- “Sáng ngày kia, ở khách sạn Victoria sẽ tổ chức lễ đính hôn giữa Hoàng Minh và Thủy Tiên đấy.”
- “... thì sao?”
- “Sao cái gì nữa, mày định giương mắt nhìn Hoàng Minh bị cướp đi à?”
- “Sao lại là “bị cướp”, có phải của tao đâu mà.”
- “Thôi đi, tao chẳng đi guốc trong bụng mày ý chứ. Thằng Minh nó yêu mày, mày cũng vậy. Làm sao để nó đi đính hôn với đứa khác được. Tao chỉ muốn mày làm em dâu thôi.”
- “Mày nói linh tinh vừa thôi. Tao học bài đây.”
- “Mày đừng thế nữa đi, chuyện của Huy đã qua được hai tuần rồi, mà ngày nào mày cũng ủ dột như vậy.”
- “Tao cần tập trung để học, đừng léo nhéo nữa tao không học được.”
- “Ờ! Mày cứ lo cho việc học của mày đi! Ngày kia lễ đính hôn được tổ chức vào 8 giờ sáng tại khách sạn Victoria, hội trường tầng năm. Thôi, tao về đây ày HỌC!”
Hà Anh đi về, để lại trong đầu tôi một đám mây đen kịt. Rõ ràng chuyện Hoàng Minh đính hôn với Thủy Tiên chẳng có tí gì liên quan đến tôi, nếu có liên quan thì cũng chỉ liên quan một chút thôi, rằng tôi là bạn hơi hơi thân với Hoàng Minh và Thủy Tiên, ngoài ra chẳng có quan hệ nào khác để quan tâm. Thế nhưng ruột gan tôi đang nóng hết lên rồi, còn tim tôi như bị bóp nghẹt vậy, tôi cảm thấy khó thở, tôi cần uống nước. Một cốc, hai cốc,... tôi uống rất nhiều nước. Người ta uống rượu giải sầu, còn tôi không biết uống rượu nên đành uống nước. Kể ra thì cũng chẳng có sầu mà giải, chẳng có lí do gì để buồn, nhưng tôi cứ thấy ấm ức khó tả. Phải chăng nãy giờ uống nhiều nước quá nên chúng phải ra bớt qua đường mắt? Cái gì quá tải thì phải thải bớt ra, là nguyên lí bình thường thôi mà, chứ khóc lóc gì ở đây đâu.
Nhưng mà hình như hơi quá thì phải, hai mắt tôi đã sưng húp lên rồi. Biết thế lúc nãy tôi không uống nhiều nước, để nó không làm mắt tôi sưng lên thế này, không có nước vào thì sẽ không có nước ra.
Một tiếng sau, tôi mới ngừng rơi nước mắt, nhưng phải mất cả buổi chiều để hai mắt ếch xẹp lại, tôi chẳng dám ra đường với đôi mắt sưng tướng như vậy.
Hầy, cái Hà Anh chỉ được cái giống tôi, đi đâu bỏ đấy, để quên túi gì ở đây rồi. Bên trong là một cái khăn len màu xanh sẫm, chắc nó mua để tặng cho “thằng quái vật” nó đang cưa cẩm. Thôi mang sang nhà trả nó vậy, dù sao tôi cũng cần hít khí trời cho tâm hồn thư thái trở lại.
Ây, sao cửa nhà lại mở toang hoang ra thế này, phải gia huấn cho con này một trận vì cái tội đuểnh đoảng. Nhà con này to quá, trông như phủ tổng thống ý, bố làm to có khác. Trong nhà có mấy chị giúp việc đi đi lại lại, chào tôi rồi tiếp tục công việc. Đừng ngạc nhiên vì thỉnh thoảng tôi và tập đoàn công chúa vẫn ghé qua đây quậy tung nhà con này nên đội ngũ giúp việc quen mặt bọn tôi lắm rồi.
Cánh cửa phòng nó khép hờ, tôi ghé mắt nhòm vào trong khi nghe thấy một giọng nói mà tôi không muốn nghe tí nào.
- “Chú đã bảo rồi, việc này không liên quan đến cháu, đừng nhiều lời nữa.”
- “Chú độc ác lắm, sao chú có thế áp đặt mọi chuyện cho Hoàng Minh chứ. Chú đừng có ép cậu ta.”
- “Hôn sự là chuyện lớn của đời người, cha mẹ phải là người quyết định cho con cái.”
-“Bây giờ không phải thời cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy nữa rồi.”
- “Nhưng ta muốn như vậy.”
- “Chú chỉ biết áp đặt thôi, chú không quan tâm đến cảm nhận của người khác.”
- “Thì cũng là chú muốn cho nó cuộc sống tốt đẹp thôi, có gì xấu à?”
- “Kể cả ép cậu ta lấy một người không hề có tình cảm à?”
- “Người kinh doanh là phải máu lạnh, phải đặt lợi ích lên đầu. Chú phải tập cho nó cách vô cảm với mọi thứ ngay từ bây giờ.”
- “Ờ đúng rồi, huấn luyện cho con giống cha, để sau này trở thành người bỏ mấy đời vợ vì “lợi ích” như chú à?”
- “Cháu... Thôi không nói nhiều nữa, chú đã quyết định rồi, bây giờ không thể hủy được.”
- “Chú... Cháu xin chú!”
0_o
Hà Anh quỳ xuống trước mặt ông Long cầu xin. Tại sao nó phải làm thế chứ! Tại sao?
- “Nên nhớ chú là người máu lạnh, mấy trò này vô ích thôi, mau đứng lên đi.”
- “Không. Chú bỏ rơi Hoàng Minh bao nhiêu năm, giờ gặp lại con trai mình lại bắt làm cái này, ép làm cái kia, áp đặt mọi chuyện lên cậu ấy. Chú không thấy lương tâm mình lay động à?”
- “Chú đã nói rồi, người kinh doanh là người máu lạnh, nhất là kinh doanh lớn như chú. Chú làm thế là muốn tốt cho Minh thôi, chẳng lẽ chú lại muốn đứa con trai duy nhất của minh phải cực khổ?”
- “Chính những hành động này của chú đang làm cho Hoàng Minh phải đau khổ đấy. Chú nghĩ như thế tốt à?”
- “Đừng có một câu Hoàng Minh, hai câu Hoàng Minh như thế. Ta nói rồi, nó là Vương Minh!”
- “Như nhau cả thôi. Thế nói chung là chú có chấp nhận lời cầu xin của cháu không đây?”
- “Không.”
- “Chú! Từ nhỏ đến lớn cháu chưa phải cầu xin ai bao giờ... Chú hãy suy nghĩ lại đi, đừng tổ chức lễ đính hôn nữa.”
- “Ta nói không được là không được!”
...
Tôi lại rơi nước mắt rồi. Có lẽ tôi không nên gặp nó lúc này. Đặt túi khăn lên xuống trước cửa, tôi lặng lẽ rời khỏi đây, tôi không muốn nghe thêm bất cứ chi tiết nào về chuyện lễ đính hôn nữa, về hình ảnh Hà Anh quỳ rạp trước mặt Vương Trí Long để cầu xin hủy lễ đính hôn. Tôi không muốn nghĩ nữa!
*
* *
[Bệnh viện]
- “Huy, tớ đi học về rồi đây, cậu sao rồi? Tớ có ghi thêm một số bài hát vào đây để cậu nghe này, đầy là nhạc hot tháng này đấy, cậu nghe đi. Cả thứ này nữa, là sáp thơm mùi cà phê, dễ chịu không? Nghe nói loại sáp này rất tốt cho sức khỏe nên tớ mua một hộp để trong phòng tớ, một hộp để trong này cho cậu ngửi.”
Huy vẫn thế cậu ấy vẫn nằm yên. Mỗi ngày đến đây, tôi đều cầu nguyện rằng bước vào phòng sẽ thấy Huy đang ngồi, mở mắt nhìn tôi và cười, nhưng lần nào cũng không xảy ra. Đến cả trong giấc mơ buổi tối tôi cũng chẳng mơ thấy cậu ấy cười, cậu ấy chỉ nhắm mắt như thế này.
- “Huy à, hôm nay là ngày đính hôn của Hoàng Minh và Thủy Tiên. Ngày vui của họ mà tớ lại không được vui, tớ ích kỉ quá nhỉ? Đáng lẽ tớ nên vui và chúc mừng cho họ mới đúng, nhưng tớ không thể. Giá mà cậu có thể nói cho tớ biết tớ phải làm gì bây giờ...”
Tôi nhẹ nhàng đáp cao chiếc chăn cho Huy, rời khỏi phòng bệnh.
Gọi một chiếc taxi đến khách sạn Victoria, tôi không hiểu sao mình lại nói ra địa điểm đấy nữa, chủ đích của tôi không phải là đến đó, tôi định về nhà mà nhỉ?
Thế nhưng nhoắng cái đã đến cổng khách sạn, đôi chân không nghe theo lí trí, cứ bước lên hội trường tầng năm. Cảnh quan rực rỡ, lung linh hoành tráng còn hơn tiệc cưới con gái tổng thống Mĩ, họ thật giàu có, như vậy mới môn đăng hộ đối chứ. Đứng nép mình vào cánh cửa phụ của hội trường, tôi hướng ánh mắt lên sân khấu, đôi chân muốn chạy đến nhưng cứ nặng trịch lại, không bước nổi. Mà nếu có chạy được đến đó, tôi cũng không biết mình sẽ phải làm gì, chỉ biết là giờ tôi đang rất muốn, rất muốn chạy đến.
Là hắn, cá sấu đang đứng trên sân khấu với Thủy Tiên và hai người bố. Một bộ vest lịch lãm đứng bên cạnh chiếc váy trắng tinh khiết điệu đà, trông họ thật đẹp đôi, mặc dù cách trang điểm có hơi già so với lứa tuổi. Thủy Tiên hôm nay xinh đẹp như một công chúa xứ thần tiên, còn Hoàng Minh lịch lãm lạ thường với kiểu tóc bỏ suông, không dựng ngược lên như mọi khi, thế nhưng lại không tỏa ra bất cứ một tia ấm áp nào, trông hắn lạnh ngắt. Lại một lần nữa tôi phải nói rằng họ rất đẹp đôi, dù là tôi không được thoải mái với nhận xét này lắm. Hai người bố đưa nhẫn đến để hoàng tử lạnh lùng và công chúa kiêu sa trao nhẫn cho nhau, đính ước một hôn lễ hoàng gia trong tương lai. Tôi nhìn thấy Hoàng Minh nâng tay Tiên lên, tay kia cầm chiếc nhẫn, từ từ đưa vào tay Thủy Tiên.
- ”Dừng lại!”
Mọi ánh mắt hướng về cánh cửa to nhất của hội trường, nơi phát ra tiếng nói vừa rồi. Tôi thấy lạnh xương sống.
- “Vương Hà Anh?”
- “Cháu gái đã đến đấy à? Mau vào chỗ ngồi đi.”
- “Không cần. Mọi người chú ý, tôi tuyên bố, lễ đính hôn này kết thúc tại đây, sẽ không có giao ước gì cả, vì cô dâu và chú rể còn chưa đến tuổi vị thành niên, với lại cả hai người đều không hợp nhau. Hết. Giải tán!”
Mọi người xung qunh nhốn nháo, bàn tán đủ chiều. Ai cũng nhớn nhác không hiểu có chuyện gì xảy ra, đoán già đoán non.
- “Hà Anh! Con có biết mình đang làm cái gì không? Sao con lại hành động như thế?”
- “Cháu dám phá chuyện đại sự của ta!”
- “Ủa, hai người họ đính hôn, sao lại là chuyện đại sự của chú?”
- “Cháu muốn ta tức hộc máu đấy hả?”
- “Dù sao chú cũng nhiều máu mà, hộc ra một chút cũng chẳng sao.”
- “Vương Hà Anh, con xuống mau. Người đâu, bắt nó lại cho tôi, đưa về nhà, tôi sẽ xử lí sau.”
- “Bố!! Bố cũng đồng tình với chú Long à?”
- “Câm mồm. Con phá phách thế là quá đủ rồi đấy.”
- “Mọi người về đi nhé, không đính hôn đâu. Về hết đi!”
- “Vương-Hà-Anh!! > Hà Anh, sao nó dám làm chuyện động trời như vậy! Đụng vào ai chứ đụng vào Vương Trí Long là xong đời, dù đã biết con này gan to mật lớn nhưng cũng không ngờ nó dám làm chuyện này. Hà Anh chết chắc rồi, tôi lo cho nó quá, cũng may nó là cháu gái ông Long, không thì chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Dù sao thì lễ đính hôn cũng bị hủy vì cuộc đại náo của nó rồi, bỗng dưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
*
* *
[Feeling Tea]
- “Sao cơ? Một tuần á?”
- “Ừ, một tuần.”
- “Trời, con người “hoang dã” như nó làm sao chịu nổi một tuần bị nhốt trong nhà không được đi đâu.”
- “Thế mới khốn.”
- “Cũng tại nó dở hơi, tự dưng đi phá tiệc của Vương Trí Long làm gì, bị nhốt một tuần kiểm điểm là còn nhẹ đấy.”
- “Nghe nói cả ông Long và bố nó đều tức lắm. Ông Long hừng hực bỏ đi, còn bố nó lôi nó về, ngay lập tức ban hành lệnh cấm cung.”
- “Bị giam lỏng một tuần trong nhà, đến hướng nội như cái Quỳnh còn không chịu nổi huống chi là nó!”
- “Phải tìm cách giải thoát cho nó thôi.”
- “Đừng, khéo việc không thành lại còn mang thêm tội. Chúng mày không nhớ hôm đi cứu cái An ở nhà ông Long à? Cứ ti toe không gọi cảnh sát, xong cuối cùng suýt bị bắt cả làng, Huy lại còn bị...”
Cái Trang lỡ nói ra điều không nên nói, chúng nó nhấm nháy nhau để chọc cho tôi cười, không để tôi nhớ lại chuyện cũ nữa. Quả thật là cứ đụng đến vụ của Huy, tôi lại thấy đau...
Về đến cổng nhà, Duy và Việt Anh đã đứng chờ từ khi nào. Từ hôm xảy ra chuyện của Huy, ngày nào hai người họ cũng sang nhà tôi, an ủi tôi, bảy trò chọc tôi. Thế nhưng sáng nay họ vừa sang rồi mà, sang nhiều vậy?”
- “Các cậu đến đấy có chuyện gì à?”
- “Sang chơi không được à?”
- “Nhưng sáng nay...”
- “Lạnh quá, cậu định để bọn tớ đứng đây đến khi nào nữa?”
- “Mau vào nhà đi.”
.....
- “An này, chuyện của Hoàng Minh...”
- “Các cậu uống gì? Như mọi khi nhá, hay đổi loại?”