường bao nhiêu thì tôi càng quan tâm đến Nàng nhiều hơn. Cứ mỗi lần
trên lớp, đi ngang qua bàn Dung bao nhiêu lần thì tôi đều đứng lại để
hỏi han. Nhưng thay vì những nụ cười như trước, đáp lại tôi là những lời cụt ngủn:
-Ừ, Dung biết rồi!
-Ừ! Không sao!
-Dung đang bận.
Và những ngày sau đó, tôi chưa bao giờ được nhìn thấy ánh mắt của Dung một cách chính thức. Thỉnh thoảng lướt qua vô tình nhìn nhau, một ánh mắt
sẽ khẽ buồn cụp xuống và quay đi, để lại một ánh mắt ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì.
-“Được, vậy cho giận luôn”.
Có lẽ tôi đã đi
đến giớn hạn của một thằng con trai chịu đựng. Về khoản chịu đựng, tôi
chưa bao giờ là kẻ kiên nhẫn. Tôi vẫn còn đó lòng tự trọng cá nhân của
mình. Và tôi chấp nhận, Dung bơ tôi thì tôi cũng không quan tâm đến Nàng nữa. Nói là làm, tôi dùng hành động để chứng minh. Những lần đi ngang
qua bàn Dung, tôi không còn ngập ngừng dừng lại mở lời nữa, không quay
lại nhìn tôi cứ thế mà đi thẳng. Dù trong lòng rất muốn biết Dung cảm
thấy thế nào.
Tuần thi giữa kì đó, tôi cũng không còn ai nhắc
nhở ôn bài cho kĩ nữa, và mỗi lần thi xong, cũng không có Dung hỏi han
xem làm tốt hay không nữa. Cảm giác ban đầu thật thoải mái, thật dễ
chịu. Nhưng càng về sau thì càng trống vắng, càng hụt hẫng. Nhưng tất cả cái đó có gộp lại, cũng không thể sánh bằng tự ái trong lòng, một đứa
con trai cố chấp và hiếu thắng như tôi.
Thời gian thi cử, cộng
thêm những hành động cố chấp từ hai bên, tôi và Dung trở nên xa lạ với
nhau dần dần. Hai đứa tôi không mở miệng nói với nhau câu gì. Ánh mắt có vô tình chạm nhau thì cả hai đều tránh mặt. Chẳng hiểu đằng sau lớp mặt nạ vui cười và hoà đồng với những người xung quanh, hai đứa tôi đang
nghĩ cái gì nữa.
-Tín?
-Cái gì vậy?-Tôi không tò mò về nội dung câu chuyện sắp tới, mà tôi chỉ tò mò tại sao Dung lại đột ngột mở lời với tôi.
-Cuối giờ học, ở lại lớp.
-Ừ, sẽ ở lại!-Tôi bắt đầu tò mò.
Và cuối giờ, tôi ở lại lớp chờ đợi, nhưng không chỉ phải một mình tôi với
Nàng. Vậy là tôi đủ hiểu, Dung vẫn chưa có ý định nói chuyện lại với
tôi. Cái hẹn cuối giờ học chỉ là công việc của ban cán sự lớp. Có lẽ giờ nhắc đến tên Tín, Dung sẽ nghĩ đến chức vụ Uỷ Viên của tôi đầu tiên,
chứ không phải là Tín-ôn thần nữa rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT