Chát –

Thanh âm quanh quẩn trong căn phòng, thành công làm cả hai ngây ngẩn sững sờ.

Hải Lam sợ run, từ lòng bàn tay truyền đến nóng rát chứng minh tất cả không phải mơ.

Khuôn mặt anh xanh mét đến đáng sợ, khụ, cũng không hoàn toàn xanh mét, vì bên má trái còn hằn vết năm ngón tay đỏ rực. Bóng dáng anh bao phủ tạo áp bách trên người cô, Đình Phong bỗng nghiến răng gằn từng chữ.

Hình như…cô vừa gây họa rồi.

_Em-dám-đánh-tôi?

YÊU EM, CHỜ EM

Chương 12.1

Cả phòng không ai hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết hôm đó sau khi hai người kia ra ngoài, vẻ mặt giám đốc đã đầy mây đen. Kể cả cực kì tò mò vết hằn trên má anh, tuy nhiên chẳng ai dám hỏi. bọn họ cũng không định làm cột thu lôi!

Dù vậy, lượng công việc tăng cao cùng tính khí nóng giận thất thường của Đình Phong cũng đủ khiến phòng kế hoạch than khổ thấu trời. Người duy nhất không bị “bão táp” ảnh hưởng, cũng là người thờ ơ nhất, Hải Lam. Kì lạ là dù giám đốc phát giận với tất cả mọi người, riêng đối với cô lại duy trì thái độ lãnh đạm, thậm chí đến mức cơ hồ không nghe không thấy. Tình trạng đó kéo dài khoảng hơn một tuần thì đã có người không chịu nổi.

_Hải Lam, cô với giám đốc cãi nhau sao?

Cô không ngẩng đầu, nhàn nhạt đáp.

_Không. – Chỉ là mình anh ta đang tức giận thôi.

_Thật? – Giọng Tần Lan đầy nghi ngờ. Nếu thật thế thì sao giám đốc lại “nổi hứng” đày đọa nhân viên? Báo hại cô liên tục phải tăng ca, cuối cùng còn bị ông xã lẫn con gái phàn nàn vì về muộn.

Hải Lam mím môi không nói. Cô đương nhiên biết việc anh cố tình phớt lờ mình, chẳng qua vẫn không muốn vạch trần mà thôi. Chu yện lần trước ngẫm lại tuy thấy hơi có lỗi, nhưng cô cũng đâu có sai! Chẳng lẽ bị người cưỡng hôn còn không được quyền phản kháng? Hay bị đánh với anh ta là điều mất mặt, tổn thương đến tự trọng đàn ông? Hừ, đồ hwpj hòi, thích lạnh lùng thì lạnh lùng luôn đi, cô mới không thèm quan tâm!

_Quản lý. – Bảo An chắp tay trước ngực, vẻ mặt cầu xin. Chị giúp em đem tập tài liệu này vào cho giám đốc được không?

Có đáng sợ đến vậy sao? Cứ việc ngờ vực, nhưng không nghĩ làm khó cậu ta nên cô nhận lời.

_Được rồi.

*****

Đình Phong ngồi ở bàn làm việc, biết là cô tiến vào mà vẫn không phản ứng gì. Từ đầu đến cuối anh chỉ đáp lại vẻn vẹn có mấy từ “Biết rồi”, “Để trên bàn”, “Cô đi đi”.

Trước sự thay đổi đột ngột của anh, Hải Lam quả thực không quá thích ứng, không những thế còn hơi khó chịu, song cô vẫn bày ra bộ dáng cung kính tiêu chuẩn của cấp dưới với cấp trên. Được thôi, anh ta muốn thế nào thì thế ấy đi.

Ở đằng kia, thấy cô không lưu luyến chút nào bước ra ngoài, anh nghiến răng lầm bầm.

_Nhẫn nại, nhẫn nại…

Chiếc bút bi trong tay chợt “răng rắc”, gãy làm đôi.

Giờ nghỉ trưa, cô đang trên đường đến nhà ăn thì bị người gọi giật lại.

_Quản lý Lam!

_Giám đốc Quân?

Hải Lam ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang tươi cười trước mắt. Bọn họ vốn chẳng quen thân, mỗi lần tiếp xúc đều vì công việc, ngẫu nhiên gặp thoáng qua cũng chỉ gật đầu chào hỏi xã giao bình thường. Sao giờ anh ta lại chủ động bắt chuyện?

_Giám đốc, bản kế hoạch lần trước có vấn đề gì sao?

Trọng Quân bật cười, cố bày ra giọng điệu bông đùa.

_Chẳng lẽ ngoài chuyện công việc, chúng ta không thể nói chuyện khác à?

Có mới là lạ! Hải Lam nói thầm trong lòng. Bất giác cô hơi nhíu mày, không hiểu rốt cuộc hôm nay làm sao. Người luôn săn đón thì tỏ ra lạnh nhạt, người luôn lạnh nhạt lại tỏ ra nhiệt tình? Không lẽ sao hỏa sắp va vào trái đất?

_Nếu không có việc gì vậy tôi đi trước? – Kệ đi, cũng chẳng cần phí thời gian suy ngẫm mục đích anh ta làm gì. Tránh xa rắc rối dẫu sao vẫn là điều cô luôn hướng tới.

Thấy cô thực sự định đi, Trọng Quân vội ngăn phía trước.

_À, hoa hồng hôm nọ cô nhận được không?

Hoa? Hoa nào? Cô nhăn mày nghi hoặc, chợt nhớ tới. Đáng lẽ cô nên đoán ra mới phải, từ lúc cô liên tục vứt hoa anh tặng đi, Đình Phong cũng thôi luôn ý niệm tặng hoa cô rồi.

_Xin lỗi, tôi không biết là của anh. – Nếu biết cô sẽ không vứt đi mà mang trả lại. – Nhưng anh tặng hoa cho tôi làm gì?

Trọng Quân ho khan, che giấu sự xấu hổ. Ý nghĩa chưa đủ rõ ràng sao? Cũng không thể nói thẳng bỗng dưng anh có cảm giác với cô nên muốn theo đuổi cô đi! Không biết tại sao, từ hôm gặp cô ở bữa tiệc anh vẫn luôn nghĩ đến cô, lại vướng bận cô đã có bạn trai. Nhưng thế thì sao? Anh tự nhận nếu so điều kiện anh cũng không kém anh ta (nhầm rồi, kém chắc! =)) ),hơn nữa chừng nào hai người còn chưa kết hôn, anh vẫn còn cơ hội. Vậy nên anh mới tặng hoa cho cô, lại không ngờ ngay sau đó mình đột nhiên nhận được lệnh đi công tác, thật vất vả bận rộn suốt một tuần đến sáng nay mới trở về.

Ho khan một lát, anh vội chuyển sang chuyện khác.

_Cô chưa ăn cơm đúng không? Để tôi mời cô.

_Vì sao?

_Coi như để ăn mừng sự hợp tác bấy lâu giữa chúng ta.

_Tôi nghĩ không cần thiết…

_Quyết định vậy đi, cô muốn ăn gì? – Nói xong anh ta dẫn đầu đi trước, không cho cô cơ hội cự tuyệt.

Hải Lam khó chịu cau chặt mày, lại thêm một kẻ tự tung tự tác! Mà cô không nhận ra là, cảm giác bài xích của mình với anh ta khác hẳn với Đình Phong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play