Triệu Hiền Văn suy nghĩ một chút mới nói "Chuyện này cứ để thuận theo tự nhiên đi, nàng cũng không nên suy nghĩ nhiều quá..., cái này cho nàng."

"Cái gì vậy?" Chi Lan nhìn bình ngọc hắn nhét vào trong tay mình, tháo nút gỗ trên miệng bình ra, nhất thời một cỗ mùi thơm ngát sộc thẳng vào mũi nàng, tinh thần tức khắc chấn động, kinh ngạc hỏi: "Đây là cái gì?" Triệu Hiền Văn cười thần bí "Tất nhiên thứ tốt, đáng tiếc là chỉ có ba viên." Thay Chi Lan đổ một viên ra tay "ăn nó."

Chi Lan sợ run lên, sau đó đem hoàn đan tản mát ra mùi thơm ngát kia nuốt vào trong bụng. Chỉ trong chốc lát, Chi Lan cảm thấy thân thể nhẹ nhõm, sảng khoái lên rất nhiều, sự mệt mỏi bay mất không còn sót lại một chút nào.

"Đây chính là hoàn đan tráng kiện thân thể, kéo dài tuổi thọ, có công hiệu hồi tử hoàn sinh, chỉ còn lại hai viên, nàng phải giữ cho thật cẩn thận."

"Hiền Văn, chàng lấy từ đâu ra đồ tốt như vậy?"

"Ách..." Triệu Hiền Văn do dự một chút.

"Là hắn sao?"

Triệu Hiền Văn nhưng ngay sau đó gật đầu một cái, nói: "Thân thể nàng không tốt. Cho nên ta liền nhờ hắn giúp một việc..."

"Hiền Văn." Chi Lan đột nhiên hỏi "Cái kia... Thiên kiếp của hắn lúc nào sẽ đến?"

"Cái này..." Triệu Hiền Văn ngừng lại một chút "Là ngày đông chí."

(*ngày đông chí : Ngày 21/12 hàng năm được gọi là ngày đông chí – đó là ngắn ngắn nhất trong năm)

"Vậy là chỉ còn chưa tới ba tháng nữa... Hiền Văn, chàng có nắm chắc không? Có nguy hiểm gì hay không? Nếu nói là thiên kiếp, chẳng phải là hung hiểm vạn phần sao!" Chi Lan lo lắng nói.

"Hẳn là không có việc gì xảy ra đâu." Triệu Hiền Văn cười cười, vỗ vỗ vai của nàng, nhưng ngay sau đó lại nói "Cho dù có xảy ra chuyện gì, cuộc sống sau này của nàng cùng Hạc Nhi cũng không có gì phải lo..."

"Không cho chàng nói gở." Chi Lan đưa tay che cái miệng của hắn "Ta cùng Hạc Nhi sẽ không rời bỏ chàng."

Triệu Hiền Văn một tay kéo lấy Chi Lan ôm vào trong ngực.

*************

"Phu nhân, phu nhân." Thu Thiền vẻ mặt ngạc nhiên chạy vào trong nhà, hai gò má đỏ bừng, thở hồng hộc.

Chi Lan đang may áo bông cho Hạc Nhi thấy thế ngẩng đầu lên "Có chuyện gì vậy?"

"Phu nhân, nô tỳ thấy được... Thấy..."

"Thấy cái gì?" Chi Lan dừng tay lại, cũng có chút ngạc nhiên, Thu Thiền này ngày thường luôn nhanh mồm nhanh miệng, hôm nay nhưng lại cũng nói lắp

"Phu nhân, nô tỳ thấy được tiên nữ."

"Tiên nữ?"

"Đúng vậy a~, ở tại hậu viện, có một tiên nữ mặc bạch y, từ trên trời giáng xuống, rất xinh đẹp. Ta, ta..."

Chi Lan cũng là cả kinh "Ngươi đi hậu viện sao?" Nghĩ đến hậu quả, sắc mặt lập tức trầm xuống, quát lên: "Không phải nói nơi đó là cấm địa sao? Ai bảo ngươi đến đó một mình?"

*********

Thứ 56 lễ: Xà Lang Quân (56)

"Phu nhân, Thu Thiền không có." Thu Thiền gấp đến độ thẳng khoát tay "Nô tỳ không có đi vào, chẳng qua là đang đi ngang qua, tình cờ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy tiên nữ kia bay vào trong viện. Thu Thiền không có tiến vào hậu viện."

Chi Lan tỉnh táo lại, vội hỏi: "Còn có ai biết ngươi nhìn thấy vị nữ tử bạch y kia không?"

"Chỉ có phu nhân, nô tỳ vừa nhìn thấy liền vội vã trở về nói cho phu nhân... Phu nhân, công tử vốn đến phía sau viện, mà trong viện lại có một vị tiên nữ, không đúng, có lẽ là hồ ly tinh biến thành! Phu nhân, Thu Thiền lo lắng công tử sẽ bị mê hoặc..."

Chi Lan dở khóc dở cười, nhẹ nhàng nói: "Bây giờ mà ngươi vẫn còn tâm tư nghĩ đến việc này." Nàng cũng tình nguyện muốn hắn có người khác. "Ngươi thiếu chút nữa sẽ mất mạng, ngươi có gặp lại vị nữ nhân bạch y kia không?"

"Không có." Thấy Chi Lan vẻ mặt nghiêm túc như vậy, Thu Thiền cũng có chút sợ "Phu nhân, Thu Thiền thật sự là không có vào hậu viện, Ngô quản gia sẽ không bởi vì ... việc này mà đuổi nô tỳ ra khỏi sơn trang chứ."

Chi Lan trong lòng thở dài, nếu là đuổi ra ngoài thì đã tốt. "Nhớ kỹ, chuyện hôm nay, không được kể cho bất kỳ ai. Ngươi đã nghe rõ chưa?" Chi Lan nghiêm túc nói.

"Thu Thiền biết rồi."

Chi Lan thở dài một hơi "Được rồi, sao mặt mũi ngươi lại nhem nhuốc thế kia, quần áo cũng vậy."

"Tại mới vừa rồi chạy vội quá, nên nô tỳ bị vấp ngã." Thu Thiền cười hắc hắc.

"Thật là nha đầu ngốc, về phòng thay bộ quần áo khác đi."

Sau khi Thu Thiền rời đi, Chi Lan một lần nữa cầm lấy kim chỉ. Tâm rốt cuộc cũng không thể bình tĩnh được nữa, liền đâm phải ngón tay, thấy vết máu nhuộm trên tấm gấm trắng một màu đỏ tươi, tim nàng lại đập càng nhanh. Tay nàng từ từ đặt lên trên bụng, nhẹ nhàng mà vuốt ve, không hiểu được mình làm như vậy là đúng hay sai? Nhưng vì Hạc Nhi, nàng quyết định đánh cược một lần.

Xế chiều, Chi Lan tự mình xuống bếp làm mấy món ăn tối, Hạ Vũ cùng một lão nhân đứng bếp phụ nàng một tay.

"Hạ Vũ, mang cải trắng đi rửa cho sạch, Hạc Nhi thích ăn nhất là món này."

"Phu nhân, Hạ Vũ biết rồi, phu nhân thật cưng chiều Hạc Nhi a~, ngay cả công tử nhà chúng ta cũng phải ghen!"

Lão nhân đang nhóm lửa ở bên cạnh cũng nói: "Ăn nói linh tinh, nào có chuyện cha ghen với con, công tử cũng giống như phu nhân rất thương yêu Tiểu công tử."

Chi Lan cười cười, đột nhiên hỏi: "Tiểu nha đầu Thu Thiền đi đâu rồi? Hạ Vũ, ngươi có gặp qua nàng không?"

"Mới vừa rồi thấy nàng đang cầm một chậu quần áo bẩn, nói đi giặt."

"Ừm." Chi Lan nghe vậy gật đầu, cũng không để ý đến nữa.

****************

Thứ 57 lễ: Xà Lang Quân (57)

Cho đến lúc thức ăn đã được dọn lên trên bàn, Chi Lan tính toán thời gian "Chỉ một lát nữa, Hạc Nhi cùng công tử là có thể tới đây dùng cơm ... Triệu mẹ, chú ý một chút lửa trong lò bếp, nồi nước này phải luôn ở độ nóng, chờ hai cha con đến, đem súp bưng lên là vừa. Ta trở về phòng đổi lại xiêm y... Hạ Vũ, ngươi không cần đi theo ta, ngươi đi gọi Thu Thiền tới đây."

********

"Phu nhân, không thấy Thu Thiền."

"Cái gì?" Chi Lan từ sau tấm bình phong đi ra bên ngoài "Nàng đi đâu?"

"Không biết a? Nô tỳ trở về phòng không thấy nàng." Thu Thiền cùng Hạ Vũ ở cùng một phòng, "Cũng đã đi tìm khắp xung quanh, nhưng không thấy nàng đâu."

"Ngươi xế chiều không phải là thấy nàng đi giặt quần áo sao?"

"Nô tỳ cũng đi đến bên cạnh giếng, nhưng không thấy nàng." Hạ Vũ thành thật trả lời.

Chi Lan đột nhiên cảm thấy ngực bị bóp chặt lại "Ngươi đi hỏi Ngô quản gia, hỏi hắn có phải đã giao việc gì cho Thu Thiền làm rồi hay không?"

"Dạ."

Chi Lan mới vừa bước qua cánh cửa, liền nghe được thanh âm non nớt của Hạc Nhi "Mẹ, tối nay thức ăn thơm quá đó."

Chi Lan cười sẵng giọng: "Ăn vụng nha, cha con vẫn chưa tới mà."

"Mẹ, Hạc Nhi không có, Hạc Nhi chẳng qua là ngửi thấy được mùi vị mà thôi."

Chi Lan cười cười, quay đầu nói với Triệu mẹ: "Trước tiên đem súp bưng lên."

Cúi đầu cùng Hạc Nhi nói chuyện một lát, Hạ Vũ vội vàng chạy đi vào, "Phu nhân, Thu Thiền đi rồi."

"Cái gì?" Chi Lan ngẩng đầu lên hỏi lại.

Hạ Vũ nói: "Ngô quản gia nói, hôm nay có người thân thích của Thu Thiền đến tìm nàng, nói là nhà nàng xảy ra chuyện. Sau đó nàng liền cùng người thân thích kia vội vã đi ngay." Hạ Vũ nói xong có chút không cam lòng, nhỏ giọng thầm nói: "Thu Thiền rõ ràng đã nói nhà nàng không còn thân nhân, làm sao trong lúc bất chợt lại có người chạy đến nhận làm người thân thích, cho dù trong nhà đã xảy ra chuyện, cũng nên nói cho chúng ta một tiếng a..."

"Mẹ, mẹ, người làm sao vậy?"

Hạ Vũ vừa ngẩng đầu lên, cũng là cả kinh "Phu nhân, người làm sao vậy?"

Chi Lan hai tay gắt gao nắm chặt mép bàn, đôi môi mím chặt lại, sắc mặt tái nhợt.

"Phu nhân, phu nhân, người buông tay a! Tay của ngươi đã chảy máu rồi."

"Mẹ, mẹ..."

Chi Lan lúc này mới bừng tỉnh, nhìn lại đầu ngón tay đã mơ hồ có vết máu, hẳn là vừa nãy bám vào góc bàn quá gấp, nên xượt qua cạnh góc bàn.

"Phu nhân, người đừng nóng giận, nha đầu Thu Thiền kia không hiểu chuyện, thế nhưng không nói tiếng nào đã đi..."

Chi Lan khẽ lắc đầu "Là Ngô quản gia nói với ngươi như vậy sao?"

*************

Thứ 58 lễ: Xà Lang Quân (58 )

"Dạ."

"Kia..." Chi Lan hít sâu một cái, ôm lấy một tia hy vọng cuối cùng, hỏi "Thu Thiền có mang theo quần áo không?"

"Ồ!" Hạ vũ ngơ ngác một chút, thử nghĩ xem, sau đó nói "Không có a! Kỳ quái đó, nàng cũng không có nhiều tiền, tại sao cũng không mang theo bọc quần áo. Chẳng lẽ thật gấp như vậy a! "

"Choang" một tiếng, chén trà trên bàn bị ném xuống mặt đất "Ngô Thông, ngươi thật to gan!"

"Phu nhân..."

"Mẹ..."

"Chi Lan, có chuyện gì vậy?" Đúng lúc Triệu Hiền Văn cất bước đi vào bên trong phòng, nhìn trên mặt đất là những mảnh vỡ của chén trà bị ném vỡ vụn, lại nhìn hướng Hạc Nhi, Hạ Vũ ở một bên đang sợ hãi, trầm giọng nói: "Người nào chọc cho phu nhân tức giận?"

"Nô tỳ không dám." Hạ Vũ bị ánh mắt lạnh lùng của Triệu Hiền Văn đảo qua, liền bị làm cho sợ đến mức quỳ phịch xuống mặt đất

"Cha, không phải là Hạc Nhi... Dạ, hình như là... Thu Thiền tỷ tỷ bỏ đi..."

Triệu Hiền Văn đi tới bên cạnh Chi Lan, xoay người nàng lại "Chi Lan, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì..." Lời nói bỗng dưng dừng lại, Chi Lan trong mắt hàm chứa nước mắt, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt nhưng lại ẩn chứa một tia hận ý.

"Là lỗi của ta, là lỗi của ta... Ta không nên phóng túng nàng như vậy, không nên cưng chiều nàng như vậy, ta thương nàng vì nghĩ rằng thân thế của nàng giống ta, thế nhưng ta lại đã hại nàng..." Nàng nên dạy quy củ cho nha đầu nhanh miệng kia, không thể giấu diếm được bất kỳ một chuyện gì, nhất định là đã nói với người khác chuyện mình nhìn thấy bạch y tiên nữ. Nha đầu ngốc! Nha đầu ngốc!

Chi Lan chỉ có thể đổ lỗi cho chính bản thân mình

Triệu Hiền Văn đột nhiên híp mắt lại "Hạ Vũ, phu nhân đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"

"Công tử, không phải là lỗi của Hạ Vũ a! Thu Thiền nàng..." Hạ Vũ mặc dù bị làm cho sợ muốn chết, nhưng vẫn là đứt quãng đem câu chuyện xảy ra nói rõ.

Triệu Hiền Văn sau khi nghe xong, chân mày cau lại, nhưng ngay sau đó lại nhẹ nói với Chi Lan: "Chỉ vì chuyện này mà làm cho nàng bực mình, nàng là trách Ngô quản gia không có thông qua sự đồng ý của nàng, đã để cho Thu Thiền rời đi có phải hay không? Ta đây sẽ gọi Ngô quản gia tới." Nói xong, trao cho Hắc Nham đang đứng ngoài cửa một ánh mắt.

Một lát sau, Ngô quản gia bị Hắc Nham đẩy vào bên trong phòng

Triệu Hiền Văn quát to một tiếng: "Ngô Thông, lá gan của ngươi thật là càng lúc càng lớn, còn có hiểu quy củ hay không, nha hoàn bên cạnh phu nhân, làm sao ngươi có thể tự tiện cho phép rời đi."

Ngô Thông quỳ phịch một tiếng xuống mặt đất "Công tử, phu nhân thứ tội. Lão nô chẳng qua là nghe nói nhà của Thu Thiền có chuyện lớn xảy ra, mà nàng cũng vội vã muốn trở về thăm nhà, cho nên lão nô nhất thời mềm lòng liền để cho nàng đi."

*************

Thứ 59 lễ: Xà Lang Quân (59)

Chi Lan cười trào phúng "Thu Thiền không phải là đã ký văn tự bán mình năm năm sao? Ngô quản gia thật đúng là có tấm lòng tư bi nha?"

Ngô Thông lập tức nói: "A, là như vầy, thân thích của Thu Thền có giao cho lão nô một chút ngân lượng, cho nên..."

Chi Lan hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói: "Nếu đã cho ngươi bạc, còn nói cái gì là do mình mềm lòng."

"Ách!" Ngô Thông á khẩu không nói được lời nào "Lão nô… lão nô ... là lão nô đuổi nàng về."

"Đuổi về?" Chi Lan cười khổ, chỉ sợ nha đầu ngốc Thu Thiền kia đã sớm bị xà nuốt chửng vào trong bụng rồi. "Cút... Ta nói cút có nghe thấy không! Choang!" bát súp mới vừa được Triệu mẹ bưng lên, bị nàng đột nhiên ném xuống mặt đất.

Tất cả mọi người ở bên trong phòng khách đều giật mình, tính cách của Chi Lan từ trước đến giờ luôn luôn dịu dàng, từ khi đến Long sơn trang đến nay, đây là lần đầu tiên nàng giận dữ như vậy.

Triệu Hiền Văn chân mày nhíu chặt, đột nhiên cho Ngô Thông một ánh mắt, Ngô Thông từ trên mặt đất bò dậy, nhanh chóng lui xuống. Sau đó là Triệu mẹ, Hạ Vũ cũng chạy "rầm rập " ra khỏi phòng, không còn thấy bóng dáng, Hạc Nhi đang kinh sợ cũng bị Hắc Nham lôi đi ra ngoài.

"Phu nhân tại sao lại tức giận như vậy?" Triệu mẹ đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt lo lắng.

"Đều do Thu Thiền, phu nhân mới sẽ..." Hạ Vũ lấy tay che chặt cái miệng lại, nhìn Ngô quản đang cúi đầu đứng yên ở phía xa, đem lời đang muốn nói tiếp nuốt xuống.

Hắc Nham đang lôi kéo Hạc Nhi ở hành lang bên cạnh, không biết đang nói cái gì.

"Aiz, cũng chỉ có công tử nhà chúng ta là người có tính tình tốt, vị lão gia trước kia ta hầu hạ ở Lý phủ, đánh người bằng gậy gộc là chuyện bình thường, nhưng người ta là lão gia, phát giận cũng không ai dám nói gì, Lý phủ có ba vị phu nhân, vị lợi hại nhất cũng chỉ có thể thừa dịp lão gia không có ở đây, đập vỡ ít đồ đạc, đánh chửi hạ nhân để trút giận, nhưng ở trước mặt lão gia đó thì cũng là ôn thuần, ngoan ngoãn như con nai a... Chi Lan phu nhân của chúng ta tính tình dịu dàng dễ gần như vậy, không nghĩ tới khi tức giận cũng thật dọa người a~. Công tử đứng ngay bên cạnh cũng không để ý đến. Công tử thật là rất lo lắng cho phu nhân a!" Triệu mẹ nói nhỏ một tràng dài.

Sau khi tất cả mọi người lui ra ngoài, Triệu Hiền Văn cũng không nói chuyện, chẳng qua chỉ là ngồi xuống đối diện Chi Lan. Thời gian nửa nén hương trôi qua, Chi Lan từ từ ngẩng đầu lên, miễn cưỡng đối với Triệu Hiền Văn cười một chút "Ta có chút ít không thoải mái, về phòng trước." Nói xong, đứng dậy đi về phía cửa.

"Nàng đã biết?" Triệu Hiền Văn đột nhiên nói.

Chi Lan dừng cước bộ, thanh âm hơi có chút run rẩy "Cái gì?"

"Nàng..." Hắn nhẹ nhàng thở dài "Nếu ... Nàng nếu thật thích Thu Thiền, ta sẽ phái người đuổi theo đem nàng trở về."

4b5afea4_5e0f2dc8_00j7052iiwh.gif

*****************

Thứ 60 lễ: Xà Lang Quân (60)

"Không... Không cần." Ý thức được mình trả lời quá khẩn cấp, giọng nói lại hơi trì hoãn một chút "Trong nhà nếu xảy ra chuyện, tại sao có thể làm trễ nải nàng được!" Mang Thu Thiền trở lại chưa chắc đã phải là Thu Thiền ban đầu, nàng không muốn ngày ngày đi theo bên cạnh mình cũng là một con quỷ biến thành người.

Phía sau Triệu Hiền Văn im lặng một lúc lâu, cảm giác được sau lưng có đôi mắt nhìn mình chằm chằm, Chi Lan cắn cắn môi, cuối cùng cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài.

Chi Lan thần thái chật vật chạy trở về phòng, hô hấp dồn dập, ngồi ở đầu giường, hai tay đè thật chặt trước ngực, hắn đã nhìn ra, hắn đã nhìn ra, hắn nhất định là đã nhìn ra.

Làm sao bây giờ? Hạc Nhi phải làm sao bây giờ? Nàng thực ngốc, nàng tại sao không khống chế được cảm xúc của mình, nàng không lo lắng đến sự sống chết của bản thân, chẳng qua là tính mạng của Hạc Nhi không thể có sơ xuất a!

Thu Thiền cũng vì do nàng sơ xuất mà...

Hạc Nhi, bất luận như thế nào nàng không thể mất đi Hạc Nhi. Trong ánh mắt mê loạn loại đột nhiên bắn ra quang mang kiên nghị.

Từ hôm đó trở đi, Chi Lan nói thân thể không được thoải mái, cả ngày nhốt mình ở trong phòng, Triệu Hiền Văn cũng không gạn hỏi gì nàng thêm.

Kỳ quái chính là, Triệu Hiền Văn nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, cũng chỉ khẽ thở dài, liền quay đầu rời đi, cũng không miễn cưỡng nàng cái gì. Chỉ có Hạ Vũ ngày ba lần mang thức ăn đến cho nàng.

Hạc Nhi cũng mấy lần muốn gặp mẹ, Chi Lan cũng chỉ là cách cánh cửa, nhẹ giọng nhỏ nhẹ dặn dò mấy câu, nói không được ham chơi, chú ý thân thể....

Bảy ngày sau, Chi Lan rốt cục đi ra, nhưng đối với Ngô quản gia nói muốn đi chợ. Ngô Thông được chứng kiến tính tình ngày đó của Chi Lan, ngay cả công tử cũng không nói gì nàng, hắn tự nhiên không dám nói thêm cái gì. Không thể làm gì khác hơn là trì hoãn thời gian, về phía sau viện bẩm báo công tử.

Vậy mà khi Ngô Thông vừa xoay người đi, Chi Lan liền cùng Hạ Vũ lên xe ngựa, chạy thẳng tới chợ.

Ngô Thông gấp đến độ cuống cuồng cả lên, công tử nhưng là đã phân phó qua, không có mệnh lệnh của hắn, bất luận kẻ nào ở bên trong trang cũng không được ra ngoài.

Trong lòng sốt ruột không yên, rốt cục cũng đợi được đến khi công tử trở về, Triệu Hiền Văn nghe xong hơi khẽ cau mày, nới với Hắc Nham bên cạnh: "Ngươi âm thầm đi theo, nếu bên cạnh xuất hiện tiểu yêu rình mò, ngươi chỉ cần đuổi bọn chúng đi là được, nên nhớ ở bên trong trăm thước chung quanh Chi Lan không được sát giới."

Bởi vì Chi Lan đã ăn hoàn đan, linh khí bên trong thân thể tiết ra bên ngoài, sẽ trở thành thánh phẩm cho bọn tiểu yêu muốn tu luyện.

"Công tử, cần gì phải đuổi đi, trực tiếp giết chết không phải là đã bớt đi một nỗi lo hay sao. Chi Lan phu nhân sẽ không nhìn thấy đâu."

"Không nhìn thấy?" Triệu Hiền Văn khẽ cười nhạt "Có thật vậy không! Chỉ mong là ta suy nghĩ nhiều ... Hắc Nham, đừng đứng ngây ngốc ở đó nữa, nhanh đi đi."

"Dạ."

***********

Thứ 61 lễ: Xà Lang Quân (61)

"Phu nhân, chúng ta đang đi đâu vậy?" Hạ Vũ có chút sợ hãi nhìn Chi Lan đang đánh xe ngựa, trong mắt vẫn chưa hết ngạc nhiên, phu nhân thật là lợi hại nha! Ngay cả xe ngựa cũng biết đánh, phu nhân trước kia có nói nàng cũng là xuất thân từ nhà nghèo, Hạ Vũ vẫn không tin, phu nhân vóc người nhỏ bé dịu dàng như vậy, thanh tú như vậy, dáng vẻ này không thể là một thôn phụ làm việc nông được a!

Chi Lan khẽ mỉm cười với Hạ Vũ ở bên cạnh "Tất nhiên là đi chợ a!"

"Phu nhân tại sao phải... A, Hạ Vũ đã hiểu rồi." Hạ Vũ đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói "Phu nhân là muốn đi chợ mua chút ít đồ tốt đưa cho công tử có đúng hay không, như vậy công tử sẽ cùng phu nhân hòa hảo như lúc ban đầu."

Chi Lan ngơ ngác một chút, tiếp theo nhẹ nhàng cười một tiếng "Không tệ, đúng là như vậy."

Hạ Vũ bĩu môi "Vậy tại sao mới vừa rồi Phu nhân lại muốn vội vã đi chợ a? Chờ Ngô quản gia bẩm báo qua công tử, sau đó chúng ta đi không phải tốt hơn hay sao? Vạn nhất công tử tức giận thì làm sao bây giờ? "

"Nếu hắn thật tức giận, ta cùng Hạc Nhi chắc cũng khó giữ được mạng sống."

"Cái gì? Phu nhân, Hạ Vũ không rõ."

Chi Lan cười cười "Không rõ cũng tốt..." Giọng nói đột nhiên ngừng lại, thần sắc cũng khẩn trương lên.

Hạ Vũ thấy Chi Lan trong nháy mắt sắc mặt trắng nhợt, nghi ngờ hỏi: "Phu nhân, người làm sao vậy? Có phải là không thoải mái hay không? Nếu không để Hạ Vũ đánh xe cho, Hạ Vũ mặc dù..."

Chi Lan bỗng dưng cắn răng một cái "Hạ vũ, ngươi ngồi cho vững nha." Cầm lấy roi ngựa "Giá!" Xe ngựa nhanh chóng chạy.

Hạ Vũ hai tay bắt được bên cạnh thùng xe, bị làm cho sợ đến mức oa oa kêu to: "Phu nhân, không cần đi nhanh như vậy được không! Chúng ta còn thừa thời gian mà, phu nhân, Hạ Vũ sắp bị té xuống xe."

Chi Lan làm như không nghe thấy, chỉ đưa mắt kinh hãi đầy khiếp đảm nhìn khắp bốn phía, liều mạng đánh xe ngựa chạy như bay, đột nhiên, Chi Lan ánh mắt trợn to, kéo dây cương lại "haiz..." hai con ngựa phía trước đột nhiên bị người kéo lại, bốn vó tung cao, hí dài một tiếng, ngừng lại.

"Ai nha nha... Cứu mạng a! A..." Hạ Vũ suýt nữa bị quăng ra khỏi thùng xe, tóc rối bù lòm còm ngồi dậy "Phu….phu nhân, chuyện gì xảy ra vậy?"

Chi Lan chỉ kinh ngạc nhìn phía trước, ngay sau đó thở dài một hơi, lúc này mới quay lại nhìn Hạ Vũ một cái "Ngươi không sao chứ?"

Hạ Vũ nuốt nuốt nước miếng "Phu nhân, Hạ Vũ….Hạ Vũ còn chịu được. Nếu có thể phu nhân đi chậm lại một chút là tốt nhất."

Chi Lan cười cười "Được rồi, đi chậm một chút... Giá..." Xe ngựa một lần nữa lên đường. Lần này quả nhiên chậm hơn rất nhiều. Hạ Vũ cũng rốt cục cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

********************

Thứ 62 lễ: Xà Lang Quân (62 )

Xe ngựa chạy để lại một làn bụi mù ở phía sau, Hắc Nham nhìn theo bóng lưng xe ngựa đang dần đi xa, nhẹ ho hai tiếng, nói: "Bạch y, ngươi nói Chi Lan phu nhân có phải hay không đã nhìn thấy chúng ta?"

Nữ nhân tuyệt sắc bên người cúi đầu trả lời nhàn nhạt: "Bạch y không biết."

Hắc Nham nghi ngờ gãi gãi đầu "Vậy thì thật là kỳ quái, vẻ mặt của phu nhân... Tính, không muốn nàng..." Nhìn một chút bốn phía cánh rừng, mắt lộ ra một tia quang mang thị huyết, tiếc nuối nói: "Aiz, công tử thế nhưng không để cho ta mở sát giới, thật là tức nghẹn chết người mà."

Bạch y đột nhiên nói: "Công tử chỉ phân phó ở bên trong trăm thước chung quanh phu nhân không cho mở sát giới, nhưng ở ngoài trăm thước thì..."

"Đúng vậy!" Hắc Nham vui mừng "Bạch y, ngươi quả là thông minh." quang mang thị huyết chuyển hướng nhìn vào trong rừng, nhếch miệng cười một tiếng, phất ống tay áo nói: "Bạch y, ngươi tiếp tục đi theo xe ngựa, bảo vệ phu nhân, ta đi kiếm một chút thức ăn cho đỡ nghiền."

"Dạ."

***********

"Phu nhân sau khi đến chợ, liền đến quán ăn, thời gian cùng Hạ Vũ uống trà mất nửa nén hương, kêu một phần bánh nướng. Sau đó lại ở chợ đi dạo nửa canh giờ, hai người chia nhau ra đi mua vải vóc, trang sức, vòng đeo tay, đai lưng, sau đó mua một bó hương, mang theo Hạ Vũ đến miếu thờ cách chợ ba dặm ở bên ngoài, công đức mười hai lượng bạc, sau được trụ trì mời đến sương phòng ở hậu viện nghỉ ngơi. Một nén nhang sau đi ra ngoài. Bởi vì trên người trụ trì có khoác áo cà sa, bạch y không dám tới quá gần, nên cũng không biết phu nhân cùng trụ trì ở bên trong sương phòng đã nói những gì. Sau khi Phu nhân từ miếu thờ đi ra ngoài, liền cùng Hạ Vũ trực tiếp trở về cái Long Sơn trang." Sau khi Bạch y bẩm báo xong, lui qua một bên.

Triệu Hiền Văn gật đầu "Phu nhân hiện ở nơi nào?"

Ngô Thông đứng ra đáp lời nói: "Ở Phong Phi viện."

"Nha. Các ngươi lui xuống đi... Hắc Nham, ngươi đi theo ta."

Đi vào trong một căn phòng có tạo hình kỳ lạ, Triệu Hiền Văn ngồi xuống tấm bồ đoàn (*), ý bảo Hắc Nham ngồi vào đối diện.

(*bồ đoàn: Bồ là cỏ bồ, đoàn là tròn. Người xưa dùng cỏ bện lại thành nệm có hình dáng tròn để ngồi thiền, lạy Phật hoặc ngồi tụng kinh.)

Triệu Hiền Văn đầu tiên là trầm tư một chút, thấy Hắc Nham một bộ dạng nhấp nhỏm ngồi không yên, khẽ mỉm cười, nói: "Hắc Nham, ngươi theo ta đã bao lâu."

"Ừm, hình như là đã bảy trăm năm, công tử."

Triệu Hiền Văn cười nói: "Là bảy trăm mười ba năm, lẻ sáu tháng."

Hắc Nham cười hắc hắc "Công tử trí nhớ thật tốt. Không biết công tử gọi Hắc Nham đi vào đây, là có chuyện gì quan trọng muốn phân phó a!"

Triệu Hiền Văn trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Tiểu yêu Bạch Y mà ngươi thu nhận không phải là yêu tinh tầm thường, mà là tập hợp của bốn yêu lực tạo thành. Ngươi sau này chuyện gì cũng phải tự mình suy nghĩ, không nên lệ thuộc mọi chuyện vào nàng, tránh cho tương lai chủ biến thành nô bộc, nô bộc ngược lại làm chủ, đến lúc đó sẽ khó mà lợi dụng được nàng."

*************

Thứ 63 lễ: Xà Lang Quân (63)

"Công tử, sẽ không có chuyện đó đâu, đừng nói chuyện về ta nữa, hãy nói chuyện của công tử đi!"

Triệu Hiền Văn đưa mắt nhìn về nơi xa xăm "Hắc Nham, thiên kiếp lần này chỉ sợ..."

"Công tử, có Chi Lan phu nhân ở đây, người còn lo lắng cái gì a? Chờ thiên kiếp đi qua, pháp lực của người sẽ được nâng cao thêm một bước, đắc đạo thành tiên cũng không thành vấn đề, đến lúc đó gia tộc chúng ta sẽ là bá chủ của yêu giới."

"Hắc Nham, ta hôm qua vừa bấm đốt ngón tay tính lại một lần nữa, tính ra thiên kiếp của ta là cái gì."

"Người có tính ra không?" Hắc Nham há to mồm "Nếu tính ra được thì thật tốt quá, chúng ta có thể đề phòng được nhiều chuyện hơn."

Triệu Hiền Văn than khẽ, hồi lâu mới nói: "Là tình kiếp."

"Tình?" Hắc Nham lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng ngay sau đó cười nói: "Công tử, nếu là tình kiếp, thì không cần phải lo lắng, loại tình cảm của người phàm làm sao công tử có thể để ở trong lòng được, hơn nữa..." Bỗng dưng, Hắc Nham dừng lại, kinh ngạc há to mồm, hắn đi theo công tử nhiều năm như vậy, hiểu rõ tính tình công tử như lòng bàn tay, tự nhiên ý thức được cái gì "Công tử, tình kiếp kia không phải là liên quan đến Chi Lan phu nhân đó chứ?"

Triệu Hiền Văn cười cười, thở dài "Mấy ngày trước đây, ta trong lúc bất chợt đã có ý niệm làm vợ chồng cả đời với Chi Lan ở trong đầu, nghĩ thầm chờ sau khi thiên kiếp trôi qua, liền sẽ trở thành một Triệu Hiền Văn cả đời, cùng Chi Lan sống đến đầu bạc răng long, nếm thử hoan ái của nhân gian. Đợi sau khi tỉnh táo lại, thế nhưng lại bị cái ý nghĩ này làm cho kinh hãi, bấm ngón tay tính toán mới biết, thiên kiếp lần này chính vì một chữ tình."

"Nhưng là công tử..." Hắc Nham vội vàng nói "Chi Lan phu nhân là chúng ta tìm đến a? Nói như vậy ngay từ đầu không phải chúng ta..."

"Này cũng có thể gọi là sự đùa cợt của thiên ý."

Hắc Nham bỗng nhiên từ dưới đất đứng phắt dậy "Công tử, để ta đi giết nàng, tình kiếp này liền sẽ tự nhiên sẽ bị phá... Ai ui !" Hắc Nham mới đi tới cửa liền bị một cỗ ngoại lực kéo trở lại, ngã ngồi xuống mặt đất, hắn không phục quát to một tiếng "Công tử..."

"Không có mệnh lệnh của ta, không cho phép bất luận kẻ nào đả thương nàng dù chỉ là một cọng tóc."

"Công tử, chỉ là một người phàm mà thôi, hơn nữa mỹ nữ trên thế gian còn rất nhiều, rất nhiều a~, chờ thiên kiếp qua đi, công tử muốn chọn dạng người nào mà chả được."

"Hắc Nham, ta tuy đã có hơn ngàn năm pháp lực, nhưng đối với chuyện tình yêu cũng là lần đầu tiên nếm trải, trước kia ta cùng Hoa Yêu, người phàm cũng chỉ là chơi đùa, dây dưa một chút, duy chỉ có đối với Chi Lan, ta không nhẫn tâm đả thương nàng chút nào, từ khi tu luyện đến nay, ta cho dù không cố ý muốn đả thương đến tính mạng của người phàm, nhưng ta cũng không phải là một người thiện lương gì, lần này rõ ràng tính ra thiên kiếp có liên quan đến Chi Lan, bằng với tính tình trước kia của ta, ta chắc chắn đã sớm diệt trừ nàng rồi, nhưng hôm nay..."

*************

Thứ 64 lễ: Xà Lang Quân (64 )

"Công tử, tình yêu gì đó của người phàm ta cũng không hiểu, nhưng Chi Lan phu nhân tướng mạo cũng bình thường, bộ dáng lại yếu đuối, bất quá cũng chỉ được xếp ở hạng trung đẳng trong thế giới của người phàm mà thôi, Hắc Nham thật sự không thể hiểu nổi, nàng có cái gì mà làm cho công tử thích đến vậy, theo ta, Hạnh Hoa tiên tử mà một trăm năm trước chúng ta gặp, mới thật sự là mỹ nhân nha! Đáng tiếc người ta hoa rơi hữu ý, nhưng công tử tâm địa cũng là sắt đá."

Triệu Hiền Văn thật giống như là đang nghĩ lại đoạn hồi ức trước kia, cười một chút, than nhẹ một tiếng nói: "Có khi tình yêu cũng không phải là chỉ nhìn vẻ bề ngoài, vả lại tiên yêu khó có thể kết hợp."

"Nhưng là công tử, Chi Lan phu nhân là phàm nhân, giới luật của trời cũng là không cho phép." Hắc Nham lập tức nói.

Triệu Hiền Văn chẳng qua chỉ cười cười, nhưng không có lên tiếng.

Hắc Nham không phục, con ngươi vòng vo vừa chuyển.

Triệu Hiền Văn liếc hắn một cái, nói: "Không cho thương tổn nàng cùng Hạc Nhi."

"Đưa ra giải quyết cuối cùng, ta không có..."

"Ngươi cũng không được sai sử người khác, ở trước khi thiên kiếp của ta chưa đến, không được phép phát sinh ra bất cứ biến hóa nào. Nàng mặc dù là tình kiếp của ta, nhưng có lẽ cũng là người duy nhất có thể cứu ta."

**********

Chi Lan cẩn thận cầm lấy tay phải của Hạc Nhi, dùng kim chích vào ngón trỏ, nhỏ một giọt máu vào trong chén. Sau đó, Chi Lan đem ngón trỏ của Hạc Nhi để vào trong miệng hút một chút, ngay sau đó lại thổi thổi, cười nói: "Còn đau không?"

Hạc Nhi lắc đầu "Mẹ, một chút cũng không đau."

Chi Lan vui mừng mỉm cười, tiếp theo đổ một chút sương buổi sớm nàng hứng lấy từ trên những chiếc lá vào trong chén đã nhỏ sẵn một giọt máu của Hạc Nhi, quấy mấy cái, mở cửa sổ ra, đem chén đặt ở bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu thẳng đến chỗ cái chén

"Mẹ, tại sao không đem chuyện này nói với phụ thân, cả nhà ta cùng nhau làm có phải tốt hơn không?" Hạc Nhi ngoan noãn ngồi ở một bên, nhìn mẫu thân loay hoay với cái chén. Kể từ sau khi mẫu thân ngã bệnh, có khi đến gặp nó để chích ngón tay nó, lấy hai đến ba giọt máu. Nói muốn cầu phúc, làm như vậy sẽ mang lại may mắn đến cho cả nhà. Hạc Nhi tự nhiên là rất tin, không nghi ngờ gì, chẳng qua là tò mò về quá trình cầu phúc.

Chi Lan ngẩng đầu đối với Hạc Nhi cười nói: "Cha con bề bộn nhiều việc, chuyện này hai mẹ con ta làm là tốt nhất."

"Nhưng là con nghe Hạ Vũ tỷ tỷ nói, phụ thân cả ngày đều ở tại hậu viện đọc sách, cũng không bận rộn a!"

Chi Lan ngẩn ra, lập tức nói: "Con vẫn chỉ là một đứa nhỏ, chờ con lớn lên sẽ hiểu rõ mọi việc."

Hạc Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn lên, khờ dại nói: "Lại là lớn lên, aiz! Con lúc nào mới có thể trưởng thành a! Hắc Nham thúc thúc nói như vậy, mẹ nói như vậy, tỷ tỷ xinh đẹp cũng nói như vậy... "

"Ai là tỷ tỷ xinh đẹp?" Chi Lan tâm cả kinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play