_Chị dâu, anh ấy nói thật đấy. Anh Phong không hề dụ em vào công ty anh
Duy, không hề ép em vào phòng kế hoạch, lại càng không mua chuộc em phải hàng tháng báo cáo tình hình của chị cho anh ấy. Hoàn toàn chỉ là trùng hợp mà thôi. – Ha ha, rốt cuộc cũng đợi đến lúc báo được thù. Vốn dĩ cô học ngành quản trị kinh doanh, lại bị nửa cưỡng bức nửa lợi dụ đầu nhập phòng kế hoạch, thực sự khổ không nói nổi. Cũng may có chị dâu giúp đỡ, bằng không cô phải bỏ cuộc từ lâu rồi.
Ở góc độ không ai nhìn
thấy, Hải Lam âm thầm nhéo anh một cái, Đình Phong lại chịu đựng không
lên tiếng. Thì ra ngay từ đầu anh đã bện tốt võng cho cô mắc vào, có
giãy dụa cũng uổng công. Cô nên giận anh, hay cám ơn anh đây? Có điều cô nghĩ đến một vấn đề…
_Việc em vào công ty…
_Anh xin thề, em vào Trịnh An hoàn toàn bằng thực lực.
Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, nếu đó cũng là sắp xếp của anh, nhất định cô sẽ không bỏ qua.
Đột nhiên, hai bóng dáng quen thuộc đập vào mắt Hải Lam, cuốn đi mọi suy
nghĩ trong đầu cô. Hải Lam cảm giác bên tai ầm ầm như dậy sóng, lồng
ngực kịch liệt phập phồng, cô lại thấy không thở nổi. Một lúc sau, mọi
người xung quanh còn chưa tìm hiểu chuyện gì, cô đã kéo váy chạy đi.
_Hải Lam!? – Đình Phong cất tiếng gọi, cô lại như không nghe thấy, bất đắc dĩ anh đành đi theo.
Tiếng xì xầm bàn tán bắt đầu nổi lên, ông Phạm vội đứng dậy trấn an.
_Không có gì, cô dâu và chú rể chỉ là có chút việc riêng mà thôi, mọi người tiếp tục dùng bữa đi.
Vì mặc váy dài, Hải Lam đuổi theo có chút khó khăn. Mấy lần vấp phải làn
váy suýt ngã, cô lại đứng lên đuổi theo. Rốt cuộc đến trước thang máy,
cô thở dồn dập quát lớn.
_Đứng lại!
Ông Tâm cùng bà Lan giật mình, cứng nhắc xoay người đối diện cô.
_Ông bà còn đến đây làm gì?
_Ta… Chúng ta… – Họ nghẹn ngào, không nói ra lời.
_Là anh đã mời ba mẹ tới.
Không biết từ lúc nào, anh đã đứng sau lưng cô. Hải Lam chợt quay phắt lại, căm tức trừng mắt anh.
_Ai cần anh đi lo chuyện bao đồng?
Bất giác anh thở dài, muốn tiến lên cầm tay cô lại bị cô giật lại.
_Hải Lam, dù sao cũng là ba mẹ em.
Hơn nữa anh biết, thật ra cô không hận ba mẹ như những gì cô biểu hiện, huống chi ai mà không có nỗi khổ riêng?
Đình Phong nhớ buổi nói chuyện tuần trước, khi ông bà bỗng nhiên xuất hiện trước mặt anh.
“Sau khi chúng ta chia tay, con bé trở nên lầm lì hơn, có khi cả ngày cũng
không nói lời nào. Khi ta hỏi nó muốn theo ai, nó lại nói muốn sống với
bà ngoại.”
“Chúng ta vẫn âm thầm để ý con bé, nhưng không còn
mặt mũi nào xuất hiện trước mặt nó. Ta biết ly hôn của bọn ta ảnh hưởng
nặng nề đến Hải Lam, nó cũng không muốn tha thứ cho chúng ta…”
Họ còn đưa anh một số tiền, nhờ anh chuyển cho cô. Tuy anh không hiểu năm
đó xảy ra chuyện gì, nhưng anh chắc họ làm vậy cũng có lý do. Thật là,
vì sao cứ luôn làm phức tạp mọi việc? Một bên cho mình bị bỏ rơi, một
bên sợ đối mặt… Sao không một lần thẳng thắn với nhau?
_Xin lỗi, chúng ta không định làm con khó chịu. Ba mẹ cũng chỉ muốn nhìn con một
lát thôi, sau này chúng ta sẽ không làm phiền con nữa. – Nói xong họ ấn
nút thang máy muốn đi.
Thân thể cô buộc chặt, môi dưới bị cắn đến đỏ bừng, cố gắng ẩn nhẫn giọt nước nơi khóe mắt.
_Hải Lam… – Anh nhẹ nhàng kêu gọi, khẽ vỗ vai cô. Nếu cô còn do dự, sẽ không kịp.
Tinh!
Thang máy bật mở, hai người đang chuẩn bị bước vào, cũng không dám quay đầu.
_Khoan đã! – Giọng nói cô lạnh lùng, chỉ có bàn tay là khẽ run. – Đã đến rồi, vậy ăn cơm rồi hãy đi.
Ông Tâm bà Lan mừng rỡ, một chút đỏ ửng hiện lên hốc mắt.
_Cám ơn con.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT