Sợ quá! Tôi nhảy dựng lên núp sau lưng ba người kia, mặt xám ngoét. Sao cậu aayslaji “hiện về” giờ này? Mặc dù sáng nay tôi có ước giá mà có cậu thì sinh nhật sẽ vui hơn, nhưng bây giờ cậu “hiện về” thật khiến tôi lạnh toát sống lưng.
- “Cậu là ai?”
Trời! Cá sấu không sợ ma à? Còn hỏi ma là ai nữa!
- “An, đừng sợ. Tớ không phải ma mà. Nhìn kĩ đi. Tớ có đủ mặt mũi tay chân, người tớ rất ấm. An. Đừng sợ.”
- “An, An không sao chứ?”
- “Là người thật đấy An ạ, tớ sờ thử rồi!”
- “…..”
Đầu tôi ù ù, không còn nghe được âm thanh gì nữa. Mọi thứ hiện về rõ mồn một như vừa mới xảy ra.
>
- “An…”
- “Duy, có thật là cậu… còn sống?”
- “Tớ đây. An!”
- “Cậu là Duy! Cậu là Hoàng Nhật Duy!”
- “Ừ. Duy đây!”
- “Hức… oaaaaaaa u u hu hu hu hu …. Hức… hức…”
Tôi xúc động lao đến ôm chầm lấy Duy, nước mắt giàn giụa. Tôi nhớ Duy. Ấm thật, đúng là Duy rồi, cậu ấy là người! Duy! Duy! Duy!
Và Duy cũng vòng tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của tôi (so với cậu ấy), ghì siết, đến mức ngạt thở.