Ngày hôm sau, Hải Lam vẻ mặt hầm hầm bước vào công ty. Sớm nay tới lúc
soi gương cô mới phát hiện, trên cổ mình toàn là vết tím xanh xanh đỏ
đỏ! Đáng giận! Anh ta là sinh năm Tuất sao? Không có việc gì lại đi gặm
cắn lung tung?
Đầy bụng bực bội đi vào phòng kế hoạch, cô bỗng
phát giác ra không thích hợp, mọi người trong phòng đều dùng ánh mắt kì
quái nhìn cô. Vô thức lướt qua bàn làm việc, cuối cùng cô cũng tìm được
nguyên do. Chỉ thấy trên bàn nằm ngay ngắn một bó hồng đỏ thẫm xinh đẹp, thoạt nhìn có chút chói mắt. Người đầu tiên chợt lướt qua đầu cô là
Đình Phong. Hừ, anh ta coi đây là bồi thường sao? Tối qua dám làm chuyện đó với cô, đến sáng thì biến mất không thấy tăm hơi, bây giờ lại còn
tặng hoa?
Cô cũng không hiểu mình đang làm sao. Rõ ràng xấu hổ
đến mức không muốn gặp anh, vậy mà khi anh thực sự không đến đón cô như
mọi ngày, đáng lẽ phải thở phào nhẹ nhõm đằng này cô lại thấy thất vọng
cùng mất mát nhiều hơn? Nghĩ nghĩ, phiền chán cũng theo đó dâng lên.
_Chị Lam, chị bị ốm sao? – Uyển Vy nghi hoặc hỏi. Hiện giờ tuy là cuối thu,
nhưng cũng không lạnh đến mức đó đi? Hơn nữa, dù đã vào phòng cô cũng
không bỏ khăn ra. Rõ là hôm qua quản lý với giám đốc còn vui vẻ cùng đi
dự tiệc, sao giờ sắc mặt chị Lam đã tệ thế rồi?
Hải Lam hiếm khi xẹt qua một tia túng quẫn, nhưng chưa để ai kịp bắt lấy thì cô đã thu
hồi nó rồi. Chỉ có tầm mắt liếc nhìn bó hoa càng thêm âm trầm.
_Uyển Vy!
_Dạ! – Bị vẻ lạnh lẽo của cô dọa đến, Uyển Vy sợ hãi đứng bật dậy.
_Giúp tôi đem thứ này vứt đi.
_Hả?…- Người còn chưa kịp phản ứng, bó hoa đã rơi vào tay.
_Chị…Chị Lam, làm vậy…không tốt lắm đi? – Quan trọng nhất là, nếu giám đốc biết, chắc chắn sẽ rất tức giận.
Ách, giọng nói cô bỗng im bặt vì ánh nhìn Hải Lam quét tới. Uyển Vy lề mề đi hướng thùng rác đặt góc phòng, trong lòng không khỏi cảm thán, hoa đẹp
thế này…Tiếc thật. Cũng chỉ có quản lý là nhẫn tâm bỏ được.
Bó
hoa vừa vào thùng rác, cửa phòng lần nữa bật mở. Đình Phong mặt không
biểu tình tiến vào, bỏ qua biểu tình cứng ngắc của Uyển Vy mà đi thẳng
đến bàn cô.
_Tôi có chuyện muốn nói với em, vào phòng tôi đi.
_Có quan trọng không! Nói luôn ở đây đi. – Cô thoáng ngẩng đầu, mất kiên nhẫn đáp.
_Tôi thì không có vấn đề gì, chỉ là — em không ngại sao? – Câu nói đầy mập
mờ làm những người xung quanh đồng loạt tập trung tinh thần, dỏng hết
tai lên. Tình hình khiến cô không thể không nhượng bộ, chí ít phòng anh
còn có cách âm. Nhưng cái cảm giác bị người dắt mũi thật không dễ chịu
chút nào.
_Nói đi. – Vừa đóng xong cửa phòng giám đốc, cô không lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề.
_Hải Lam, tôi…
_Dừng! Anh đứng đó nói đi. – Thấy anh định tiến lại gần, cô lập tức cảnh giác lùi lại hai bước.
Đình Phong đứng cương tại chỗ, cảm giác hối hận cùng rầu rĩ không ngừng lan
tràn. Mãi anh mới kéo khoảng cách hai người gần thêm một ít, không ngờ
giờ lại tách xa hơn. Đúng là “kiếm củi mười năm thiêu mười lăm phút”, đã thế còn bị một đống xui xẻo kéo theo. Tối qua anh phải tắm nước lạnh
đến hơn nửa đêm mới đi ngủ, nhưng lật đi lật lại vẫn không ngủ được. Hễ
nhắm mắt vào là thân hình cô lại hiện ra, hại anh sáng nay dậy trễ, đòi
mạng là còn phát hiện ga trải giường mình ướt đẫm…Lái xe được đến nhà cô thì cô đã đi rồi, vội vàng đuổi tới công ty, kết quả lại nhận được sự
lãnh đạm của cô. Nếu trên đời này có thuốc hối hận, vậy anh đã mua sạch
để uống rồi!
Anh hơi mất tự nhiên cúi đầu nhìn cô.
_Chuyện tối qua, không phải tôi cố ý…
Hải Lam hơi hơi nhướng mày, giọng nói rất đạm rất đạm.
_Ý anh đó chỉ là ngoài ý muốn?
_Phải…Cũng không phải…Xin lỗi, không biết tại sao…thật sự tôi không nghĩ xúc phạm
em. – Đình Phong gấp rút muốn giải thích, ngược lại càng nói càng loạn
khiến cô hiểu lầm.
Thì ra chỉ vì anh ta nhất thời xúc động nên
áy náy mà thôi. Nghĩ vậy, cô cũng vứt hết những cảm xúc phiền não xuống
dưới đáy, không đi đào sâu thêm, hay nói đúng hơn là không dám đào nó
lên. Anh ta và cô, đơn giản chỉ là bạn học cũ, cũng đồng thời có quan hệ cấp trên cấp dưới mà thôi.
_Tôi biết rồi, anh không cần tự trách, cứ coi chuyện đó chưa từng xảy ra đi. – Cô cũng không cần rối loạn nữa.
Rầm!
_Không cho phép!
Anh đập mạnh vào tường, hai tay chống hai bên vai cô. Bộ dạng “hung thần”
đó làm Hải Lam bất giác rụt vai lại, song vẫn không sợ chết lên tiếng
phản bác.
_Tại sao? Không phải ngoài ý muốn sao, chỉ cần quên đi là xong, với anh hay với tôi đều tốt…
Quên? Chết tiệt quên! Chết tiệt cô! Rốt cuộc bộ não cô cấu thành từ vật liệu gì? Đá sao?
Đột nhiên, Đình Phong không giận mà cười.
_Nếu em muốn quên, vậy tôi sẽ làm cho em nhớ. – Nói xong anh trực tiếp cúi
xuống hôn cô, không chút lưu tình cắn xuống môi cô, cuồng dã mang theo
hương vị trừng phạt. Anh muốn cô cảm nhận được đau đớn, ít nhất bằng một phần trong lòng anh.
_Ưm…- Lời của cô bị nuốt hết trong môi
anh. Không cho cô cơ hội thở dốc, anh hôn cô càng lúc càng sâu, tựa như
muốn hút hết dưỡng khí trong ngực cô.
Chư ớng mắt chiếc khăn màu hồng nhạt, anh thuận tay kéo nó xuống, rồi chợt cười khi thấy “dấu ấn”
mình để lại vẫn in đậm trên cổ cô.
Hải Lam kinh hoảng mở tròn
mắt. Hô hấp bị cướp đoạt khiến mặt cô trướng đến đỏ bừng, trống ngực mất khống chế đập nhanh hơn. Lại nữa! Vì sao anh ta luôn ngang ngược làm
theo ý mình, hết lần này đến lần khác không thèm đếm xỉa đến cảm nhận
của cô? Anh ta cho là lúc nào cũng được như ý sao? Nghĩ đến lại thấy
giận, cô không khỏi giãy dụa kịch liệt hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT