Chi Lan cười khổ, tự giễu nói: "Ta còn muốn như thế nào đây? Hắn gạt tâm ta, làm nhục thân thể của ta, dùng tính mạng của Hạc Nhi cùng tướng công của ta để uy hiếp ta, hắn muốn ta ăn, ta liền ăn, hắn muốn ta uống, ta liền uống, ta đã mềm yếu đến mức này, hắn còn có gì không hài lòng? Nếu như hắn thật lòng đối với ta, ta…ta cũng sẽ không..."

"Công tử là thật tâm hay là giả vờ, trong lòng phu nhân chắc hẳn cũng hiểu rõ, Bạch y có thể nhìn ra, nếu có cơ hội, phu nhân cũng hận mình không thể giết chết được công tử."

Chi Lan lựa chọn trầm mặc.

Bạch y nhún vai một cái "Phu nhân xin mời dùng cơm."

Buổi tối, Chi Lan mới vừa bắt đầu chìm vào giấc ngủ đã gặp phải ác mộng, toàn thân nàng bị một con mãng xà cuốn chặt lấy, mắt thấy Cự Mãng mở ra cái miệng to như chậu máu, đang hướng tới cổ họng nàng, Chi Lan thét chói tai mở bừng hai mắt, rốt cục tỉnh.

"Sao vậy?"

Nghe được thanh âm, Chi Lan lúc này mới phát giác, nằm bên cạnh là Kim Càn Khôn. Mà thân thể của mình đang được hắn ôm chặt lấy, không trách được nàng lại gặp phải cơn ác mộng như vậy.

Bàn tay to ấm áp sờ cái trán của nàng "Gặp ác mộng? Đầu ướt đẫm mồ hôi"

Chi Lan toàn thân cứng ngắc "Không sao." Ngàn vạn lần nàng cũng không nghĩ tới, Kim Càn Khôn sẽ xuất hiện, trước kia khi chân tướng chưa được làm sáng tỏ, Chi Lan cố gắng chịu đựng cùng hắn sống chung một phòng, hơn nữa dù sao lúc đó hắn vẫn dùng tướng mạo của Triệu Hiền Văn, nhưng là bây giờ, nằm bên cạnh là một nam nhân quá đẹp, hoàn mỹ không tỳ vết. Chi Lan cắn cắn môi, thân thể nghĩ muốn lui dịch vào bên trong góc giường "A!" hô nhỏ một tiếng, thân thể bị Kim Càn Khôn ôm càng chặt.

Không đợi Chi Lan kịp phản ứng, hơi thở nóng bỏng phả vào hai gò má mịn màng phấn hồng của nàng, nàng cả kinh, nghĩ nghiêng đầu né qua, "Đừng... Ta, ta... Ô...ô..." Miệng bị đầu lưỡi của đối phương bắt được, đồng thời, Kim Càn Khôn tung mình đè lên phía trên.

Chi Lan dùng sức giãy giụa, song khí lực của nàng quá yếu không thể phản kháng lại được...

Đôi môi của Kim Càn Khôn dời về phía cái cổ của nàng, Chi Lan hô to: "Ngươi buông, buông ra..."

Hai tay giãy giụa bị Kim Càn Khôn túm chặt ở trên đỉnh đầu, bên tai truyền đến thanh âm hơi trầm thấp của hắn "Đừng phản kháng, ta không muốn đả thương nàng... Chờ sau khi nàng sinh đứa bé ra, ta sẽ thả nàng tự do, nhưng bây giờ... Nàng là của ta..." Vừa nói vừa xé mở cái yếm cùng quần lót của Chi Lan ra, lấn thân mà lên...

Hắn vốn là xà tinh tu luyện ngàn năm, bởi vì pháp lực cao thâm, nên ở yêu giới cao cao tại thượng, luôn làm việc tùy theo ý mình, tuy có thất tình lục dục, nhưng cũng là một lòng tu luyện, cũng không vì bất luận cái gì mà dừng chân lưu luyến. Chi Lan là người duy nhất để cho hắn có ý niệm làm vợ chồng cả đời với nàng. Cả đời của người phàm chỉ có ngắn ngủn mấy chục năm, đối với hắn mà nói chẳng qua cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi. Cho dù thời gian chỉ bằng một cái chớp mắt, nhưng đối với hắn mà nói cũng là lần đầu, hắn mặc dù pháp lực thâm hậu, nhưng đối với đối tượng tình dục từ trước đến giờ vẫn luôn ôn nhu, nhẹ nhàng.

*************

Thứ 86 lễ: Xà Lang Quân (86 )

Ngàn năm qua, hắn đã từng cùng nữ tử nhân loại hoan hảo qua. Đối phương sau khi biết thân phận chân thật kia của hắn cũng chưa từng chán ghét, ngược lại muốn cùng hắn sống thiên trường địa cửu. Sau hai năm ân ái, tình yêu biến mất, hắn liền lựa chọn rời đi, vì sợ người kia thương tâm, hắn đã xóa đi một phần trí nhớ có liên quan đến hắn của nàng.

Mà từ ngàn năm đến nay Chi Lan cũng là nữ tử duy nhất ghét bỏ hắn hắn, hắn hóa thân thành người, sống cuộc sống của người phàm cũng đã được nhiều năm, tự nhiên cũng hiểu được hiểu luân lý đạo đức của thế gian, nàng chính là nữ tử coi trọng sự trong sạch và đạo đức.

Nhưng, khi hắn nhìn ra, Chi Lan cùng Triệu Hiền Văn trong lúc cũng chỉ là tình huynh muội, lập gia đình không lâu, Triệu Hiền Văn liền bị bắt nhập ngũ. Thời gian dài chia lìa, tình yêu nam nữ hẳn là chưa được nhen nhóm phát sinh.

Hắn cùng với Chi Lan hoan hảo, nhưng lại cảm giác được nàng ở chuyện phòng the vẫn như là một xử nữ, nếu không phải đã sớm xác định, thật đúng là khó mà có thể tin được, nàng đã là phụ nhân có con. Kim Càn Khôn là yêu, đối với nữ tử có còn hoàn bích hay không tự nhiên sẽ không để ý, hắn chỉ cần biết cả hai bên có được vui thích hay không mà thôi.

Nhưng đối với Chi Lan, hắn nhưng lại có một loại cảm giác đoạt lấy mãnh liệt, ngay cả hắn cũng không hiểu là vì nguyên nhân gì, chẳng qua là ở hằng ngày chung đụng, từng giọt từng giọt lắng đọng, Kim Càn Khôn phát hiện mình càng ngày càng cảm thấy nàng hấp dẫn. Một cái nhăn mày của nàng, một nụ cười của nàng, từng cử chỉ nỏ nhặt của nàng, không khỏi làm rung động trái tim hắn. Điều này trước kia chưa từng xảy ra đối với những nữ tử khác.

Vốn tưởng rằng mình đối với nàng chỉ là một lúc ham vui, nhưng khi phát giác Chi Lan phòng bị hắn, làm cho hắn không cam lòng muốn xóa đi trí nhớ về sự tồn tại của hắn trong đầu nàng, Kim Càn Khôn hắn chưa bao giờ lại bị người nào tránh như tránh tà như thế.

Sau đó, hắn liền dùng cách chăm sóc nàng tỉ mỉ, ôn nhu, yêu chiều nàng hết mực, nghĩ tới sớm muộn gì nàng cũng cam tâm tình nguyện trao trái tim cho hắn. Lại không nghĩ, Chi Lan vì muốn thoát đi, nhưng lại quyết để cho hắn uống chén trà có chứa linh khí, suýt nữa phá hủy pháp lực tu luyện nhiều năm của hắn. Lúc ấy hắn thật sự là tâm lãnh cực kỳ.

Kim Càn Khôn hắn cũng là người tính tình cao ngạo, thà phá hủy tất cả cũng không để cho mình trở thành trò cười, nếu không phải Chi Lan nói đã mang thai cốt nhục của hắn, hắn thật đã nghĩ muốn bỏ nàng lại, sinh tử do trời định.

Kim Càn Khôn tự nhiên là biết Chi Lan nói đã mang thai cốt nhục của hắn là có mục đích khác. Mà về thiên kiếp của hắn, sau khi bấm đốt ngón tay tính ra là tình kiếp, Kim Càn Khôn liền vẫn cảm thấy bất an, nếu nói là hắn sẽ vì Chi Lan mà vứt bỏ tính mạng, hắn là trăm ngàn lần cũng chưa bao giờ nghĩ đến điều, nhưng thiên ý không thể trái. Chi Lan bây giờ vừa là người hại hắn, nhưng cũng lại là người duy nhất có thể cứu hắn.

Có lẽ, hắn nên nghe theo lời Hắc Nham, đem Chi Lan trừ đi, thiên kiếp này dĩ nhiên là sẽ không còn. Nhưng là hôm nay, hắn trăm ngàn lần nghĩ cũng không nghĩ tới Chi Lan thế nhưng lại mang thai cốt nhục của hắn. Điều này chẳng lẽ chính là thiên ý?

Kim Càn Khôn không có cam lòng, yêu nàng không được, giết nàng không xong. Từ ngàn năm nay, chưa có tình huống nào như vậy xảy ra với hắn, cộng thêm Chi Lan vẫn đối với hắn chán ghét, hận hắn không thể lập tức chết ngay.

*************

Thứ 87 lễ: Xà Lang Quân (87 )

Kim Càn Khôn ôm lấy Chi Lan, cả người thư sướng, tham luyến nhìn dung nhan khi ngủ của nàng, nghĩ tới có lẽ nếu thật sự vì nữ tử này mà mất mạng hắn cũng cam lòng, lại đột nhiên nghe được, Chi Lan ở trong giấc mộng, mắng to hắn cút ngay.

Trong lòng hắn lạnh lẽo, nhưng cố nén không có biểu hiện ra bên ngoài, vậy mà sau khi Chi Lan tỉnh lại, liều mạng muốn tách rời khỏi hắn. Kim Càn Khôn trong cơn tức giận liền dùng đến sức mạnh...

Chi Lan theo ý thức phản kháng, khi Kim Càn Khôn nói ra hai chữ hài tử, nàng liền đột nhiên ngừng lại không phản kháng nữa, hài tử cũng đã có, kháng cự thì cũng có ý nghĩa gì? Thân thể này sớm đã là của hắn! Không thể làm gì hơn là nhắm hai mắt lại, để mặc cho nước mắt từ khóe mắt chảy xuống mặt gối...

***********

"Ngươi bụng lại đau có phải hay không?" Bạch y trên cao nhìn xuống Chi Lan cả người đổ mồ hôi lạnh, hai tay ôm chặt lấy bụng quằn quại ở dưới đất

Chi Lan từ từ ngẩng đầu lên, nhìn bạch y một cái, tiếp theo cắn răng đứng thẳng dậy, loạng choạng bước muốn đi đến bên giường, nhưng bởi vì bụng đau như xé rách, mà lần nữa ngã nhào trên mặt đất.

Bạch y nhẹ nhíu mày, tiếp theo đưa tay ra nhẹ nhàng đỡ Chi Lan dậy, dìu nàng nằm xuống giường. Đi tới, nhặt lên cái chăn bị rơi ở một bên đất lên đắp cho nàng "Thật không thể hiểu nổi, ngươi tính tình quật cường như vậy, công tử rốt cuộc coi trọng ngươi ở điểm nào nhất?"

Chi Lan nhắm mắt lại im lặng, chỉ muốn nhẫn nại chờ cơn đau ở trên người qua đi

Bạch y nói: "Cho dù ngươi không thích đứa bé ở trong bụng, cũng nên yêu quý thân thể của bản thân mình có được hay không! Cứ hành hạ bản thân mình như vậy, chỉ sợ mạng của ngươi cũng không còn."

Chi Lan không có mở mắt ra, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ.

"Ta nghĩ công tử chắc cũng không biết ngươi hành hạ bản thân mình thế này. Ngươi là người, hắn là yêu, yêu và người kết hợp, trời đất không tha, thân thể người không cách nào có thể chịu đựng được yêu khí do hài tử của yêu quái bộc phát ra, ba tháng sau, thân thể người liền không cách nào thừa nhận được, đau đớn dữ dội mà chết, cho dù kiên trì đến đủ tháng, bản thân ngươi cùng thân thể đứa trẻ cũng vô cùng suy yếu, cả hai sẽ cùng chết, trừ phi một bên yêu có pháp lực cao thâm không tiếc hao tổn pháp lực duy trì, mới có thể trong hiểm nghèo không gặp nguy hiểm gì. Vốn là, đan dược công tử tặng cho ngươi, có thể bảo vệ ngươi bình an vô sự, đáng tiếc sau khi ngươi ăn một viên, hai viên còn lại đã đưa cho Hạc Nhi, ngươi đã len lén bỏ vào trong ngực áo của Hạc Nhi có phải hay không?"

Chi Lan mở mắt, cũng vẫn như cũ không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc "Xem ra chuyện gì cũng không thể gạt được ngươi, nhưng lần này, ngươi sao không đi báo cho công tử nhà ngươi biết."

"Ta vì sao lại phải đi nói cho công tử biết, sự sống chết của ngươi cùng hài tử trong bụng của ngươi không liên quan gì đến ta. Cho dù ngươi chết, thương tâm cũng sẽ không phải là ta."

*************

Thứ 88 lễ: Xà Lang Quân (88 )

Chi Lan khẽ cười cười "Ta biết." Nói xong lại nhắm mắt lại.

Sự đau đớn ở bụng đã hơi giảm bớt. Chi Lan tự nhiên biết đau đớn như vậy không phải là điềm lành, mỗi lần đau đến chết đi sống lại, cứ tưởng đã mất đi hài tử, cái loại cảm giác khó chịu này mãi vẫn không biến mất.

Hy vọng duy nhất để cho nàng muốn sống sót, chính là nàng muốn nhìn lại Hạc Nhi cùng Triệu Hiền Văn một lần. Mặc dù cơ hội xa vời.

Một lát sau, bạch y lại mở miệng nói: "Nếu không phải mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, công tử cũng nên phát giác ngươi khác thường mới đúng." Đột nhiên lại chuyển hướng nói sang vấn đề khác "Aiz, cái lão hòa thượng kia càng ngày càng có nhiều chỗ dựa ..." Quan sát vẻ mặt Chi Lan, lại thấy nàng thật giống như mỏi mệt cực kỳ, quay mặt vào trong như muốn ngủ. Khẽ chau mày, bạch y lại nói tiếp: "Sau lưng của hắn vừa xuất hiện một vị Triệu tướng quân làm chỗ dựa cho hắn, nghe nói còn mang đến rất nhiều quan binh! Nói là vì để đền đáp ơn cứu thê tử của hắn."

Chi Lan vẫn không có phản ứng gì, bạch y âm thầm ngậm miệng lại, thật là nhàm chán. Suy nghĩ một chút, liền xoay người muốn đi ra bên ngoài.

"Chờ một chút." Chi Lan đột nhiên mở mắt ra, nói.

Bạch y ánh mắt sáng lên, xoay đầu lại "Phu nhân, chuyện gì?"

Chi Lan nhìn thẳng tuyệt thế dung nhan của bạch y, trực tiếp hỏi: "Là Triệu Hiền Văn sao?"

"Hình như là cái tên này."

Chi Lan vẻ mặt lộ ra một tia thoải mái, thoáng qua rồi lại trở nên khẩn trương, hắn tới, nhưng... Nàng nên như thế nào đối mặt với hắn đây? Khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ, vô luận như thế nào, Hạc Nhi đã an toàn, trở lại bên cạnh phụ thân của nó, nếu như vậy, cho dù chết, nàng cũng có thể an tâm.

Hạ Vũ, cám ơn ngươi. Chi Lan trong lòng âm thầm nói. Thì ra là ngày đó, nàng cắn đầu ngón tay vội vàng viết một bức huyết thư, nhét vào trong ngực áo của Hạ Vũ đang bị dọa khóc ô ô, trên bức huyết thư chính là viết nhờ Hạ Vũ đi kinh thành tìm Triệu Hiền Văn. Làm mẫu thân nàng tự nhiên sẽ cho rằng hài tử chỉ có đến bên cạnh thân nhân của nó, mới có thể chân chính an toàn.

"Phu nhân cười khổ cái gì? Chẳng lẽ không cao hứng? Nghe nói tướng công của phu nhân tên là Triệu Hiền Văn... Phu quân của ngươi mang theo đại đội nhân mã đến đây giải cứu ngươi, ngươi bây giờ nên cảm động mới đúng a!" Bạch y mặc dù thông minh, nhưng tu luyện thành hình người cũng chỉ có năm mươi năm, lại ít đi lại, vì vậy đối với luân lý đạo đức thế tục vẫn chỉ là mơ hồ không hiểu rõ.

Chi Lan nói: "Cao hứng cũng được, cảm động cũng được, đây là chuyện của ta không phải của ngươi, ngươi bây giờ chỉ cần nghĩ đến đường lui cho bản thân mình thì hơn."

"Đường lui?"

***************

Thứ 89 lễ: Xà Lang Quân (89 )

"Đại sư muốn trừ đi bọn yêu ma quỷ quái các ngươi, ngươi chẳng lẽ lại không có bất kỳ tính toán nào hay sao?"

Bạch y nhíu nhíu mày "Có tính toán thì như thế nào, chủ nhân của ta ở nơi đâu, ta liền sẽ ở đó, chủ nhân đi theo công tử, một bước cũng sẽ không rời đi, lão hòa thượng kia, hôm nay quăng vào Long Sơn trang một chút pháp khí, ngày mai lại cho người tấn công vào sơn trang, thật là ghê tởm, may là, công tử đạo hạnh cao thâm, nếu không tiểu yêu quái trong trang cũng đã bị giết đi một nửa rồi. Bất quá, nghe nói hôm thiên kiếp của công tử hạ xuống, cũng là lúc pháp lực của công tử thấp kém nhất, ngay cả tự vệ đều có chút khó khăn, nếu là hôm đó lão hòa thượng tấn công tới, chỉ sợ..." Bạch y nói có một nửa, ngập ngừng trong giây lát, bỗng dưng lại mở miệng nói: "Phu nhân, ngươi có biết ngày kia sẽ đến thiên kiếp của công tử hay không?"

"Ta..." Chi Lan cắn môi, nàng biết, ngày đông chí chính là ngày thiên kiếp của hắn hạ xuống, Kim Càn Khôn chính miệng nói cho nàng biết. "Là ở..." Nàng ngẩng đầu nhìn lên thấy gương mặt có vẻ mong đợi của bạch y, đem những lời phía sau nuốt xuống: "Sao ngươi không đi hỏi chủ nhân của ngươi."

"Ha hả!" Bạch y trong lúc bất chợt cười khanh khách.

Chi Lan cũng là sợ hết hồn, bạch y vẻ mặt từ trước đến giờ luôn là lạnh lùng, trong lúc bất chợt cười một tiếng, mặc dù rung động lòng người, xinh đẹp như tiên nhân, nhưng...

"Ngươi cười cái gì?"

"Ta chỉ cười a~, phu nhân ngay cả tâm của mình cũng không hiểu nổi... Vì sao không nói cho ta biết chứ? Chẳng lẽ là sợ bạch y hại công tử."

Chi Lan sắc mặt đại biến "Ngươi... Nói nhảm!"

Bạch y thản nhiên cười, xoay người bay ra khỏi phòng.

Chi Lan kinh ngạc ngồi ở đầu giường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, một câu của bạch y đã làm cho nàng bừng tỉnh u mê, trong nháy mắt, nàng thế nhưng, thế nhưng lại lo lắng cho an nguy của hắn, thế nhưng lại theo bản năng muốn bảo vệ hắn.

"Ba !" Một tiếng, chén trà trên bàn vô cớ rơi xuống mặt đất, Chi Lan tâm cả kinh, ánh mắt đờ đẫn nhìn mặt đất, nhìn nước trà văng tung tóe khắp nơi, Chi Lan từ từ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn xuống gò má.

Làm sao bây giờ? Nàng nên làm cái gì bây giờ?

Thời gian cứ thế trôi đi, chỉ còn bảy ngày nữa là đến ngày đông chí, Chi Lan tâm loạn cả lên, có mong đợi, có hưng phấn, có sợ hãi... Các loại cảm xúc phức tạp đan vào vào cùng một chỗ.

Mỗi ngày, cứ đến giờ hợi Kim Càn Khôn cũng sẽ trở về gian phòng của Chi Lan để nghỉ ngơi, thần thái nhưng ngày càng mỏi mệt, có khi có cùng nàng làm chuyện mây mưa, có khi có chỉ lẳng lặng đem nàng ôm vào trong lòng. Vô luận như thế nào, Chi Lan luôn là yên lặng hàng phục, không phản kháng, ngay cả cảm xúc bi thương cũng không có. Vẻ mặt hờ hững như một con rối gỗ.

***************

Thứ 90 lễ: Xà Lang Quân (90)

Ngày hôm đó, Kim Càn Khôn trở về phòng, Chi Lan đã nằm xuống.

Chi Lan nhắm mắt, bên tai nghe được thanh âm Kim Càn Khôn cởi quần áo, khắc sau, chăn bị vén lên, một thân thể bền bỉ nằm xuống bên cạnh nàng, thật lạnh. Thân thể bị hắn kéo vào trong lòng, Chi Lan không tự chủ được rùng mình một cái, gương mặt tiến tới gần, đôi môi trong nháy mắt bị ngăn chặn lại...

Chi Lan hé mở đôi môi, mặc hắn tàn sát bừa bãi. Bỗng dưng, bụng nhưng thoáng cái nhói đau. Nàng vốn định nhịn một chút, nhưng chỉ một lát sau, đau đớn càng thêm kịch liệt, so sánh với lúc trước mỗi lần bị đau bụng nghiêm trọng hơn rất nhiều.

"Ô..." Chi Lan muốn mở miệng nói, bất đắc dĩ miệng lại bị hắn ngăn lại, gấp đến độ nghĩ đẩy hắn ra, lại phát hiện thân thể đã bị hắn ngăn chặn, không thể động đậy được. Đau, đau quá! Ý thức cuối cùng của Chi Lan ____ giống như có người gọi tên nàng, sau đó liền cái gì cũng không biết.

"Chi Lan, Chi Lan, nàng đã tỉnh, Chi Lan..."

Chi Lan từ từ mở mắt ra, thất thần trong chốc lát "Ngươi..." Kim Càn Khôn? Thật là khó nhìn, vốn là gương mặt đẹp đẽ mê hoặc người giờ đây thay thế bàng da rắn làm cho con người ta kinh hãi, hai mắt to lồi ra, loáng thoáng còn nhìn thấy đường viền, Chi Lan thật đúng là không cách nào nhận ra hắn. Thật kỳ quái, thấy khuôn mặt quái dị như vậy, thế nhưng nàng lại không cảm thấy sợ hãi, có lẽ do mấy ngày này, nàng thấy được quá nhiều yêu quái rồi.

Tầm mắt từ từ di động, thấy tay của mình bị Kim Càn Khôn vững vàng cầm lấy, trong thoáng chốc nhớ lại một khắc trước khi mình bất tỉnh. Mâu quang dần dần trở nên trong trẻo lạnh lùng. Muốn rụt tay của mình về, lại phát hiện cả người không có một chút khí lực nào.

"Thật xin lỗi! Là ta không tốt." Kim Càn Khôn áy náy nói "May là phát hiện được sớm, nếu không nàng cùng hài tử cũng nguy hiểm."

Chi Lan nhìn ánh mắt lồi to của hắn, ở trong đó tràn đầy sự lo lắng, trong nội tâm nàng cười khổ, hắn lo lắng chính là hài tử sao! Nàng giãy giụa muốn ngồi dậy...

"Đừng cử động, thân thể nàng còn yếu, vẫn nên nằm nghỉ một lát thì hơn."

Chi Lan không nghe, buồn bực không lên tiếng tránh thoát hắn, muốn ngồi dậy.

"Đừng gắng sức quá, để ta đỡ nàng dậy." Kim Càn Khôn thở dài "Đừng cắn chặt môi nữa, coi chừng cắn đứt môi." Kim Càn Khôn vừa nói, Chi Lan mới ý thức tới, đôi môi thật giống như lại bị mình cắn ra máu. Cả người đầy mồ hôi, vốn định đứng dậy xuống giường, nhưng biết mình căn bản không còn khí lực để mà đứng lên, dựa ở mép giường, Chi Lan đưua mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ chau lông mày, thanh âm hỗn loạn ở bên ngoài truyền vào phía, hơn nữa còn có thanh âm kêu gào đầy thê lương.

Bỗng dưng hết thảy động tĩnh bên ngoài cửa sổ đột nhiên ngừng lại, Chi Lan quay đầu nhìn về phía Kim Càn Khôn, đoán ra là hắn làm. Lại thấy hắn giống như trước ngồi dựa vào một bên thành giường, bộ dạng thật giống như thân thể vô lực. Chi Lan nhìn không ra sắc mặt của hắn, bởi vì bị da rắn màu vàng bao trùm, nhưng cũng nhìn ra môi của hắn có chút tái nhợt.

************

Thứ 91 lễ: Xà Lang Quân (91)

"Công tử..." Hắc Nham thần sắc hơi bối rối chạy vọt vào trong phòng, thấy Chi Lan đã tỉnh, ngơ ngác một chút, nhưng ngay sau đó nói: "Công tử, có chuyện quan trọng."

Kim Càn Khôn đứng lên, nhìn Chi Lan một cái, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, theo Hắc Nham đi ra ngoài.

"Công tử, cẩn thận chút!"

"Không sao."

Đợi thanh âm của hai người biến mất, Chi Lan mới thu hồi ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ lại, chẳng qua là trong phòng yên lặng không được bao lâu, bạch y lại đã đến.

Chi Lan đưa mắt nhìn nàng một cái, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc "Ngươi..." Vừa mới định mở miệng, liền lại đem nghi vấn nuốt xuống.

Bạch y tóc tai bù xù, dung nhan tiều tụy, so với Chi Lan một thân bệnh tật không khá hơn là bao nhiêu, vốn xiêm y là trắng mịn như tuyết, cũng dính đầy bụi đất cùng vết máu.

Bạch y vừa vào đến trong phòng, liền ngồi xuống cạnh bàn đối diện Chi Lan, chỉ nói: "Công tử bảo ta tới chiếu cố ngươi." Cũng không như bình thường muốn Chi Lan đáp lời, ngược lại mệt mỏi thở dài, nhắm mắt lại dưỡng thần.

Chi Lan nhìn nàng một hồi lâu, rốt cục mở miệng nói: "Phía ngoài rất loạn, đã xảy ra chuyện gì rồi?" Bởi vì thân thể yếu đuối không còn chút sức lực nào, nên thanh âm của Chi Lan rất thấp, quả thực như là đang rỉ tai nói.

Một lúc lâu Bạch y không lên tiếng đáp lại, Chi Lan cho là bạch y không có nghe thấy, vừa muốn mở miệng nói lại. Bạch y lại đột nhiên mở mắt ra.

"Ngươi có nghe thấy âm thanh gì ở bên ngoài không? Pháp lực của công tử quả nhiên là đang yếu dần."

Chi Lan khẽ lắc đầu "Không có, chỉ có vừa nãy nghe được một chút mà thôi, phía ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Bạch y nói: "Lão hòa thượng kia tấn công tới, chúng ta ứng phó không kịp. Công tử vì cứu ngươi, pháp lực yếu dần, để cho cái lão hòa thượng kia chiếm tiện nghi. Nếu không... Hừ!" Bạch y đằng đằng sát khí vỗ mạnh xuống bàn một cái

Hắn muốn cứu chỉ là hài tử của hắn mà thôi! Chi Lan mặc nhiên.

Bạch y tiếp theo lại lạnh lùng nói: "Lão hòa thượng kia hôm nay đứng ở trước cửa sơn trang khiếu chiến, tuyên bố không đem ngươi giao ra đây, thì lão sẽ liền đem nơi này san thành bình địa, cái gì mà người xuất gia lấy từ bi làm gốc, căn bản cũng chỉ là một kẻ ngu ngốc ra vẻ đạo mạo thích giết chóc mà thôi."

Chi Lan thản nhiên nói: "Trảm yêu trừ ma, có gì không đúng?"

Bạch y nghe vậy, mắt híp lại, yêu tà trong mắt đột nhiên tóe ra sát ý. " Đáng khen cho câu trảm yêu trừ ma, hừ, hôm nay bên trong sơn trang đã có nửa số yêu quái bị giết, mà tất cả đều là tại ngươi, là ngươi hại chết bọn họ. Nếu không phải công tử pháp lực đột nhiên yếu dần đi hơn phân nửa, lão hòa thượng kia có thể nào được như ý."

Chi Lan khẽ kinh hãi, trên mặt nhưng cố tự trấn định "Ta nghĩ ngươi cũng chẳng phải là lo lắng đến sự sống chết của bọn họ?"

**************

Thứ 92 lễ: Xà Lang Quân (92 )

"Sự sống chết của bọn họ có quan hệ gì đến ta? Ta tất nhiên không lo lắng, chẳng qua là nếu công tử thua, ta liền không có đường sống, bạch y ta tu luyện chịu bao nhiêu đắng cay, khổ cực mới được như bây giờ, cũng không muốn bị đánh trở về nguyên hình, thay vì như thế, chi bằng hồn phi phách tán còn tốt hơn."

"Ngươi nếu không có hại người, đại sư sẽ phóng cho ngươi một con đường sống."

Bạch y tiếp tục cười lạnh "Ngươi cho rằng những yêu quái ở bên ngoài kia đều là những kẻ đi hại người hay sao? Bọn họ có thậm chí chưa từng đi xuống núi, chưa từng thấy qua một người. Bây giờ cũng không phải là đã bị pháp khí của lão hòa thượng ngu ngốc kia đánh về nguyên hình rồi hay sao? Chúng ta từ ngày này qua ngày khác, từ năm này sang năm khác, tu luyện trải qua bao đắng cay khổ cực, đến tột cùng thì được cái gì đây? Nếu ta là công tử, đã sớm trừ ngươi rồi, như vậy mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi từ lâu rồi... Công tử hao phí pháp lực, dùng bảy ngày bảy đêm cứu tính mạng ngươi, nhưng kết quả nhận được lại là 'Trảm yêu trừ ma, có gì không đúng?', đáng khen cho một nữ tử toan tính tuyệt tình, lòng dạ độc ác."

"Bảy ngày bảy đêm?" Chi Lan vẻ mặt ngơ ngác một chút, tiếp theo vội hỏi: "Ngươi nói ta hôn mê đã bảy ngày bảy đêm?"

"Dĩ nhiên, công tử vì cứu ngươi, đem hết toàn lực, pháp lực yếu dần, nếu không như thế nào lại duy trì không được hình dáng con người."

Chi Lan nghĩ đến gương mặt nửa người nửa yêu của Kim Càn Khôn, sắc mặt đại biến, bảy ngày bảy đêm, bảy ngày! Nàng đã ngủ mê bảy ngày, vậy hôm nay chẳng phải là...

"Bạch y, hôm nay là đông chí đúng không?"

"Đúng vậy thì đã sao?"

Thiên kiếp! Chi Lan ngây người. Hôm nay thật sự đã đến thiên kiếp của hắn.

"Công tử!" Bạch y đột nhiên đứng lên.

Chi Lan đưa mắt nhìn ngoài cửa, lại thấy Kim Càn Khôn vừa mới đi đã quay lại. Đi bên cạnh là Hắc Nham vẻ mặt âm trầm. Kim Càn Khôn không nói lời nào, đi tới bên giường, cúi người ôm lấy Chi Lan, một nhóm bốn người hướng hậu viện sơn trang đi tới. Trên đường, Chi Lan không có cảm giác gì, cứ như người mất hồn. Đợi một lần nữa có cảm giác, người đã ở trong thạch thất.

Chẳng qua là thanh âm đầu tiên nghe được cũng là tiếng cầu cứu của bạch y.

"Chủ nhân, chủ nhân cứu ta. Bạch y không dám nữa, bạch y thật không dám... Chủ nhân, đừng giết ta... A..."

Ngay sau đó một tiếng hét thảm truyền đến, Chi Lan không nhịn được rùng mình một cái, vừa quay đầu lại "A..." Tiếng kinh hô suýt nữa bật ra khỏi miệng, nàng vội vàng lấy tay bịt miệng lại, bên cạnh nàng thế nhưng lại là một con Cự Mãng màu vàng đang quấn tròn mình. Đầu khẽ giơ lên, sau khi nghe được tiếng thở kinh ngạc của Chi Lan, thân mình khẽ động đậy, hơi đem đầu rắn chuyển tới phía nàng.

Kim Càn Khôn!

"Phu nhân."

"A!" Chi Lan bị dọa sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn thấy Hắc Nham đang đi đến.

"Công tử đang chữa thương, xin phu nhân giữ yên lặng." Hắc Nham lạnh lùng nói.

****************

Thứ 93 lễ: Xà Lang Quân (93 )

Chi Lan ngồi ở trên giường đá duy nhất bên trong thạch thất, bên cạnh chính là Kim Càn Khôn với hình dạng mãng xà màu vàng cực lớn. Chi Lan nghiêng thân thể sang một bên, tận lực đem thân thể hướng lui dần vào góc giường, để cách xa nó chút ít.

Đối với cử động của nàng, Hắc Nham khinh thường hừ lạnh một tiếng, Chi Lan cúi thấp đầu, bên trong thạch thất yên lặng đến dị thường.

Hồi lâu, Chi Lan đột nhiên hỏi một câu "Bạch y đâu?"

Hắc Nham đang ngồi xếp bằng, nghe vậy mở mắt ra, cười như không cười nói: "Giết, nàng từng ám hại công tử, cho nên hôm nay nàng đã ở trong bụng ta... Phàm là ai hại công tử, Hắc Nham cũng sẽ không bỏ qua." Nói xong, hai tròng mắt Thị Huyết thẳng tắp trừng hướng Chi Lan.

Chi Lan lại đem đầu rũ xuống, lần này cũng là ôm lấy hai đầu gối, đem thân thể ôm chặt lấy.

"Công tử." Hắc Nham đột nhiên gọi một tiếng.

Chi Lan ngẩng đầu lên, thấy Kim Càn Khôn đã hóa thân thành bộ dáng con người, chẳng qua là diện mạo vẫn là nửa người nửa yêu, lần này ngay cả đầu tóc cũng không thấy, càng phát ra quỷ dị khó coi.

"Hắc Nham, ngươi đi xem một chút tình hình phía ngoài như thế nào rồi?" Kim Càn Khôn nói.

Sau khi Hắc Nham rời khỏi đây, Kim Càn Khôn mới cười nhạt nói: "Bộ dáng của ta bây giờ rất dọa người sao?"

Chi Lan khẽ lắc đầu "Hôm nay... Là ngươi..."

Kim Càn Khôn nhàn nhạt cười nói: "Thiên kiếp."

"Vậy ngươi..."

"Chi Lan đang lo lắng cho ta sao?"

"Ta..."

Thấy Chi Lan cắn môi không nói, Kim Càn Khôn ánh mắt ảm đạm. Rồi lại cười nói: "Giờ Tý tối nay chính là đại nạn của ta, chỉ mong linh khí của đất trời ở thạch thất này có thể bảo vệ ta, cho ta một con đường sống sót."

"Ta nếu giúp ngươi tránh qua thiên kiếp, sinh hạ hài tử, ngươi thật sẽ giữ chữ tín thả ta được tự do chứ?"

Kim Càn Khôn gật đầu "Dĩ nhiên." Hắn cũng không có nói ra thiên kiếp của hắn chính là nàng. Chỉ vì hắn cũng không thể đoán ra được kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

"Công tử." Hắc Nham trở lại "Yêu quái bên ngoài đã chết hết, những yêu quái trốn đi đã bị lão hòa thượng thu phục. Triệu Hiền Văn mang binh lính vây quanh sơn trang, yêu quái bị bọn họ đánh về nguyên hình hoặc bắt giết cũng không ít."

Hiền Văn! Hắn tới. Chi Lan nắm thật chặt vạt áo của mình.

Hắc Nham lại nói tiếp: "Công tử, lão hòa thượng kia thật giống như biết được hôm nay là thiên kiếp của người."

"Pháp lực của đối phương quả thật không thấp, có thể tính ra ngày thiên kiếp của ta cũng thật là đáng ngạc nhiên."

"Công tử, không bằng thừa dịp giờ Tý chưa tới, chúng ta xông ra ngoài. Ta đi cuốn lấy lão hòa thượng ngu ngốc kia, công tử nhân cơ hội đó thoát thân."

************

Thứ 94 lễ: Xà Lang Quân (94)

"Không thể. Pháp khí của hắn hiện tại rất lợi hại, ngươi không phải là đối thủ của hắn. Làm thế chỉ như là đang đi nộp mạng cho hắn mà thôi. Thạch thất này tuy nhỏ, nhưng dưới đất lại có Nuwa đá màu trấn giữ, pháp khí của hắn cho dù có lợi hại đến đâu, đụng phải thạch thất pháp lực cũng sẽ giảm đi hơn phân nửa, chỉ cần qua giờ Tý tối nay..."

"Hắc Nham thề bảo vệ công tử."

Kim Càn Khôn nhàn nhạt cười, đưa tay cho hắn đỡ.

Hắc Nham nhìn quét Chi Lan một cái, muốn nói gì đó.

Kim Càn Khôn hơi lắc đầu "Không sao, cứ nói đi."

"Bọn họ ở bên ngoài la hét ầm ĩ, nói chỉ cần thả Phu nhân ra... liền sẽ thu lại pháp khí." Hôm nay cả bầu trời của Long Sơn trang, đã bị pháp khí của hòa thượng bao trùm thành một cái bao lớn, tiểu yêu pháp lực thấp kém sẽ bị hút vào đó, những kẻ phản kháng theo quy tắc sẽ bị pháp vu bắn ra kim quang đánh trúng, làm cho hồn phi phách tán.

Chi Lan ngước mắt lên nhìn, Kim Càn Khôn cũng vào thời khắc này nhìn về phía nàng, tầm mắt của hai người ở giữa không trung chạm nhau. Chi Lan nhưng ngay sau đó tránh đi, cúi đầu xuống, bên tai lại nghe thấy Kim Càn Khôn nói: "Chi Lan hôm nay đã mang thai cốt nhục của ta, ta sẽ không thả nàng đi." Lời này tức là nói với Hắc Nham, lại càng là đang nói với Chi Lan.

Chi Lan tâm vốn đang mang theo một chút hi vọng, bỗng chốc lại bị đẩy xuống đáy cốc tuyệt vọng.

Kim Càn Khôn cùng Hắc Nham khoanh chân ngồi ở giữa thạch thất, hai người ngồi đối mặt với nhau, hai mắt nhắm chặt lại.

Qua một lát sau, Chi Lan cuộn tròn mình lại ở trên giường, cảm thấy trải qua một ngày này bằng sống một năm, có khi lại cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh. Nhìn hai người ngồi xếp vòng tròn ngồi ở giữa thạch thất, không đúng, là hai con xà... Bỗng dưng, Chi Lan phát hiện một chuyện, kinh ngạc trừng to mắt, Kim Càn Khôn vẻ bề ngoài đang từ từ biến hóa, từ từ có xu hướng hóa thành yêu.

Chẳng lẽ pháp lực của hắn đang giảm sút? Bây giờ là giờ nào rồi? Chi Lan nhìn chung quanh, bên trong thạch thất, cũng không có cửa sổ thông ra bên ngoài, chỉ có bốn phía xung quanh có treo những cây đuốc thắp sáng cho thạch thất. Làm cho Chi Lan không thể tính ra bây giờ là giờ nào.

Giờ tý đã tới chưa? Thiên kiếp sẽ xảy ra chuyện gì? Mình có muốn giúp hắn hay không?

Hết thảy tai nạn của mình cũng do hắn mà ra, nếu hắn chết vì thiên kiếp, nàng chẳng phải là đã báo được thù rồi hay sao.

Chẳng qua là...

Nàng thầm nghĩ không nên giúp hắn, nhưng ở dưới đáy lòng lại vang lên thanh âm mâu thuẫn không dứt. Làm sao bây giờ?

"Ai da..." Chi Lan bỗng dưng che bụng dưới, nguy rồi, tại sao đúng lúc này lại đau bụng cơ chứ. Trong bụng giống như có một thanh kiếm, đang khuấy động khắp nơi hành hạ nàng. Nàng thân thể gục ở trên giường đá, cố nén đau đớn. Thần trí của nàng lại bắt đầu hoảng hốt ...

"Chi Lan!"

Chi Lan mở mắt, thân thể chẳng biết từ lúc nào đã bị Kim Càn Khôn ôm vào trong ngực "Đau... ai da..." Vừa mới mở miệng, tiếng rên rỉ liền cũng không thể kiềm chế được mà bật ra. Trong tầm mắt mơ hồ Chi Lan thấy khuôn mặt của Kim Càn Khôn đã hoàn toàn mất đi bộ dáng của con người. "Ngươi... A! Đau..."

*************

Thứ 95 lễ: Xà Lang Quân (95 )

Chỉ một lát sau, y phục của Chi Lan đã bị thấm ướt bởi mồ hôi, dính vào người ướt nhẹp.

Bàn tay của Kim Càn Khôn đặt cách bụng Chi Lan nửa tấc, lòng bàn tay úp xuống phía dưới phát ra một loại quang mang màu tím nhạt, bao phủ ở trên bụng Chi Lan.

Sau nửa khắc đồng hồ, Hắc Nham đi tới, sắc mặt lo lắng đứng ở bên cạnh Kim Càn Khôn "Công tử, đủ rồi, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, người..."

Kim Càn Khôn ánh mắt chỉ nhìn vào Chi Lan ở trong lòng mình "Có thấy khá hơn chút nào không?"

Trong hoảng hốt, Chi Lan khẽ gật đầu, bụng đúng là không còn đau đớn dữ dội như vừa nãy nữa, mặc dù vẫn có chút đau đớn, nhưng có thể nhịn được "Lạnh quá." Nàng run run nói.

Kim Càn Khôn mới nâng tay chuẩn bị làm gì đó, lại bị Hắc Nham ngăn lại "Công tử, để ta." Vừa nói, Hắc Nham lặng yên đọc chú ngữ, trong chớp mắt trong lòng bàn tay bỗng xuất hiện một chiếc áo khoác bằng nhung hươu.

Kim Càn Khôn dùng nó đắp cho Chi Lan.

Chi Lan không còn chút sức lực nào, suy yếu cười một chút "Ta không sao ... giờ tý đã tới chưa? Thiên kiếp của ngươi là cái gì... Không hiểu được với bộ dáng của ta bây giờ, còn có thể giúp được gì cho ngươi không?"

Hắc Nham ở bên cạnh nghe vậy, cười lạnh một tiếng.

Chi Lan âm thầm cười khổ, biết Hắc Nham là đang hận nàng dối trá, dối trá sao? Trên thực tế, những lời đó là thật hay giả, ngay cả chính nàng cũng không phân biệt được. Nàng hận Kim Càn Khôn, nhưng cũng... "A!" Chi Lan đột nhiên kêu đau một tiếng, tiếp theo phun ra một ngụm máu tươi.

"Chi Lan..." Kim Càn Khôn kêu to. Máu tươi phun khắp cả gương mặt và trên người hắn.

"Ta... ụa ..." Ngay sau đó nàng lại phun ra một ngụm máu tươi nữa, kỳ quái chính là, Chi Lan cảm thấy sau khi hộc máu, thần chí ngược lại thanh tỉnh, sự đau đớn ở bụng cũng đã biến mất.

Kim Càn Khôn cũng là thần sắc đại biến, vội vàng vì nàng bắt mạch, sau đó lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, khó có thể tin nhìn Chi Lan, tiếp theo giống như là không thể tin được, bắt lại mạch cho nàng, lần này thời gian hơi dài.

Hắc Nham cũng nhìn ra hắn quái dị, lo lắng hỏi: "Công tử, người đây là..."

Kim Càn Khôn khẽ lắc đầu, vẻ mặt cười như không cười, đem Chi Lan nhẹ nhàng đặt xuống giường, đứng lên, ở trong thạch thất đi đi lại lại, bỗng dưng ngửa mặt lên trời cười lớn "Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy, thiên ý, thiên ý a... Ha ha ha..."

"Công tử..." Hắc Nham kinh hãi. Biết công tử đã có tám trăm năm, chẳng bao giờ hắn gặp qua công tử thất thố như vậy.

Kim Càn Khôn ngưng cười, xoay người nói với Hắc Nham: "Cướp của ta đã xuất hiện."

"Cướp?" Hắc Nham ngẩn ra "Là cái gì?"

Chi Lan mở to hai mắt, cũng nhìn về phía Kim Càn Khôn.

************

Thứ 96 lễ: Xà Lang Quân (96 )

Kim Càn Khôn nói: "Ngươi đã nghe qua phải chọn một chưa?"

"Chọn một?" Hắc Nham kinh hãi, nhìn về phía Chi Lan "Người là nói nàng..." Thấy Kim Càn Khôn gật đầu, Hắc Nham sắc mặt thoáng cái thay đổi.

Nếu nói chọn một? Từ như ý nghĩa, chính là chỉ có một lựa chọn duy nhất, yêu nhân kết hợp, hình thành đứa bé. Nếu là yêu mang thai, sự sống chết cũng không phải sợ, ngược lại đổi là người, thì nguy hiểm nặng nề. Trong lúc mang thai, rất dễ xảy ra việc ngoài ý muốn, thời khắc nguy hiểm nhất, chỉ cần yêu phun ra nội đan, vừa độ cho cơ thể lại vừa giữ được tính mạng của đối phương. Đợi sau khi người mẹ cùng thai nhi đều khôi phục, lại đem nội đan độ trở về thân thể của mình.

Nhưng phương pháp này nhưng lại cực kỳ hung hiểm, nội đan chính là mạng của yêu. Vốn là lấy pháp lực tu vi của Kim Càn Khôn, đem nội đan tạm thời độ cho Chi Lan không có gì đáng ngại. Song Kim Càn Khôn pháp lực biến mất hơn phân nửa, nếu bây giờ đem nội đan phun ra, không chỉ linh lực hoàn toàn biến mất, chỉ sợ tánh mạng cũng khó mà bảo vệ được.

Huống chi hòa thượng kia đang ở phía ngoài sơn trang, Kim Càn Khôn nếu như mất nội đan, đừng nói là hắn đang được thạch thất này che chắn, cho dù có mười cái thạch thất che chắn, chỉ cần người ở phía ngoài làm một phép nhẹ, hắn cũng sẽ hồn phi phách tán.

Hắc Nham sau một hồi kinh ngạc, nhưng lại đột nhiên cao hứng trở lại "Công tử, nếu vậy, người có thể tránh thoát a! Chỉ cần..." Hắn nhìn về phía Chi Lan, chỉ cần không cứu nàng, chỉ cần buông tha thai nhi trong bụng nàng. Chờ tránh thoát kiếp này, nhất định là sự lựa chọn tốt nhất.

Kim Càn Khôn cũng chỉ cười nhạt, thiên ý trêu ngươi, thiên ý trêu ngươi a! Nếu có thể dễ dàng tránh thoát, như thế nào lại gọi là mệnh trời?

Hắc Nham gặp công tử chỉ đứng chắp tay, bộ dạng cười mà không nói, không khỏi vội la lên: "Công tử, trên thế gian có hàng vạn, hàng nghìn nữ tử, công tử ngàn vạn không được làm chuyện điên rồ. Nếu là công tử có xảy ra chuyện gì, Hắc Nham tuyệt đối sẽ không tha cho nàng."

Chi Lan mặc dù nghe không rõ chọn một là cái gì? Nhưng theo như hai người bọn họ nói chuyện với nha, cũng hiểu được một chút. Chẳng lẽ thiên kiếp này nhưng lại có liên quan đến nàng?

Kim Càn Khôn từ từ đi tới trước mặt Chi Lan, nhìn thẳng vào nàng, vẫn không nói gì.

Diện mạo của hắn đã hóa thành yêu, hai tròng mắt lồi to, nói thật, khó coi cực kỳ, nếu là nửa năm trước, Chi Lan thấy tướng mạo như vậy, chắc chắn sẽ bị hù dọa đến mức ngất ngay tại chỗ. Mà hôm nay, Chi Lan thế nhưng có thể ở trong hai tròng mắt kinh khủng kia, cảm nhận được một tia đau thương cùng ôn nhu, còn có tuyệt vọng.

Lòng của nàng bỗng dưng thắt chặt lại, đứng lên "Ngươi... Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?"

Kim Càn Khôn đưa tay nhẹ nhàng sờ mặt nàng, ánh mắt cực kỳ ôn nhu, nói một lời đầy thâm ý "Nhân quả tuần hoàn, ta tự mình gieo hạt, tự nhiên tự mình sẽ phải gánh chịu…..Không... thể để nàng bị kéo theo."

************

Thứ 97 lễ: Xà Lang Quân (97)

Chi Lan vẻ mặt khốn hoặc nhìn hắn, mặt khẽ né sang một bên, tránh đi cử động thân mật của hắn, đưa mắt nhìn về phía Hắc Nham ở bên cạnh hắn.

Hắc Nham hừ lạnh một tiếng, nói: "Công tử, ta cần phải nói ra điều này, hết thảy mọi chuyện đều bởi vì nàng mà thành, nếu nàng chết, mọi việc sẽ được kết thúc. Công tử nếu muốn lấy tính mạng của mình đổi cho nàng, Hắc Nham trăm triệu lần sẽ không đồng ý."

Kim Càn Khôn cười cười "Thiên ý như thế, cho dù không phải là Chi Lan, cũng sẽ xuất hiện những người khác." Nói xong, hắn lần nữa đem ánh mắt chuyển hướng Chi Lan, vẻ mặt tức khắc trở nên nghiêm túc

"Ta nếu cứu nàng, nàng có hứa sẽ bình an mà sinh ra đứa nhỏ hay không?"

"Ta..." Chi Lan cho dù có ngu ngốc đến mấy, thì trong lời nói của bọn hắn cũng đoán ra được, tình huống thân thể của mình vô cùng nguy hiểm, mà giờ khắc này chẳng lẽ chính là hồi quang phản chiếu? Mà Kim Càn Khôn cứu mình thì hắn sẽ phải gặp nguy hiểm.

"Có thể không?" Kim Càn Khôn lại lên tiếng hỏi lại.

"Ta..." Nàng nói không ra lời cự tuyệt

Thấy Chi Lan hồi lâu không có đáp ứng, Kim Càn Khôn than nhẹ một tiếng.

Chi Lan trong lúc bất chợt cảm thấy đau lòng "Ta đáp ứng." Nói xong, ngay cả mình cũng ngây người.

Kim Càn Khôn cũng là vui mừng, cười nói: "Tốt, ta không cầu nàng nuôi dưỡng nó lên người, chỉ cần bình an sinh hạ ra nó, giao cho Hắc Nham là được."

"Công tử..." Hắc Nham kêu to "Công tử không thể làm chuyện điên rồ..." Lại thấy Kim Càn Khôn đột nhiên đem Chi Lan kéo vào trong ngực, cúi người hôn nàng

"Ngươi... ô ..." Chi Lan kinh ngạc đến ngây người, miệng bị hắn hết sức cạy mở, tiếp theo một vật trơn chui vào trong miệng, không đợi nàng kịp phản ứng, liền theo thực quản tiến vào trong bụng. "Khụ khụ... Cái gì... Cái gì a?" Chi Lan bị buông ra, vội vã hỏi.

"Công tử..." Hắc Nham trong nháy mắt quỳ phịch xuống mặt đất, tròng mắt rưng rưng "Xin công tử thu hồi nội đan, công tử..."

Nội đan? Chi Lan giật mình ôm ngực, nhìn về phía Kim Càn Khôn.

Song Kim Càn Khôn nhưng không còn có để ý tới nàng, nói với Hắc Nham: "Ngươi đưa Chi Lan đi ra ngoài, trong cơ thể nàng có nội đan của ta, pháp khí ở bên trong sơn trang nàng chịu không được."

"Công tử, Hắc Nham không đi." Hắn quật cường nói.

Kim Càn Khôn thở dài một tiếng "Cũng được, ta tự mình đưa nàng đi ra ngoài."

"Công tử không thể, ra khỏi gian thạch thất này, người không phải..." Hắc Nham hai mắt đỏ ngầu, cắn răng một cái "Công tử, ta đưa nàng đi ra ngoài cũng được." Nói xong lôi kéo Chi Lan đang ngẩn ngơ ở một bên đi ra ngoài.

"Ngươi..." Chi Lan thần chí hoảng loạn, quay đầu nhìn lại, cửa thạch thất đã khép lại. Tự nhiên nàng sẽ không biết được, một khắc kia, khi cánh cửa thạch thất đóng lại, Kim Càn Khôn cũng không kiên trì được nữa, ngã xuống mặt đất, khôi phục thành nguyên thân loài rắn.

************

Thứ 98 lễ: Xà Lang Quân (98)

Chi Lan bị Hắc Nham lôi kéo chạy nhanh ở trong sơn trang, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, nhưng lại bị Hắc Nham nói móc "Công tử không ở chỗ này, ngươi không cần giả bộ lưu luyến nữa, hừ! Nếu không phải ta không thể làm trái với mệnh lệnh của công tử, ta sớm đã giết ngươi rồi."

"Hắn cứu ta là vì hài tử trong bụng ta."

Hắc Nham đột nhiên tức giận dữ vung tay lên "Ngươi... Không biết tốt xấu."

Chi Lan lạnh lùng mà đối diện hắn. Cuối cùng, Hắc Nham thả tay xuống, lôi kéo Chi Lan tiếp tục đi về phía trước. Chỉ chốc lát sau đã đến cửa sơn trang.

"Công tử nếu quan tâm đến hài tử, người muốn cứu cốt nhục của mình chẳng lẽ còn không thể dễ dàng sao? Người công tử chân chính cứu chính là ngươi."

"Cái gì?"

Hắc Nham nói tiếp: "Thả ngươi trở về, chỉ mong bọn họ có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn, tháo bỏ pháp khí bên trong sơn trang xuống, ngươi tự mình bảo trọng, không tiễn." Nói xong, liền nắm lấy eo của Chi Lan, ném ra ngoài sơn trang.

**********

"Công tử, người phàm quả nhiên là không thể tin được, chúng ta thả nàng, bọn họ ngược lại không còn điều gì để mà băn khoăn do dự nữa, bắt đầu phóng hỏa đốt sơn trang."

"Những người khác ở bên trong sơn trang như thế nào?"

"Có thể chạy trốn đã sớm trốn rồi, Ngô Thông sáng sớm đã không còn thấy bóng dáng, thật uổng công công tử đã đối xử tốt với hắn như vậy."

"Nếu lưu lại sẽ chết nhanh a! Sự thông minh của ngươi không bằng một nửa của hắn."

"Hắc Nham chết cũng sẽ không rời khỏi công tử."

Thở dài một tiếng "Thai nhi trong bụng Chi Lan, có hàm chứa nội đan xuất thế của ta, pháp lực của nội đan quá lớn đứa bé khống chế không được, đến lúc đó tất sẽ trở thành mục tiêu tranh đoạt của yêu giới, sau này an toàn của nó liền giao cho ngươi."

"Công tử lúc nào cũng tự mình đưa ra quyết định, chưa bao giờ hỏi qua Hắc Nham có đồng ý hay không."

"Bởi vì ta là công tử a! Ha hả... Mặc dù thu người ngu ngốc như ngươi làm người hầu, cũng là chuyện đắc ý nhất của Kim Càn Khôn ta."

"Hắc Nham không rõ, tại sao công tử lại yêu Chi Lan phu nhân đến không tiếc sinh mạng của mình đến vậy? Vì cứu nàng, ngay cả nội đan tu luyện nhiều năm cũng không muốn."

"Ta là cứu con trai của ta."

"Công tử có thể lừa gạt người khác, nhưng không thể lừa được ta. Đừng quên, ta nhưng là đã theo người tám trăm năm rồi."

Trầm ngâm chốc lát "Ta đang đánh cuộc a!"

"Đánh cuộc cái gì? Hắc Nham không rõ."

"Ngươi nếu là có thể hiểu, bây giờ cũng sẽ không đứng ngây ngốc ở đây... Aiz! Lão Thiên nếu an bài phải hy sinh vì tình, ngươi như thế nào có thể tránh được đây, cho dù không phải là Chi Lan, cũng sẽ có những người khác. Mà ta cũng cảm thấy may mắn vì người đó là nàng, dù sao ta trăm ngàn lần cũng không thể trơ mắt nhìn nàng chết ở trước mặt của ta."

*************

Thứ 99 lễ: Xà Lang Quân (99 )

"Không rõ, Hắc Nham chỉ cảm thấy tính mạng là trọng yếu nhất."

"Tính mạng dĩ nhiên trọng yếu, ta cực khổ tu luyện ngàn năm, chẳng lẽ có thể buông tha dễ dàng như vậy hay sao? Ta nếu thật hạ quyết tâm cắt đứt Liễu Tình, trời cao tự nhiên sẽ an bài một ... trường kiếp nạn khác cho ta, từ xưa tới nay, những kẻ tu luyện như chúng ta không phải là hao tổn tâm cơ, tìm mọi cách trốn tránh thiên kiếp hay sao. Nhưng lại có người nào có thể tránh được đây. Đơn giản chỉ là mua dây buộc mình mà thôi." Hắn cũng không phải mình đem Chi Lan tìm đến sao? Người nào có thể đấu nổi mệnh trời đây?

"Nhưng là... Aiz!" Hắc Nham than thở, nghĩ đến lần thiên kiếp đầu tiên của mình, bản thân cũng là muốn tìm tất cả biện pháp để trốn tránh, nhưng cũng không chạy trốn được sự trêu cợt của lão Thiên gia, trong lúc tuyệt vọng, công tử ngoài ý muốn xuất hiện mới cứu được tính mạng của hắn. "Công tử đang đánh cuộc gì?"

"Đánh cuộc xem những lời trên quẻ bói nói, Chi Lan chính là người có thể cứu ta có đúng hay không."

"Ta xem, nàng chính là người hại công tử mới đúng chứ? Được rồi, mặc kệ là trên quẻ bói đó viết gì, nếu là thua cuộc thì công tử phải làm sao bây giờ? Hiện sắp đến giờ Tý rồi."

"Tương lai thay ta chiếu cố thật tốt cho hài tử."

"Hắc Nham tại sao nhất định phải nghe lời người"

"Bởi vì ta là công tử."

"Người bây giờ còn có một chút bộ dáng của công tử hay sao?"

Hắn hơi suy tư "Thật có chút không giống."

Một người, một mãng trên chiếc giường đá duy nhất ở bên trong thạch thất chờ đợi, nhìn như nhàn nhã cùng nhau trò chuyện, nếu người ngoài nhìn thấy thật đúng là có một tia quỷ dị khác thường!

Chỉ thấy Hắc Nham khóe mắt hàm chứa nước mắt, giọng nói khẽ run run, những mảng vảy da rắn trên người kim mãng giống như đang từ từ bị tróc ra, trở nên ảm đạm không một tia ánh sáng. Trong không khí quỷ dị lộ ra sầu não nhàn nhạt.

Chi Lan thở hồng hộc đẩy cửa thạch thất ra, nhìn vào bên trong liền thấy tình cảnh như thế.

Hắc Nham trong nháy mắt nhảy đến trước mặt Chi Lan "Ngươi... Ngươi tại sao lại trở về? Phía ngoài... Phía ngoài hỏa hoạn đã ngừng rồi sao? Ngươi đem bọn họ mang đến nơi đây, thật là nữ nhân độc ác." Hắc Nham vừa nói vừa lao ra thạch thất, vô luận như thế nào, cũng muốn chặn bọn họ lại, không thể để cho người ở phía ngoài đi vào xúc phạm tới công tử, chẳng qua là trong chớp mắt vừa chạy lại trở lại ngay, vẻ mặt chật vật, đầu tóc bị đốt cháy hơn phân nửa, lập tức đem cửa đá đóng kín lại, hổn hển chất vấn: "Ngươi... Ngươi làm sao tới được đây?" thật là người tốt mà, suýt nữa thì đã đem hắn hoả táng.

Chi Lan làm như không nghe thấy những lời của hắn, từ từ tiến vào thạch thất, một khắc kia, ánh mắt liền vẫn chưa từng có rời khỏi kim mãng đang ở trên giường kia.

Kim mãng cũng giống như trước, tựa đầu cao cao giơ lên, thẳng tắp nhìn chăm chú vào Chi Lan. Một lát sau, Chi Lan hướng trước giường đi tới, Hắc Nham đang muốn ngăn trở, Chi Lan sắc mặt tỉnh táo đem áo choàng trên người cởi xuống đưa tới "Đại sư tặng cho ta bảo vật, có thể tránh được lửa."

****************

Thứ 100 lễ: Xà Lang Quân (100 )

Kim mãng thè lưỡi thở phì phì, Hắc Nham có chút không cam lòng lui qua một bên.

Chi Lan đi tới, cách giường hai bước thì dừng lại, khóe miệng khẽ giật giật, nhưng cuối cùng cũng không có bật cười, hít sâu một hơi, trước tiên mở miệng nói: "Ta biết ngươi muốn hỏi ta tại sao trở lại? Nếu trở lại, vì sao vừa rồi lại muốn rời đi có phải không?" Chi Lan vừa nói vừa từ trong ngực lấy ra hai vật, một tờ giấy được gấp làm tư, còn có một bình ngọc sứ màu trắng. Nói tiếp "Ta là một nữ nhân, trong cuộc đời nhưng lại đi theo hai nam nhân, ta không xứng với tư cách của một người làm vợ, liền muốn giấy hưu thê này." Nàng mở tờ giấy ra, vẻ mặt cười như không cười, ánh mắt phức tạp chớp động có vui mừng có đau khổ, làm như đang nhớ lại một màn kinh tâm động phách mới vừa rồi, khi nàng quỳ xuống cầu xin giấy hưu thê, nhìn thấy Triệu Hiền Văn cùng Hạc Nhi, trong nội tâm nàng đã không còn tiếp tục nhớ thương.

Nàng nhìn tờ giấy hưu thê lại một lần nữa, đi tới cây đuốc ở vách tường bên cạnh, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vung lên, đem nó thiêu hủy. Quay người lại, đối mặt với kim mãng, nàng nói: "Là mẫu thân, ta nhưng lại cắt đứt tình mẫu tử, đã không xứng làm một người mẹ nữa, từ nay về sau, ta cùng với Triệu gia không còn liên quan gì đến nhau nữa." Vừa nói, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống gương mặt.

Trầm mặc một hồi lâu, nàng đem bình sứ trắng đang cầm trong tay đặt xuống trước mặt kim mãng "Ngươi mặc dù hại ta, nhưng cũng cứu ta, ta vốn là hận không thể đem ngươi băm thây vạn trượng... Nhưng..." Than nhẹ một tiếng "Ta đã đáp ứng giúp ngươi vượt qua thiên kiếp, tất nhiên nói được là làm được. Trong bình này có chứa máu tươi của Linh Nhi, nó vừa là độc dược của ngươi, nhưng ta nghĩ, nó cũng là thánh dược duy nhất có thể cứu ngươi, về phần làm phép như thế nào để cứu ngươi, đành phải trông cậy vào ngươi thôi."

Hắc Nham bỗng dưng đưa mắt nhìn sang kim mãng, công tử, công tử... Người đã thắng cuộc!

**********

Ba năm sau, trong một tiểu viện ở nơi hẻo lánh, truyền đến tiếng khóc nỉ non của một đứa bé. Chỉ nghe trong viện có người cao hứng kêu to "Công tử, sinh…sinh rồi, thật tốt quá, ha ha! Ôi! Không có cái đuôi, trên người không có vảy, là hình dạng con nít của người phàm, thật tốt quá. Chờ đợi ba năm rốt cục cũng đã sinh. Chúc mừng công tử, chúc mừng công tử."

Mười ngày sau, trước cửa viện xuất hiện một con lừa, hai bên chở hành lý, một lát sau, trong cửa đi ra một vị ni cô mặc áo dài màu xám tro, tóc dài màu đen chỉ được vén lên, cũng không quy y. Đi theo phía sau nàng là một công tử tuổi trẻ thân cao ngất, diện mục tuấn mỹ dị thường, trong ngực công tử còn ôm một đứa bé non nớt. Đứng cạnh cửa còn có một vị thiếu niên tuấn tú, nhưng sắc mặt xanh mét.

Ni cô quay đầu nhìn hai người nói: "Không cần tiễn ta nữa, ta tâm ý đã quyết. Ta đã tuân thủ hứa hẹn, cũng hy vọng ngươi nói được làm được, thả ta tự do, bảo trọng." Nói xong, ni cô không chút nào lưu luyến, dắt con lừa liền rời đi.

************

Thứ 101 lễ: Xà Lang Quân (101 )

"Oa… oa..." Một tiếng, đứa bé trong ngực công tử trong lúc bất chợt khóc rống lên.

"Chi Lan dừng bước, con khóc..." công tử tuấn mỹ đột nhiên kêu lên.

Ni cô cước bộ bỗng nhiên khựng lại, nhưng cũng không quay đầu lại, khẽ cắn môi dưới, ngẩng đầu, dứt khoát kiên quyết đi thẳng về phía trước.

Đợi thân hình của nàng đi xa, cho đến không thấy.

Kim Càn Khôn bỗng dưng vỗ vỗ đứa bé đang ôm ở trong lòng "Được rồi, đừng khóc nữa. Xem ra mẹ ruột của con không thích con đó! Ở trong bụng mẹ con ba năm, làm sao một chút tình cảm cũng không có a!" Nói cũng kỳ quái, hắn vỗ vỗ vài cái, đứa bé quả nhiên ngừng khóc. cười toe toét khoe miệng chưa có cái răng nào, ha hả cười khúc khích với hắn.

"Công tử, làm sao bây giờ a? Mọi hy vọng của chúng ta đều đặt ở đứa bé này, người không phải nói chỉ cần nó vừa khóc, phu nhân sẽ lưu lại hay sao? Căn bản không dùng được."

"Không thể làm gì khác hơn là nghĩ biện pháp khác. Yên tâm trong cơ thể của Chi Lan có một phần ba nội đan của ta, sẽ không gặp nguy hiểm gì, thể chất của nàng bây giờ nhưng lại còn lợi hại hơn gấp trăm lần so với cao thủ võ lâm." Kim Càn Khôn lười biếng nói, mùa đông đã đến rồi a! Mùa đông đến hắn liền cảm thấy buồn ngủ hơn.

Hắc Nham tức giận tới mức trợn trắng mắt, người nên lo lắng là bọn hắn mới đúng chứ! Hai người đều là đàn ông, không có sữa làm sao nuôi sống đứa nhỏ này a!

Kim Càn Khôn ngáp một cái, ba năm trước đây, vì mạng sống, nội đan được chia làm ba phần, hôm nay là Chi Lan chiếm một phần ba, con chiếm một phần ba, trong cơ thể mình còn có một phần ba. Thể lực tự nhiên không lớn bằng lúc trước, mùa đông đến, liền cảm thấy buồn ngủ hơn những mùa khác.

Hắn bây giờ, chỉ muốn trở về ngủ một giấc, chờ khi tỉnh, lại nghĩ biện pháp đem ái thê trở về, hắn nhớ được hắn đã từng nói, chờ sau khi thiên kiếp qua đi, hắn muốn cùng Chi Lan làm vợ chồng cả đời. Chẳng qua là bây giờ trong thân thể của Chi Lan có nội đan của hắn, cả đời này sợ rằng chính là một ngàn tám trăm năm. Kim Càn Khôn khẽ lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.

Hôm nay Chi Lan còn không biết thân thể nàng bây giờ đã trẻ mãi không già. Mười năm sau, hai người lần nữa gặp nhau, Kim Càn Khôn nhưng là bởi vì giấu diếm chuyện này, nên bị nàng trừng phạt không ít.

"A..." Kim Càn Khôn đột nhiên kinh hô một tiếng "Trời ạ, thối quá đi, Nó lại muốn ỉa rồi, Hắc Nham, cho ngươi." Vừa nói vừa đem đứa bé đưa cho Hắc Nham "Ngươi tới chiếu cố nó."

Hắc Nham chân tay luống cuống ôm đứa bé bốc mùi đang giãy giụa vào trong lòng, Hắc Nham nhìn bóng lưng công tử cấp tốc thoát đi, kêu to "Công tử, người đi đâu?"

"Ngủ." Thanh âm từ xa xa truyền đến "Nó liền giao cho ngươi chiếu cố."

Hắc Nham mặt trong nháy mắt biến thành đen thui, nghiến răng nghiến lợi "Nó cũng không phải là con ta." Trả lời hắn chính là "Bủm!" âm thanh một cái rắm thối vang lên, đứa nhỏ rất không khách khí làm cho mình thối càng thêm thối. Sau đó nhếch môi, hướng về phía Hắc Nham đang ôm nó cười khúc khích "Hắc hắc..."

— Hết trọn bộ —

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play