Tôi có thể thấy những hình ảnh được tua chậm lại diễn ra trong đầu.
Những cái nắm tay giơ lên hưởng ứng cho bài hát. Bàn trên, Kiên cận và
Hưởng đù diễn xuất còn đạt hơn, hai đứa nắm tay nhau rồi còn tỏ vẻ bẽn
lẻn. Những kỉ niệm đó in hằn và tự tôi sẽ dặn mình không bao giờ được
lãng quên.
Giờ sinh hoạt hôm đó, chẳng biết lớp tôi có bị trừ
điểm ồn ào không nữa. Và dù có trừ, chắc chẳng có ai phản đối vì một
điều tuyệt vời như thế, phải không cô bé cờ đỏ cũng nở nụ cười đang chăm chú lắng nghe ngoài cửa sổ.
Cuộc vui nào cũng có lúc kết thúc,
và không bữa tiệc nào không tàn. Đúng thời gian mười lăm phút ngắn ngủi, tiếng trống báo vào học nhanh chóng được vang lên. Nếu như những ngày
bình thường, hẳn học sinh sẽ chờ Thầy cô bước vào cửa lớp, nhưng hôm nay lớp tôi mong điều ngược lại.
Kết thúc đợt văn nghệ, tiết mục
trao quà “chạy” còn vui hơn rất nhiều. Mỗi thằng con trai đều đã xác
định được mục tiêu từ trước nên tất cả đều đồng loạt như nhau. Trang
được Kiên cận trịnh trọng tặng quà, không ai dám giành tặng cho Nguyệt
khi chưa bước qua được thằng Vũ. Còn Dung, còn ai “trồng khoai đất này
nữa”…Những thành phần đơn côi còn lại thì đấu tranh kịch liệt kiêm bốc
thăm mới xác định được đối tượng.
Tôi bước về bàn đầu lớp. Trên
tay cầm hẳn hai món quà. Một món quà của tất cả con trai trong lớp, một
món quà của riêng tôi. Tôi chẳng e ngại, chẳng xấu hổ, cũng chẳng sợ ai
chọc quê nữa. Mọi người đang bận rộn trong những câu chúc thì làm gì có
ai để ý đến ai.
-À, Tín…chúc….Dung…!-Tôi chẳng biết phải diễn đạt ra sao nữa.
-Không chúc là không lấy đâu đấy!-Dung phụng phĩu.
-Ờ, thì..chúc…..vui vẻ!
-Chỉ vậy thôi à?
-Ờ còn..nhưng giờ chưa nói, xíu nữa nói!
-Vậy là Dung cho Tín kí nợ nhé!
-Ừm, được mà, gì chứ Tín là chúa nợ mà!-Tôi gãi đầu cười khì khì.
Có lẽ chẳng ai như hai chúng tôi. Thường khi nhận được món quà, lời nói
cảm ơn sẽ được thốt ra. Còn Dung thì lại nhẹ nhàng nói câu xin lỗi. Có
lẽ Dung đã tự trách mình vì không tin về kế hoạch mới mẻ của chúng tôi,
hoặc Dung không tin rằng chúng tôi sẽ làm nghiêm túc. Không có gì cả,
tất cả đều do sự bất ngờ mà chúng tôi muốn dành tặng. Tôi khẽ cóc đầu
Dung:
-Cái này là phải đòi ngay không quên nè!
Hai đứa tôi nhìn nhau rồi cười. Tôi nhanh chân phóng về chỗ, bay qua cả bàn trước khi kịp nghiêm chỉnh đứng dậy chào cô giáo.
-Mày đó Tín, lên đi!-Thằng Hà nhìn tôi nhắc khéo.
-Đưa tao hoa lẹ lên!-Tôi nhắc thằng Nhân đen trong góc lớp.
Khi Cô giáo dạy Văn chưa kịp ổn định lại cái ghế thằng Bình boong để vội,
tôi đã trịnh trọng ôm bó hoa đứng ở nơi vị trí học sinh thường run sợ để kiểm tra bài cũ.
Cả lớp tôi vỗ tay, Cô giáo dạy Văn thì nhìn
tôi và cười. Nụ cười đầy hiền từ, không đằng đẵng sát khí như mỗi lần
dạy chúng tôi.
-Nhân dịp 20-10, em chúc Cô dồi dào sức khoẻ, luôn luôn hạnh phúc, giảng dạy tốt và luôn có những học sinh ngoan.
Đó là những gì năm phút trước, còn năm phút sau đó, tôi lại bị lôi lên
bảng một lần nữa. Nụ cười của Cô dường như sự hiền từ cũng đã giảm bớt.
-Em đọc cho cô khổ đầu!
-Dạ…..là…..là!
Sau một hồi rằng, là, mà..Cô lắc đầu:
-Hai điểm về chỗ!
-Cô, em mới….-Tôi giở giọng xin xỏ.
-À, quên, em mới tặng hoa cho cô thay mặt lớp, cộng thêm một điểm tinh thần trách nhiệm. Ba điểm, chưa học bài cũ.
Tôi méo mặt về chỗ, còn bọn con trai cũng không dám hó hé mà cười. Mấy bạn
gái trong lớp thì thoải mái hơn, nhìn tôi bịt miệng khúc khích.
-“20-10 gì mà bênh nữ thế không biết”-Tôi không phục, suy nghĩ trong lòng.
Niềm vui của người này đôi khi là đau khổ với những người khác. Như tiết Văn này chẳng hạn, cô giáo tuyên bố bỏ kiểm tra bài cũ cho các bạn nữ và
toàn tâm “không tha” cho mấy anh con trai. Đau khổ hơn là việc Cô giáo
lại chọn ngay tôi:
-Em vừa tặng hoa cho Cô lên bảng kiểm tra bài cũ!
Kết thúc tiết Văn, tôi, Long con, Tuấn Anh đều nằm trong sổ đầu bài với
những điểm số vô cùng ấn tượng: Ba, hai, ba. Còn những đứa còn lại thở
phào nhẹ nhõm.
Nếu tiết văn được coi là “ thảm hoạ” cho đám con trai trong lớp, thì phái nữ cũng phải bất an với “tận thế” dành cho môn Lịch Sử.
-Hôm nay ngày 20-10 đúng không nhỉ?
Thầy bước vào và phán một câu không thể tuyệt tình hơn với lũ con trai.
Đứa nào cũng chắc mẻm là danh sách đen trong Sổ đầu bài sẽ được nối dài
hơn với những cái tên đầy nam tính cho mà coi.
-Dạ, đúng Thầy, là ngày con gái được ưu tiên!-Hằng bán chanh mừng như bắt được vàng, còn quay sang nhìn tụi tôi cười.
-Chuẩn bị chưa các bạn yêu quý?
Thầy tôi chờ cho không khí im lặng lại mới tiếp lời:
-Đúng, hôm nay các anh con trai không được ưu tiên, tôi sẽ ưu tiên cho phụ nữ.
-Thầy, thầy nỡ lòng nào làm vậy…!-Tụi con trai năn nỉ.
-Không năn nỉ gì hết, tôi quyết rồi!-Thầy tôi nghiêm giọng, cả lớp im bặt.
Thầy chẳng nói năng đoái hoài những khuôn mặt thể hiện hai thái cực trái
chiều giữa hai phái, đằng đằng sát khi mở danh sách học sinh lớp kèm sổ
điểm và bắt đầu.
-Hôm nay tôi ưu tiên gọi các bạn nữ, các anh con trai bữa khác, đầu tiên, Trang lên bảng.
Gió đổi chiều một cách bất ngờ, đám con trai tôi vỡ oà trong sung sướng.
Phái nữ từ trên đỉnh cao bị văng xuống vực sâu một cách bất ngờ, thẩn
thờ hết cả lại. Kiên cận có lẽ là ngoại lệ, nó lo sốt vó, lẩm nhẩm cầu
khấn gì đó. Kết thúc đợt đầu tiên, Trang vượt vũ môn với sáu điểm.
-Em tiếp theo, Thanh Hà!-Thầy tôi tiếp tục xướng tên.
-Nó là con trai mà Thầy?
-Con trai à?-Thầy tôi ngỡ ngàng nhìn thằng Hà, còn thằng Hà thì nín thở chờ phán quyết.
-Con trai cũng lên, can tội tên giống con gái, lên đây!
Thằng Hà lủi thủi lên bảng, trong sự bất công của tạo hoá. Còn lớp tôi thì được trận cười nghiêng ngả.
-Chúc em may mắn lần sau, ba điểm về chỗ!-Thầy nhìn thằng Hà và tuyên án.
Kết thúc đợt kiểm tra, thêm hai bạn nữ và thằng Hà nối dài thành tích không học bài ngày 20-10. Nếu ai đó là con gái cảm thấy bất công, thì Thầy
cũng chỉ giải thích một cách rất rõ ràng:
-Vì ngày xưa Thầy đi học, vào ngày này thấy bất công cho các bạn trai nên giờ phải cải cách!
Bọn con trai lớp tôi trừ Thanh Hà ra thì đều ủng hộ nhiệt liệt. Nhất là
tôi, nạn nhân mới nhất của phong trào “hủ tục” có từ xưa đến giờ như
vậy. Cần phải loại bỏ sự phân biệt ngay.
-Bị điểm kém mà còn cười được nữa?-Dung la tôi ngay khi vừa kết thúc buổi học.
-Đâu có, cười thằng Hà thôi mà, Thanh Hà đó!
-Ôn thần, lỡ có Thanh Tín thì sao?
-Làm sao mà có được, tên người ta men lỳ (manly) như thế này cơ mà!-Tôi vỗ ngực đầy tự hào.
Trong sân trường, tôi có thể bắt gặp những bạn nữ ôm những bó hoa, tay cầm
những gói quà được gói ghém kỹ lưỡng. Nhất là những bạn nào mà xinh
xinh, có lẽ hoa và quà cầm không biết bao nhiêu cho xuể. Đúng là lợi thế có khác, bao nhiêu vệ tinh vây quanh.
-Nhìn cái gì đó?-Dung xách tai tôi lên.
-Không, không, nhìn trời nhìn đất thôi..!
-Còn chối, rõ ràng là đi ngắm cô nào đúng không..?
-Không mà, nhìn hoa nó cầm thôi mà…!
Cái tay mà Dung xách tai tôi, trên đó, chiếc vòng độc quyền cho thành viên
12a11 hiện diện là một nét đặc trưng riêng, một văn hoá riêng đồng thời
là niềm tự hào của cánh con trai chúng tôi. Nó không hề giống những món
quà thông thường. Và Dung đối với tôi cũng có một nét đẹp riêng, một cảm nhận riêng, đặc biệt hơn những cô gái đang ôm đầy hoa và xách đầy quà
kia.
-À, mà Tín tặng gì cho Dung vậy?
-Bí mật!
-Là gì vậy?
-Bí mật mà!
-Kẹo hả?
-Không, lớn rồi còn kẹo gì nữa?
-Hay là CD Quang Dũng?
-Không luôn, cái này hay hơn nhiều, đẹp hơn nhiều, chỉ tiếc là không ngon hơn thôi.-Tôi đưa tay minh hoạ.
-Rốt cuộc là sao?
-Không ăn được chứ sao, đồ tham ăn, heo!
Dung hơi xịu mặt giả bộ giận, tôi ngó lơ đi trước. Hôm nào cũng vậy nên đã
trở thành thói quen, rồi Dung sẽ lại chạy tới đi song song với tôi,
không quên nhéo một cái đau điếng mới thôi.
-Dung!
Tôi
quay đầu lại phía ghế đá dưới gốc cây dẫn ra cổng trường. Tiếng gọi cất
ra từ một thằng con trai lạ hoắc. Trên tay nó đang cầm một gói quà cũng
đẹp ra phết. Xác định đối thủ cạnh tranh, tôi lừ mắt nhìn kẻ địch. Chắc
nãy giờ mới thấy cơ hội để tiếp cận Dung đây mà.
-A, Quang, chưa về hả?-Dung có vẻ thân mật với kẻ này.
-Chưa? Quang chờ Dung ấy mà!
-“Hơ, con trai mà nhỏ nhẹ quá vậy”!-Tôi nghĩ thầm trong bụng.
Quang, bạn của Dung với nước da trắng bóc, cộng thêm mái tóc bồng bềnh, chẳng
khác nào mấy quý công tử tôi thường xem trong phim. Bên cạnh đó, giọng
nói nhẹ nhàng, lịch sự chứ không phải lúc nào cũng sặc mùi chọc phá nhau như tôi. Dung nhìn tôi, rồi nói gì với Quang, chắc là đang muốn giới
thiệu tôi cho hắn biết đây mà. Vậy mà để tôi đứng ngoài nắng, còn Nàng
và hắn thì đang trao đổi chuyện gì dưới tán cây râm mát.
-Dung
ơi, Tín về trước đây!-Tôi nở nụ cười, giơ tay vẫy vẫy, quay qua nhìn
Quang khẽ gật đầu chào. Cố làm ra vẻ tự nhiên nhất mà đi ra hướng cổng
trường. Dung cũng vẫy tay chào tôi.
-“Rõ ràng là đuổi mình đi rồi!”
Tôi hậm hực trong lòng. Một chút tự hào vì người mà tôi dành tình cảm được
nhiều người quý mến, nhưng một phần không hiểu và cũng bất an trước mối
quan hệ của Dung với Quang. Trước giờ, tôi quen biết ai, từ chị Nữ Tặc,
tới Ngữ Yên, rồi bé Uyên…Dung đều nắm rõ. Còn tôi, ngoài những người bạn trong lớp ra, liệu tôi còn biết bạn bè Dung có những ai nữa không?
Tôi bước ra cổng trường, hướng về phía xe bus. Nơi quán nước mía quen
thuộc, chỉ còn thằng Nhân đen và thằng Hoàng lẻ loi. Nguyệt thì bị thằng Vũ bắt cóc khi trống trường vừa tan.
-Mày không đi với Dung à?-Thằng Hoàng ngạc nhiên hỏi tôi.
-Không, về học bài chứ!-Tôi giả bộ với thằng bạn.
-Trời sập hả mày, chiều nay nghỉ học Toán, mai chủ nhật rồi!
-Thì về ngủ cho khoẻ, học cả tuần rồi.
Thả cái ba-lo xuống cái ghế bên cạnh, ba thằng cô đơn, bị bỏ rơi ngồi uống nước mía giải sầu. Thằng Hoàng bỗng nhiên thúc tôi:
-Ê, Tín, Yên kìa.
-Đâu?-Tôi phản ứng ngay như cùng lúc.
Nhìn theo hướng thằng bạn chỉ, tôi nhận ra ngay Ngữ Yên trong nhóm học sinh
lớp bên cạnh. Ngữ Yên dịu dàng, trìu mến chỉ im lặng trước một toán bạn
trai cùng lớp đang hăng say nói chuyện. Tôi nhìn thấy thằng Minh An cố
tình đi sát cô nàng tìm cách tiếp cận tán tỉnh. Cảm giác bị bỏ rơi lại
một lần nữa nhói lên, dù tôi biết rằng trách Yên hay Dung đều là sai cả. Món quà của Ngữ Yên tôi vẫn còn cầm trên tay, có lẽ hôm nay món quà của nó sẽ không đến được tay người tôi muốn tặng. Và không biết, Ngữ Yên
liệu có vui hơn khi có thêm một món quà, trong những món quà mà cô nàng
đang có?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT