Người của Kim Chi Ngọc Diệp mở toang cánh cửa phòng, ầm ĩ gọi tôi dậy, Tiên bên cạnh thấy ồn cũng mở mắt. Đã hai ngày nay không có ai bước vào căn phòng này, tôi còn nghĩ bọn chúng sẽ để hai chúng tôi chết đói chết khát trong này cơ. Cả hai đều đã quá mệt mỏi, kiệt quệ.
- “Đi, nhanh.”
- “Đi đâu?”
- “Mày định đưa An đi đâu.”
- “Hỏi nhiều, đi!”
- “Tiên.”
- “AN!!”
*
* *
- “Chào, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Cánh cửa mở ra, trước mặt tôi là một người đàn ông khệ nệ ngồi trên chiếc ghế bành quý tốc. Phải, đó là Vương Trí Long. Vương Trí Long?
- “Là ông?”
- “Đúng vậy, là ta. Ngạc nhiên lắm à?”
- “...”
- “Thật tốt là cô đã gây thù chuốc oán với hai thiên kim tiểu thư nhà họ Nguyễn nên tôi chẳng mất tí công sức nào để bắt được cô. Kim Chi, Ngọc Diệp, làm rất tốt.”
- “Không có gì, chủ tịch.”
- “Vậy là ông đã liên kết với hai người này để bắt và hành hạ tôi?”
- “Yes. Ta giao cho họ căn biệt thự này cùng một số vệ sĩ, còn cô cho họ toàn quyền xử lí.”
- “Thế còn Thủy Tien, sao ông lại bắt cậu ấy?”
- “Thủy Tiên?”
- “Vũ Hoài An, mày ngậm mồm vào được rồi đấy.”
- “Im, để cô ta nói tiếp.”
- “Chẳng phải ông hợp tác với hai chị em Kim Chi Ngọc Diệp sao? Thủy Tiên bị họ bắt mà ông không biết gì à?”
- “Kim Chi! Chuyện này là thế nào?”
- “Chủ tịch, nó... nó nói dối đấy. Cháu không có bắt Thủy Tiên.”
- “Tôi không nói dối!”
- “Mày nói dối!”
- “Nhưng ta trông... con bé Hoài An có vẻ thật thà hơn cô đấy, tiểu thư à.”
- “Không, chủ tịch, nó nói láo.”
- “Ai nói láo giờ sẽ biết ngay thôi. Tuấn, mở camera tất cả các phòng lên.”
Chiếc TV to sụ hiện lên hình quay của mấy chục chiếc camera trong căn biệt thự. Sao vậy, tất cả các phòng đều trống, không có người. Kim Chi đã làm gì rồi?
- “Đấy chủ tịch thấy chưa, rõ ràng nó nói dối, cháu đã bảo rồi mà. Nó chỉ trưng ra cái mặt ngây thơ để lừa người thôi.”
- “Khoan đã, phóng to hình của căn phòng kia.”
Ở góc hình có thứ gì đó trắng trắng, thỉnh thoảng còn ngọ ngoe nữa. Đúng rồi, đó là cái váy của Tiên, cậu ấy ngồi sát vách tường nên bị khuất camera.
- “Đó chính là Thủy Tiên.”
- “Làm gì có ai? Mày đừng nói nhảm nữa.”
- “Vào căn phòng đó!”
Một lúc sau, cánh cửa lại mở ra, Thủy Tiên đã được cởi trói và dẫn vào đây, mặt Kim Chi tái nhợt.
- “An? An!! Cậu đây rồi. Họ không làm gì cậu chứ?”
- “Không, tớ không bị làm sao.”
- “Ủa chú Long? Chú... Đừng bảo là...”
- “Nguyễn Kim Chi! Sao Thủy Tiên lại ở đây? Tôi bảo cô bắt con nhỏ này chứ có bảo cô bắt con dâu tương lai của tôi đâu?”
- “Chủ tịch, cháu...”
- “Cô dám làm trái lệnh tôi, cô cũng gan quá a?”
- “Chủ tịch, cháu xin lỗi, cháu xin lỗi.”
- “Cô biết hai đứa đính hôn mà dám bắt Thủy Tiên đến đây chịu khổ à, cô muốn phá tôi!”
- “Không không, chủ tịch, không phải thế, cháu... không phải cháu muốn phá chủ tịch...”
- Đủ rồi, cô cút ra cho tôi. Để tôi thấy mặt cô, cô sẽ chết!”
- “Chủ tịch...”
- “Còn không mau đi?”
“Rầm!!” - Cánh cửa bật mở.
- “AN!!”
- “Minh, Hà Anh, sao hai đứa tìm đến được đây?”
Tôi có nhìn nhầm không vậy? Trước mặt tôi là Hoàng Minh và Hà Anh. Tôi lại nhìn thấy Hoàng Minh rồi. Là thật hay là mơ đây? Phải nhéo má xem tôi có đang nằm mơ không. Không được! Nếu có thật là đang nằm mơ thì nhéo má xong, tôi sẽ tỉnh dậy, sẽ không được nhìn thấy hắn nữa. Tôi đang rất hoang mang, Hoàng Minh trước mặt tôi có phải là thật không? Tôi muốn chạy đến, ôm chặt hắn, nhưng chỉ sợ càng ôm chặt càng biến mất, giống như trong giấc mơ của tôi. Hoàng Minh, xin cậu, đừng biến mất.
Hà Anh và Hoàng Minh chạy nhanh đến chỗ tôi, nhưng bị cản lại. Hai người họ nhìn tôi ánh mắt xót xa.
- “Hai đứa theo dõi ta à? Hay điều tra từ ai? Đám vệ sĩ của ta?”
- “Chú nghĩ trên đời chỉ có mình chú thông minh thôi à?”
- “Xin lỗi chủ tịch, chúng tôi đã cố ngăn họ lại nhưng không được.”
- “Lũ vô dụng.”
- “Đừng mắng họ, là bọn tôi bắt họ làm vậy thôi.”
- “Chú, thả Hoài An ra.”
- “Nếu thả nó ra, ta sẽ vào tù.”
- “Không, chú sẽ không vào tù. Thả An ra đi, chú.”
- “Không nói nhiều nữa. Mấy người, bắt hai đứa nó lại, nhốt mỗi đứa vào một phòng. Hà Anh, chú sẽ gọi cho bố cháu.”
- “Bỏ ra. Chú, cháu không đi. Chú phải thả Hoài An ra!”
- “Vương Trí Long, ông đã thỏa thuận với tôi những gì mà lại làm như vậy? Ông chưa biết tôi có thể làm những điều kinh khủng đâu đúng không?”
- “Ta đã hứa, nhưng đấy là trong điều kiện con bé này không gây tổn hại gì đến ta nữa. Nhưng con nhìn đi, nó còn định tố cáo ta nữa đấy, làm sao ta có thể bỏ qua được?”
- “Tôi sẽ hủy hôn ước.”
- “Đừng có giở giọng đấy ra với ta. Hiện giờ con bé này đang ở trong tay ta, nếu con hủy hôn ước, nó sẽ chết.”
- “Chú Long. Cháu... cháu không muốn tiếp tục hôn ước nữa. Vì thế dù chú có giết Hoài An, cháu cũng sẽ không làm lễ đính hôn với Minh nữa.”
- “Thủy Tiên, cháu có biết mình đang nói gì không?”
- “Cháu biết. Chú, tha cho An đi.”
- “Không được!”
- “Bố...”
- “Cái gì?”
- “Bố...”
- “Minh, con vừa gọi ta là...”
- “Bố! Con xin bố. Thả Hoài An ra.”
Cả gian phòng đông cứng lại trước hành động của Hoàng Minh. Hoàng Minh lần đầu tiên gọi ông ta là bố, xưng con. Hơn thế nữa, hắn còn quỳ xuống, xin tha cho tôi. Bỏ hết tự trọng của một thằng con trai, Hoàng Minh cầu xin cho tôi. Đúng, hắn đang cầu xin, một việc gần như không có khả năng xảy ra trên vũ trụ này, Hoàng Minh đang cầu xin một người.
- “Minh, con đứng lên cho ta! Chỉ vì một đứa con gái mà con có thể làm bất cứ chuyện gì à? Sao con hèn kém vậy?”
- “Đúng, con hèn kém. Bố hãy thả An ra đi. Cầu xin bố.”
- “Con... Con có biết con đang làm ta nổi giận không?”
- “Con biết.”
- “Hừ. Bắt bốn đứa chúng nó lại, mỗi đứa một phòng!”
- “Vâng, chủ tịch.”
Chúng tôi được đưa lên tầng hai của căn biệt thự, mỗi đứa ở một phòng. Tôi và Hoàng Minh ở hai phòng cạnh nhau, Tiên và Hà Anh ở hai phòng cạnh nhau đối diện hai phòng tôi và Minh. Căn phòng này có vẻ khả quan hơn căn phòng mấy hôm trước tôi bị nhốt vì có đầy đủ giường, tủ, TV,... nhưng chúng chẳng có tích sự gì trong trường hợp này cả.
- “Hoài An.”
? Tiếng gì vậy?
- “Này, có nghe thấy tôi nói không đấy?”
- “Hoàng Minh?”
- “Ừ, ngồi gần vào bức tường giáp với phòng tôi đi.”
Tôi liền làm theo, ngồi sát vào bức tường giáp với phòng của cá sấu, áp tai lên tường để hắn khỏi phải nói to. Đã lâu rồi tôi không được nghe tiếng cá sấu đáng ghét nói...
- “Cậu đau lắm đúng không? Xin lỗi tôi đã đến muộn.”
- “Sao cậu phải xin lỗi chứ. Cậu đâu có trách nhiệm phải cứu tôi.”
- “Đừng nói kiểu đấy nữa... Cậu bơ tôi là vì lí do này đúng không, vì bố tôi là người hãm hại ba cậu.”
- “Sao cậu...”
- “Tôi đã điều tra hết rồi. Hoài An, nghe này, ông ta không liên quan gì đến tôi, cậu đừng vì tư tưởng đó mà lảng tránh tôi. Tôi cấm đấy.”
- “Dù sao ông ấy cũng là bố ruột cậu, làm sao cậu có thể nhìn người khác làm hại bố ruột mình được.”
- “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ sợ ông ta làm hại cậu thôi, còn ông ta bị làm sao tôi không quan tâm.”
- “Cậu chỉ nói thế thôi, nếu có một ngày ông ta bị làm sao chắc chắn lương tâm cậu vẫn sẽ cắn rứt.”
- “Tôi có thể làm tất cả vì cậu.”
- “...”
- “Thôi ngủ đi, muộn rồi đấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT