Phòng ăn yên tĩnh, tĩnh đến mức tiếng va chạm rất nhỏ của bát đũa cũng nghe được rõ ràng.
Trên bàn bày đặt vài món đơn giản, Hải Lam im lặng gắp thức ăn, cố gắng nhịn lại nhẫn, rốt cuộc cũng không chịu được.
_Ách… Anh… không đói à?
Từ sáng chạy ngược chạy xuôi, còn vì bận tâm lớp trang điểm mà không dám
ăn nhiều, bụng cô đã sớm kêu réo. Theo lý mà nói Đình Phong hẳn cũng
không khá hơn bao nhiêu, vậy mà nãy đến giờ anh chưa từng động đũa, chỉ
nhìn chằm chằm khiến cả người cô đều không được tự nhiên.
_Đói. – Ánh mắt anh chợt lóe, giọng nói khàn khàn, ẩn ẩn mang theo áp lực.
_Vậy sao anh không ăn?
_Ừ, đợi em ăn rồi anh sẽ ăn.
Không hiểu sao lúc nghe anh nói lời này, Hải Lam tự dưng lại rùng mình. Chẳng biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy cách anh nhìn mình là lạ,
hệt như kiểu báo săn đang theo dõi con mồi, chỉ cần nó lơ đễnh là lập
tức nhào lên. Nhưng mà, cô cũng đâu phải thức ăn!
Trong bầu không khí đè nén, cô qua loa dùng xong bữa cơm, vừa định đứng lên thu thập bát đũa thì bị anh ngăn lại.
_Em ăn no sao? – Khi nói chuyện, anh đứng bên cạnh cô, hơi thở không biết
cố ý hay vô tình phất qua tai cô, ngưa ngứa. Hải Lam không khỏi co rụt
lại.
_Anh… tránh ra đi, em phải cất dọn!
Dễ dàng gạt bỏ
bàn tay yếu ớt không khác nào đang “đuổi muỗi”, thân thể anh cơ hồ dán
sát vào người cô, thanh âm trầm thấp mà gợi cảm.
_Không cần, để mai người giúp việc đến làm… Hải Lam, em ăn no sao?
Cô bỗng sợ run, dường như hiểu được nghĩa khác trong câu hỏi của anh, phút chốc quẫn bách đỏ mặt. Lập tức cô đẩy anh ra, luống cuống chạy vào
phòng vệ sinh.
_Em… Em đi tắm!
Đình Phong buồn cười nhìn cô chạy trối chết. Nếu anh nhớ không lầm, chẳng phải cô đã tắm rồi sao? Bất giác khóe môi lại cong lên. Ừm, không sao, dù gì vẫn còn cả đêm,
anh cũng không vội.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Hải Lam thở gấp dựa vào cửa phòng, cảm giác tim mình sắp đập ra khỏi lồng ngực. Cô không rõ cảm giác lúc này của mình là gì, hồi hộp, khẩn trương, cùng một ít sợ
hãi…
Đứng dưới vòi nước lạnh, những mong làm cho đầu óc thêm
tỉnh táo. Không biết qua bao lâu, cô mới chậm rì rì lau người, thay quần áo. Lại tần ngần mất một lúc, cô mới hít sâu, mở cửa rồi dè dặt thò đầu ra ngoài.
Phòng ngủ quá mức yên ắng, Hải Lam tò mò, rón rén đi
đến trước giường, lại phát hiện anh nằm bất động, hô hấp vững vàng, tựa
hồ đang ngủ say. Cô không tiếng động thở ra nhẹ nhõm, lại không tránh
khỏi có chút mất mát.
Lẳng lặng ngắm anh trong chốc lát, cô mới
cẩn thận bước qua người anh để lên giường, không ngờ vừa qua được một
chân thì eo bị tóm chặt. Tiếp đó là 180 độ xoay tròn, đến khi phục hồi
tinh thần, cô đã bị anh đè dưới thân.
_Anh… Không phải anh ngủ
rồi sao? – Hải Lam lúng túng quay mặt đi, không dám đối diện ánh mắt
nóng rực mang đầy tính xâm lược của anh.
_Em nghĩ hôm nay… tôi có thể ngủ được sao?
Đình Phong bật cười, từ từ cúi xuống thổi khí vào tai cô, nhìn nó đỏ bừng
rồi run lên, dứt khoát ngậm lấy bắt đầu liếm cắn. Hải Lam chỉ thấy đầu
“oanh” một tiếng, một dòng điện kì dị len lỏi toàn thân, cơ thể không ức chế được run rẩy.
_Đừng cắn.
Môi anh dời đến môi cô,
thành công giải thoát nó khỏi bị tàn phá. Đình Phong đầu tiên là thăm
dò, mút nhẹ, cuối cùng xâm nhập, càn quét trong miệng cô. Nụ hôn từ dịu
dàng chuyển dần sang hôn sâu. Bàn tay anh cũng không nhàn rỗi di chuyển
trên người cô, dần bỏ đi trói buộc giữa hai người.
Hải Lam đang
bị hôn đến choáng váng, bỗng cảm giác trước ngực chợt lạnh, nháy mắt lại thanh tỉnh. Khoảnh khắc tiếp xúc da thịt nóng bỏng, cô khẩn trương nắm
chặt ga trải giường, cả người đều trở nên cứng ngắc. Anh ôn nhu vỗ về
trấn an cô, nhẹ giọng dỗ dành.
_Ngoan, thả lỏng.
Từng
giọt mồ hôi không ngừng rơi, cực độ khát vọng khiến cơ bắp anh căng
thẳng. Đình Phong có chút cuồng nhiệt mà vội vàng hôn khắp cơ thể cô,
lần lượt hạ xuống từng dấu ấn thuộc loại chính mình. Rốt cuộc… cũng chờ
tới ngày này… Cô là của anh, hoàn toàn thuộc về anh.
_Lam, anh yêu em.
Hải Lam mở hai mắt sương mù, bắt gặp ánh mắt thâm tình của anh, trong lòng
một mảnh mềm mại. Bất chợt cô rướn người, khẽ đặt môi mình vào môi anh,
giọng nói rất nhỏ rất nhỏ, lại đủ để anh nghe thấy.
_Em cũng yêu anh.
Đình Phong sững sờ, tiếp theo kích động ôm chầm lấy cô. Vẫn nghĩ với tính
cách Hải Lam, có lẽ cả đời anh chẳng thể nghe được câu nói đó, không
ngờ…
_Hải Lam… Hải Lam… Hải Lam…
Mười ngón tay nhẹ nhàng giao nắm, thân thể lẫn linh hồn kết hợp cùng một chỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT