Tin tức cả hai vị tổng tài đồng thời kết hôn khiến cả giới truyền thông
sôi sục. Ngay từ sáng sớm, đèn flash đã không ngừng chớp lên, đám đông
nhà báo tập trung ngoài cổng nhà thờ lớn, đáng tiếc tất cả đều bị bảo vệ chặn lại. Đến tham dự hôn lễ không thiếu những nhân vật quyền thế cùng
nổi tiếng, thậm chí xen lẫn cả những người ngoại quốc tóc vàng mắt
xanh.
Ngồi trong phòng chờ, tâm trạng Hải Lam vừa phức tạp lại
vừa hồi hộp. Biết thân phận thực sự của anh, cô cũng giật mình, nhưng
không hề trách anh. Một người luôn lo lắng cho cô, vì bận tâm cảm thụ
của cô mà tự hạ thấp mình, hỏi sao cô lại không cảm động? Mà người đó
đang ở ngoài kia… Họ sắp kết hôn, điều mà trước kia cô chưa bao giờ dám
hi vọng.
Kim đồng hồ nhích dần về phía chín giờ, Hải Lam phát
hiện tim mình đập càng lúc càng loạn, cơ hồ chưa từng bình ổn quá. Rầu
rĩ nghịch ngợm ngón tay, chân váy bị cô dày xéo đến nhăn nhúm mà cô hồn
nhiên không thấy.
_Đừng lo lắng, hôm nay chị rất đẹp.
Cô gắng gượng cười với Tịnh Yên, trong lòng vẫn cứ thấp thỏm không yên.
Chuông nhà thờ điểm chín giờ, nhạc giáo đường vang lên, Hải Lam cùng Tịnh Yên
song song bước trên tấm thảm màu trắng. Họ đi đến đâu, hoa hồng tung
theo đến đó, màu đỏ rực rỡ chói mắt như đang hân hoan, như chúc phúc.
Mười bước… Chín bước… Tám bước… Hình dáng anh dần rõ ràng trước mắt cô. Sống mũi cao thẳng, khuôn mặt anh tuấn rạo rực niềm vui, bộ vest đen trang
nhã tôn lên dáng người cao lớn mà vững chãi.
Ba bước… Hai bước… Một bước…
Tay cô run rẩy đặt vào tay anh, giây tiếp theo đã bị giữ chặt. Cô thoáng
ngẩng đầu, đón nhận nụ cười rạng rỡ của anh, khẩn trương ban đầu cũng
dần tan biến.
Đình Phong đứng lặng ngóng trông Hải Lam, từ
khoảnh khắc cô tiến vào lễ đường, trong mắt anh chỉ còn mình cô. Hỗn
loạn cảm xúc hạnh phúc, kinh diễm, mừng như điên… khiến cổ họng anh căng thẳng, cứ ngỡ mình đang mơ. Mãi tới khi đụng chạm ấm áp truyền đến từ
đầu ngón tay, anh mới tin tất cả là thật. Lập tức siết chặt, vĩnh viễn
cũng không nguyện buông ra.
Nhẫn cưới trao tay, thay cho cả đời
hứa hẹn. Giây phút cha xứ tuyên bố cả hai đôi đã thành vợ chồng, toàn
sảnh đường tràn ngập tiếng vỗ tay. Hàng chục tiếng nổ vang lên, vô số
cánh hoa từ trần nhà bay xuống, chẳng mấy chốc đã vương đầy trên tóc
cô.
_Thích không, đây là dành riêng cho em. – Đình Phong thì
thầm vào tai cô, thành công đem cô từ trong mộng ảo trở về hiện thực.
Bất giác đáy mắt cô ươn ướt, cảm giác sống mũi chua xót.
_Hư, không được khóc, đừng để mọi người nghĩ anh bắt nạt em.
Anh không bắt nạt cô, nhưng anh luôn có cách làm cô khóc, cảm động đến phát khóc. Cho cô ấm áp, cho cô ngọt ngào, từng bước một xâm nhập trái tim
cô, khiến cô dần dần ỷ lại anh, không thể không có anh… Đó là âm mưu của anh đúng không, Phong!? Vậy thì cô phải thừa nhận, anh thành công rồi.
…
Tiệc tối được tổ chức ở nhà hàng cao cấp The Night. Mặc dù đã “tận lực” giảm bớt số thiếp mời song lượng khách cả hai nhà vẫn lên tới gần hai trăm.
Chỉ riêng việc tươi cười cùng đón tiếp cũng khiến cô rã rời. Vậy mà
trông Đình Phong chẳng có chút gì là mệt nhọc, thật không hiểu anh lấy
đâu ra nhiều sức lực như vậy.
Đang nghĩ, bỗng dưng bờ vai bị
người nhẹ vỗ, khi quay lại ánh vào mi mắt cô là khuôn mặt đẹp trai không tì vết, mày rậm, mắt nâu, mái tóc đen hơi xoăn quyến rũ. Phải mất một
lúc cô mới nhận ra người tới.
_Anh là… Jen!?
Cô có gặp anh vài lần trên webcam, chủ yếu chỉ biết anh qua lời kể của Tịnh Yên. Không ngờ hôm nay anh cũng có mặt ở đây.
_Chúc mừng cô, Hải Lam.
_Cám ơn anh. – Cô ngại ngùng cười cười, đôi má hồng hồng nổi bật với hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện. – Còn đây là!?
_Hi, Hải Lam, I’m Johny. – Dường như cảm nhận được nghi hoặc của cô, chàng
trai tóc vàng bên cạnh cũng chủ động chào hỏi, lịch sự chìa tay về phía
cô. Hải Lam bản năng phải đưa tay đi bắt, nhưng chưa được nửa đường đã
bị giành trước.
_I’m Đình Phong, her husband.
Thấy Đình
Phong ôm vai cô như thể khẳng định chủ quyền, lại còn dùng địch ý bắn
phá chính mình, Jen không khỏi buồn cười. Chẳng trách lại là bạn bè,
ngay đến tính chiếm hữu cũng cao như nhau. Tuy rằng anh không thấy mình
có gì uy hiếp được bọn họ.
_Em biết họ sao?
_Jen là chồng trước của Tịnh Yên.
Thảo nào sắc mặt tên Duy lại tối tăm đến thế, hóa ra là gặp “tình địch” cũ.
Nhưng anh cũng hiểu phần nào tâm trạng của cậu ta, nếu là anh cũng không thích cô thân thiết với người khác, đặc biệt ngoại hình kẻ đó còn vượt
trội hơn cả bản thân.
_Đi thôi, anh giới thiệu họ hàng anh với
em. – Cố ý phớt lờ người đối diện, anh khoác tay cô kéo đi. Hải Lam chỉ
đành cúi đầu tỏ ý xin lỗi, trong lòng không hiểu anh lại ăn sai thuốc
gì.
Đình Phong dẫn cô tới bàn của gia đình, lần lượt giải thích quan hệ từng người cho cô.
_Đây là bác Sâm, bác Hòa, đây là chú Tùng, Thím Ngọc, còn đây là cậu Toàn, mợ An…
Anh còn nói thêm một tràng dài, song cô sớm choáng váng rồi, chỉ có thể bồi cười cùng máy móc chào hỏi, cho đến khi nghe được âm thanh quen thuộc.
_Chị dâu!
Cô gái vừa lên tiếng có khuôn mặt trái xoan, ngũ quan xinh xắn không son phấn, chẳng phải Uyển Vy thì là ai?
_Uyển… Vy!?
_Uyển vy là em họ anh.
Xem ra nhiều chuyện cô còn chưa biết. Hải Lam cười như không cười ngắm hướng Đình Phong, anh mất tự nhiên sờ sờ mũi.
_Khụ, trùng hợp, chỉ là trùng hợp.
Thật không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT