Steven, làm sao anh có thể bỏ em tại nơi toàn người lạ như thế?
Anh sốt ruột nhìn bóng cô mất hút cuối hành lang, cuối cùng lạnh lùng rút tay ra, trong giọng nói ẩn nhẫn tức giận.
_Jessica, không phải chúng ta đã nói rõ ràng rồi sao? Tại sao cô còn đến đây?
_Em đến du lịch không được à? Cho dù với tư cách là bạn bè thì anh cũng có thể bỏ chút thời gian đưa em đi thăm thành phố chứ?
_Được rồi, nhưng không phải bây giờ. Còn nữa, công ty là nơi tôi làm việc, nếu không có việc gì gấp thì đừng tùy tiện đến.
*****
Trong phòng tắm, hơi nước lượn lờ. Hải Lam khẽ đưa tay lau mặt gương, thất
thần nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong đó. Cô không hề xinh, ngoại
hình thực bình thường, thuộc loại ra đường tùy tiện cũng vơ được cả nắm. Nếu so với người con gái sáng nay…Ha, chẳng khác nào cỏ dại cùng hoa
bách hợp. Da trắng, tóc đen, mắt nâu, khuôn mặt như thiên thần, dáng
người gợi cảm…Còn nhìn cô xem, dù xét ở góc độ nào cũng không ai sẽ dại
gì mà chọn cô.
Không biết…Từ lúc nào nhỉ? Cô lại để ý anh nhiều
đến thế. Cảm giác cay cay, nhoi nhói này…là ghen sao? Thật buồn cười,
vậy mà cô cứ nghĩ mình là một người lãnh đạm. Hóa ra, lãnh đạm cũng có
lúc yếu đuối. Không thể phủ nhận là, việc anh nói chờ cô mười năm đã gây cho cô rung động không nhỏ. Cứ việc lòng còn nghi ngờ, một góc sâu thẳm nào đó lại hi vọng đó là sự thật. Nhưng mà…Là thật hay giả thì có quan
trọng không? Điều kiện của anh tốt như thế, sau này quanh anh sẽ xuất
hiện vô số sự lựa chọn khác, những người đẹp hơn cô, trẻ hơn cô, liệu
anh có thể kiên trì như lúc ban đầu? Chứng kiến quá nhiều sự chia lìa,
sự phản bội, niềm tin vào tình yêu trong cô đã xói mòn rồi. Không có ai
đáng để ta tin tưởng bằng chính bản thân mình. Chỉ cần không yêu, sẽ
không đau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT