- “Mẹ, bạn Minh Tuệ bảo tên bạn ý có nghĩa là trí tuệ sáng suốt đấy. Thế tên con có ý nghĩa gì không mẹ???” – Nhấm nháp cốc cappuccino trong tay mẹ ra bộ người lớn, cô bé 6 tuổi hỏi.

- “Có chứ có chứ, mẹ phải ngồi 7749 ngày vắt kiệt chất xám mới nghĩ ra cái tên này cho con đấy ^^ tên con là Hoài An, có nghĩa là “mãi bình an” đấy con gái. Rất đẹp, phải không? :) “

…………………..

Đúng là như thế. Cuộc đời tôi từ nhỏ đến giờ luôn suôn sẻ, “bình an”. Trừ giây phút mẹ tôi qua đời ra thì tôi vẫn luôn an bình trong vòng tay ba. Cho đến 1 ngày…

- “aisss….. Đi đứng kiểu gì thế!!! Không có mắt à?????”

- “Ơ…”

- “Ơ ơ ơ, ơ quả mơ có hột!!! Chạy gì mà như ma đuổi. ”

- “Cậu coi lại đi, cậu là người đụng tôi trước mà” >
……………………….

Ye, Chính cái ngày trời giáng ấy, cuộc sống của tôi bắt đầu bị đảo lộn. Nó không còn “hoài an” được nữa rồi ==”

~~~ CHƯƠNG 1: “Tạm biệt Sài Gòn!”

- “Oaaaaaaaaaamp……..”

=”=

Tôi ngáp dài ngao ngán. Dậy thôi! Hôm nay sẽ là 1 ngày bận rộn đây, ngày cuối cùng tôi được hít thở bầu không khí của Sài Gòn – nơi tôi sinh ra và lớn lên.

Mất 3 tiếng đồng hồ thu dọn đống đồ đạc lỉnh kỉnh khó bảo cho vào vali. Xong xuôi, tôi phóng ra khỏi nhà khi nhìn đồng hồ đã chỉ 9:30. Chết rồi, không nhanh thì Lan tỉ tỉ “nghiền” tôi thành cám mất TT___TT

{9:45 – Lotteria}

“Xịch!!!!!”

- “Hê hê, chào cả nhà! Mọi người đến sớm ghê á!”

*toát mồ hôi*

- “An ơiiiiiiii……!”

>”
Ôi má ơi lại cái giọng này, tôi dị ứng luôn á!!! :(

- “Hì, muộn có hơn 30 phút thôi, đừng nóng mà tỉ tỉ”

*quạt quạt*

- “Nể tình hôm nay mi ra đi tìm đường cứu nước, ta mới tha cho nhá ;) ”

- “Thôi đập phá đi, mất thì giờ quá! Sau này có muốn cũng chẳng được nữa đâu.”

- “……”

- “………….”

- “………………….”

Lời nói bâng quơ của nhỏ Dương làm bầu không khí trầm hẳn đi. Đúng rồi, sau này tôi đi rồi, làm sao được tụ tập đàn đúm thế này nữa chứ…..

- “Oai oai, ta xí cái đùi nha!!!”

- “Không, của tôi chứ >
- “Còn nhiều mà”

- “Cánh là ngon nhất! ^^”

—–

- “Ôi giời, mày đá quách nó đi, việc gì phải đau đầu”

- “Haizzzzz”

- “Tao nói thật chứ con gái thời nay làm gì còn ai “ngây thơ trong sáng” nữa. Toàn cáo cả thôi. Nói chung không nên tin tưởng bọn nó, không đáng đâu mày ạ. Lũ con gái bây giờ chỉ đáng để chơi bời thôi, mày hâm mới đi làm “chàng khờ thủy chung”. Aizzzzzz, tội nghiệp thằng bé!!! “

Đang ăn uống vui vẻ thì cuộc nói chuyện của 2 người bạn bàn kế bên như muốn làm người ta mắc nghẹn! Họ nói giọng Bắc, chắc dân di cư hoặc khách du lịch gì đấy. Ầy, tôi không cố ý nghe lỏm đâu, nhưng mà ai kêu họ nói to quá, âm thanh cứ đập vào tai không muốn chui ra.

- “Hứ! Đúng là cái đồ con trai không biết điều. Sao lại đi vơ đũa cả nắm thế chứ!” – Tôi ức chế lầm bầm vài tiếng, ngứa mồm quá đi…

- “………. A, Hưng này, mày cũng thấy đấy con gái bây giờ nhiều tính xấu quá mà. Điển hình là cái tính vô duyên hóng hớt chuyện không phải của mình, tao là tao ghét cực!”

o__0 hình như… nói tôi thì phải? Âm thanh tần số nhỏ vậy mà vẫn nghe được, quả là bái phục, bái phục!

- “Oh, quá khâm phục bạn thính như… Hê hê hê.

Bạn à, bạn thấy đấy, mặc dù không muốn nghe chuyện của bạn nhưng tại nó cứ oang oang đập vào tai tớ thì biết làm sao đây? Mà này, hóng hớt là không tốt lắm, nhưng tớ thấy vẫn còn tốt hơn cái tính kiêu căng, chỉ cho mình là nhất mà coi khinh người khác, đặc biệt là coi thường con gái. Dù bạn khinh ai thì khinh 1 mình nó thôi chứ, sao lại vơ đũa cả nắm vào mà khinh thế. Cái nhìn của bạn là 1 cái nhìn rất độc đoán và phiến diện đấy biết không? Mà bạn khinh người khác nhưng đã bao giờ nhìn lại xem mình có đáng được người ta khinh không không? Bạn @#%*’#$@^*^%#@*………………”

Tôi cực ghét những ai dám sỉ nhục hạ thấp con gái chúng tôi. Vì thế lòng tự hào tự tôn phái đẹp nổi lên ngùn ngụt, tôi đứng dậy xổ 1 tràng. Cho đồ đáng ghét kia biết con gái là như thế nào!

- “Ơ hơ hơ, hình như bạn nói chuyện với mình đúng không bạn gái xinh đẹp?” *cười*

Hứ, xem ra ngươi còn có mắt đấy. Tôi dí thẳng mặt vào tên khó ưa kia, hất hàm:

- “Thì sao?

- “A, Không có gì. Chỉ là hình như nãy giờ tôi không có nói chuyện với bạn thì phải”

- “A… thì… thấy câu chuyện của bạn hấp dẫn quá nên tôi muốn góp ít lời thôi mà, dù sao thì…”

“What doesn’t kill you makes you stronger

Stand a…”

- “Alo ba, dạ, con về liền đây”

- “Hứ, không chơi nữa, về thôi. Blè!” XD

- “Oài, ba gọi về rồi hả? Thôi mau dọn rút quân, đổ bộ sân bay Tân Sơn Nhất!!!”

A! T__T

- “Ayyyya, chờ chút chờ chút, việc khẩn cấp!” – Tự dưng ruột non ruột già xoắn hết vào nhau thế này, đau bụng quá. Biết thế hồi nãy ăn ít thôi T___T

Vật vã lao đi với vận tốc ánh sáng, tôi thấy tự hào vì khả năng chạy vượt chướng ngại vật của mình. Kiểu này chắc phải đăng kí chạy điền kinh ở trường quá :p

Đang sung sướng nở nụ cười mãn nguyện, đột nhiên cả người tôi tăng tốc lao ầm ầm, trong khi chân hình như bị dừng hình…

“Uỳnh!!!”

Ui cha đau quá.

- “aisss….. Đi đứng kiểu gì thế!!! Không có mắt à?????” – 1 tên cà chớn tóc dựng ngược đâm sầm vào người tôi rồi la lối om sòm. Cả 2 đều ngã song soài.

- “Ơ…” – gì đây, tôi còn chưa kịp định hình mà. Hình như tôi là người bị đụng thì phải ==”

- “Ơ ơ ơ, ơ quả mơ có hột!!! Chạy gì mà như ma đuổi. ”

>”
Tức. Tức quá! Đồ đáng ghét! Đồ cà chớn! Người đâu mà dữ như…cá sấu =v= …

- “Cậu coi lại đi, cậu là người đụng tôi trước mà” – hức! Đau quá, vật vã mãi mới ngóc được cái cổ lên. Tôi ấm ức nhìn “chướng ngại vật” vừa cản gót sen.…

Hơ, đây chẳng phải là cái đồ chết dẫm đấu khẩu với tôi lúc nãy sao?

- “A ha, tưởng ai, hóa ra “bạn xinh đẹp” đây sao? Lại gặp nhau rồi, duyên quá nhỉ?”

Nhìn cái mặt nhăn nhở thấy ghét >
*khuỵu*!

+.+”

Xong, 2 đầu gối tôi đáp thẳng không thương tiếc. T___T

- “Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……!!!!!!” ……

Vâng. Rất đau. Nhưng mà… không phải tôi!

Chính hắn, tên cà chớn đó, bị đầu gối tôi thụi vô bụng. Khổ thân, ai kêu hắn đặt bụng đúng chỗ 2 đầu gối tôi “hạ cánh” chứ.

- “Giết người à?!!!!!!!!!! Đâm người khác xong giờ còn định giết người diệt khẩu, cậu gan quá a!!!”

- “Hứ, điếc tai quá, tôi không cố ý mà” – tôi ngúng nguẩy. Ôi chân vàng chân bạc nhà tôi.

- “Đền đi”

- “Đền chi?”

- “Thì cậu đâm vào tôi, gây thương tích trên người tôi, tiền khám chữa bệnh, thuốc thang, bồi bổ, đền bù tinh thần,…..”

- “Điên hả?!!”

Tôi gắt lên đứng dậy Nghĩ tôi khùng sao?

Cơ mà, “gót sen” tôi lại đạp phải cái gì đấy thì phải, đau chết. Theo phản xạ, tôi co chân lên, chân kia mất đà. Vâng, tôi lại “hạ cánh” 1 lần nữa. Cả người tôi đổ rạp tìm về đất mẹ.

*chụtzzzzz* – …….. ??? ………………..

- “………………..” o__0

- “Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……….!!!!”

Lần này là tôi!

Oh God! Không thể, vừa rồi, vừa rồi, mềm mềm, hix…

Đúng như bạn đang nghĩ đấy. Môi tôi đáp gọn trên môi hắn.

Cả người tôi bỗng chốc nóng rực lên, khí nóng từ bụng ùn ùn kéo quân tiến lên thực quản, đóng đô ở miệng, và, sau đó…

- “Ợ…!”

==”

Thật không biết dấu mặt vào đâu nữa. Thành quả của chiến công gà rán lúc nãy rực rỡ vang lên.Tôi no tới mức muốn ói. Rất may tôi không ói nổi, nhưng mà…

Tôi bật dậy như lò xo, bay thẳng trong sự ngỡ ngàng của tên kia. Ôi còn đâu là first kiss, còn đâu là đời con gái,…..

Hắn – 1 tên cà chớn lắm mồm không biết mọc ở đâu ra đã cướp đi nụ hôn đầu đời của 1 cô bé ngây thơ trong sáng chưa 1 mảnh tình vắt vai là tôi!. Đây có được coi là cưỡng hôn không T___T

………. Cơ mà nếu nói là cưỡng hôn thì tôi mới là người cưỡng chứ nhỉ?! Mà tôi đâu có cố tình, là ngã mà!!! Vậy chẳng lẽ gọi là “bị cưỡng hôn nhau”???

Cố nén đau thương, tôi dốc toàn bộ sức lực còn lại chạy theo tiếng gọi con tim, tìm về anh – William Cường (WC) !

*****

- “Hu hu hu……. Đi rùi nhớ đừng quên tụi này nhaaaaaa.. hu hu hu……”

- “Tặng mi con chó bông … hức … này … Mỗi lần nhìn nó thì … hức … nhớ đến ta đó … hức hức …”

- …..

- “haaaa……aaaaaaaaa ……….aaaaaaaaaa”

Ôi má ơi con nhỏ này khiến cả lũ bò ra đất mà cười mất!!! Nó nói vậy khác nào tự bảo mình là … con chó (bông)?!!

- “Á á xin lỗi tui không cố ý cười đâu … hức …!”

—–

Tôi nhận hết quà, lời chúc và dặn dò, và nước mắt… Sau đó rảo bước cùng ba lên máy bay.

Tạm biệt nơi này. Tạm biệt trường Gia Định tôi mới thi đỗ còn chưa kịp học ngày nào. Tạm biệt trường cấp 2 Trần Phú với hàng chè của dì Năm, hàng khoai chiên bác Hồng, cả hàng bánh xèo bà Tám nữa. Tạm biệt ngôi nhà xinh cùng những kí ức về mẹ, đây mới là điều tôi tiếc nuối nhất. Ngồi trên máy bay, tôi nhớ lại những ngày học cùng lũ bạn “biến chất” kia, bất giác trên má tôi nóng hổi 2 giọt nước, 3 giọt, 4 giọt… nước mắt tôi ứa ra tèm nhem cả mặt rồi. Từ bây giờ tôi phải xa nhưng thứ thân thuộc nhất, tập làm quen với mọi thứ ở Hà Nội. Nếu không vì ba mới lên chức, phải ra công tác ở Hà Nội, thì tôi đã không phải đi xa nơi này…

Tôi vươn người hít 1 hơi thật sâu. Thời điểm này Hà Nội sắp sang thu nên không khí khá dễ chịu, gió nhè nhẹ làm tâm trạng tôi tốt lên đôi chút. Tôi thích thú nhìn mọi thứ xung quanh như kiểu “nhà quê lên tỉnh”, nhưng rồi cũng chán, Hà Nội cũng giống Sài Gòn thôi mà, hàng quán, người vật, đều tấp nập phồn thịnh như nơi tôi sống. Có điều tôi thích Hà Nội ở mùa thu và mùa đông, không phải đối mặt với cái nắng rát da như trong Sài Gòn. Ông trời sao thiên vị nơi này quá.

Tôi cùng ba đi taxi tới ngôi nhà mà ba đã mua ở đây từ tháng trước. Ngôi nhà đẹp thật, nhưng nhỏ hơn nhà tôi trong Sài Gòn. Mà cũng đúng thôi, má tôi đã mất, chỉ có 2 ba con ở, mà ba lại thường xuyên đi công tác, mình tôi ở nhà nhỏ sẽ đỡ cảm thấy trống trải. Tôi dọn đồ về phòng của mình và bắt tay luôn vào công tác chuẩn bị vì ba bảo mai phải đến trường luôn. Gọi là dọn cho nó khiêm tốn chứ vừa mở vali ra, áo quần với đồ dung đã vồ vập ào ra ngoài ngoài khiến tôi không kịp trở tay. Bực mình, lại phải “dọn” rồi.

Thế là từng chiếc quần áo được bay tự do vào lòng tủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play