Đình Phong cẩn thận đỡ cô ngồi xuống ghế trước cửa nhà, khẽ hôn cô một chút rồi mới đứng dậy.
_Chờ một lát, anh mang đồ ra xe. – Nói xong lại tất bật chạy đi.
Ngồi một bên, Đình Ngọc ân cần rót nước cho cô.
_Chị dâu, uống nước đi
Đúng lúc cũng hơi khát, Hải Lam cười cười tiếp nhận cốc.
_Ừm, cám ơn em.
Màu vàng nhàn nhạt phủ lên người cô, tạo nên một vùng sáng lấp lánh. Hải
Lam lơ đãng vuốt ve bụng, trong mắt đầy dịu dàng cùng yêu thương. Không
biết đã bao lâu, Đình Ngọc tò mò hỏi.
_Chị Lam, hạnh phúc như vậy, có khi nào chị hối hận đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian không?
Chuyện của anh trai, cô cũng biết ít nhiều. Từ vụ vì câu nói vu vơ của chị mà
chờ mười năm, đến việc anh lo lắng mà ép buộc Uyển Vy làm “gián điệp nội bộ”, rồi sứt đầu mẻ trán theo đuổi… Cô dám cam đoan mức độ si tình của
anh Phong — không đứng thứ hai cũng đứng thứ nhất. Vậy mà không hiểu tại sao một người hoàn hảo như anh mà ban đầu vẫn bị từ chối, đáng lẽ họ đã có thể bên nhau sớm hơn.
Dõi theo bóng anh bận rộn, vẻ mặt cô
bỗng trở nên nhu hòa. Kí ức trở về nhiều năm trước, cậu bé ngang ngạnh
nhét hoa hồng vào cặp cô, còn cường điệu đó chỉ là quà mùng 8 tháng 3…
Bằng lăng tím… Rung động đầu đời dưới tàng cây…
Quá khứ đã qua, nếu nói không tiếc là nói dối, chỉ là –
_So với việc nuối tiếc những gì đã qua, chẳng bằng nắm chặt lấy hạnh phúc hiện tại.
Sâu muốn thành bướm thì phải phá kén, muốn kết quả thì phải ra hoa, mọi sự
việc đều cần một quá trình. Nếu cô chấp nhận anh ngay từ đầu, làm sao
biết được anh yêu cô nhiều bao nhiêu? Vậy nên cô nuối tiếc, nhưng không
hối hận.
Nhìn bóng hai người dựa vào nhau dần đi xa, Đình Ngọc
không khỏi vừa ghen tị vừa hâm mộ. Ba và mẹ… Anh trai và chị dâu… Đến
bao giờ, cô mới tìm được một tình yêu như thế?
Hướng về phía bầu trời xanh thăm thẳm, cô lại thoáng mỉm cười. Có lẽ… Vào một ngày nào đó…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT