m như không nghe thấy, chỉ tự cúi xuống nhặt lại giấy tờ, nhưng sự thờ ơ của cô lại bị lí giải thành sự khinh thường.
_Ngạo mạn gì chứ? Tưởng mình cao giá lắm sao? Chẳng qua cũng chỉ là món đồ
tiêu khiển cho người khác thôi, bây giờ bạn gái người ta về rồi, cứ việc chuẩn bị tinh thần bị đá đi là vừa!
Xem ra đồn đãi lại tăng
thêm một cấp bậc mới. Hừ, tâm trạng cô đang không được tốt, mấy người
này còn tìm đến gây sự, coi cô là bao cát tùy tiện đánh đấm sao?
_Vậy thì sao? – Hải Lam lạnh lùng quét qua đám người. – Tôi bị vứt bỏ hay
không liên quan gì đến các người? Một đám nhàm chán ăn no rỗi việc chạy
đi tọc mạch vào chuyện người khác? – Thật ra cô còn muốn nói là, các
người có bệnh sao? Cũng không biết vì lí do gì, nếu như bình thường chắc chắn cô sẽ mặc kệ bỏ đi, nhưng lần này cô lại không nghĩ nhịn.
Những lời cô nói chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, Thúy Dung giận không thể át giơ tay lên.
_Có chuyện gì vậy? – Lành lạnh thanh âm đột ngột vang lên, cánh tay đang đứng giữa không trung trở nên cứng đờ.
Đình Phong chậm rãi đi tới đứng trước cô, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn bàn tay đang có xu hướng chuẩn bị hạ xuống, nét cười âm trầm rét buốt làm thân
thể bốn người kia không tự chủ được run lên.
_Cô — định đánh ai?
_Tôi không…không phải…- Không dự đoán được anh bỗng nhiên xuất hiện, cô ta
cuống quýt thu tay về, mồm miệng lắp bắp muốn giải thích lại không biết
nên nói cái gì. Đáng chết, biết trước không nên trêu chọc Hải Lam, ai mà ngờ lại xui xẻo đến thế!
Anh trầm mặc không lên tiếng, song
biểu tình càng thêm lạnh lẽo, cảm giác áp bách càng lúc càng tăng. Hồi
lâu sau, khóe miệng anh bất giác cong lên.
_Thúy Dung phòng marketing?
Ngữ điệu bằng phẳng không phập phồng nhưng tràn ngập hương vị nguy hiểm.
Không khí như hạ đến âm độ, xung quanh vốn đã im lặng nay càng nín thít, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
_Làm một nhân viên, tốt nhất
nên dành sức lực mà chuyên tâm công tác, chứ không phải khắp nơi đi sinh sự. Nếu còn có lần sau…- Mặt sau không nói, ý tứ cảnh cáo nồng đậm.
Như được đặc xá, mấy người lung tung đáp lời, sau đó mau chóng chạy trối
chết. Đình Phong híp mắt nhìn theo, mong là bọn họ biết điều mà rút ra
bài học. Quay đầu nhìn Hải Lam, vẻ mặt anh lập tức thay đổi, giọng nói
tuy đã dịu đi nhưng vẫn còn chút trầm trọng.
_Em bị như vậy từ bao giờ?
_Không quan trọng, chỉ cần anh cách xa tôi một chút là tốt rồi. – Bọn họ chẳng qua là ghen ghét, nếu không có anh, họ cũng không còn lí do làm phiền
cô nữa.
Sắc mặt anh trở nên vô cùng tối tăm, thấy cô lại chuẩn bị đi, anh bỗng nói với theo, kiên định mà chắc chắn.
_Chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra nữa.
Bóng lưng cô hơi cương, nhưng không dừng lại. Anh mím chặt môi, sắc mặt khó
coi. Cô chưa từng cho anh biết những việc này…là vì không tin tưởng anh? Hay vì chưa từng quan tâm, nên cũng không để ý? Nghĩ đến đây, anh bỗng
quay lưng gọi điện thoại.
_Duy!? Vài người cấp dưới của cậu có vẻ đang chán công việc hiện giờ.
Hừ, những kẻ muốn tổn thương cô, trước hết đối mặt với anh!
Ngày hôm sau, bốn nữ nhân viên phòng marketing đột nhiên bị điều đi chi
nhánh ở Hải Phòng. Có lẽ có người không hiểu, nhưng những ai sáng suốt
đều biết tại sao. Qua chuyện này, dù kẻ ngu ngốc cũng hiểu được vị trí
cô trong lòng anh. Kể cả bất mãn thế nào cũng không còn ai dám công khai đi kiếm chuyện với Hải Lam , nh ờ vậy mà bên tai cô cũng thanh tịnh
không ít. Tuy nhiên, phiền muộn của cô dường như chỉ mới bắt đầu.
Cứ khoảng hai, ba ngày Jessica lại đến tìm Đình Phong một lần, có khi vào
giờ nghỉ trưa, có khi vào giờ tan tầm. Trông thấy họ đi với nhau, bất
giác cô thấy thực không thoải mái, lồng ngực cứ như bị gì đó chặn lại,
nghèn nghẹn, khó thở. Thế nên cô đã phát huy tối đa tinh thần của đà
điểu, vùi đầu trong cát. Dù sao mắt không thấy, tâm cũng không phiền.
Dĩ nhiên, hậu quả là Đình Phong phẫn nộ rồi. Suốt ngày bị Jessica quấn lấy anh đã đủ bực dọc, cố tình cô còn mọi cách tránh né, kiểu như anh có
người khác, cô cầu còn không được! Trái tim cô làm bằng sắt đá sao? Coi
thường tình cảm anh đến thế, chán ghét anh đến thế? Chán đến mức muốn
anh biến mất luôn khỏi tầm mắt cô?
_Giám đốc, đây là kế hoạch tổ một.
Đình Phong liếc cũng chưa từng liếc bản kế hoạch kia một cái, chỉ chằm chằm
liếc nhìn cô. Hải Lam bị nhìn đến mức bối rối, vội buông tờ kế hoạch rồi lui lại.
_Nếu không còn việc gì thì tôi đi trước.
Lại nữa? Mặt anh trầm xuống, tức giận nháy mắt xông thẳng lên não.
_Đứng lại!
Cô khựng lại tại chỗ, mặc dù rất muốn rời đi, song bản năng nói cho cô
biết tốt nhất không cần chống lại ý anh vào lúc này. Anh không nói gì
nhìn bộ dáng nơm nớp đề phòng của cô, nhưng nghẹn khuất mấy ngày này quả thật chịu không nổi nữa. Đảo mắt qua đồng hồ, tốt lắm, vừa vặn giờ nghỉ trưa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT