Cảm giác ấm áp cùng hương thơm nhè nhẹ làm tôi vứt bay mọi cảnh giác, ngủ tít thò lò. Lúc mở mắt ra thì đã thấy mình nằm trong cái lều màu vàng.
- “Hoài An! Dậy rồi hả? Hôm qua mọi người lo cho mày lắm đấy.”
- “Ừ lo chết đi được. Mày nghịch quá, cứ thích chạy lăng xăng cơ.”
- “Thôi về đây là tốt rồi.”
- ……………………………..
Vừa mở mắt đã thấy mấy con gấu trúc Bảo Linh, Trang, Thu, Hà Anh, Quỳnh xúm lại. Sau đó là tổ 3 của tôi. Huy ngồi cạnh tôi, không nói gì cả, chỉ mỉm cười.
- “An! An dậy rồi hả? Trời! Xem này. Lần sau đừng cso chạy linh tinh nữa nhá! Muốn đi đâu thì bảo tớ, tớ dẫn đi. Nhớ chưa?!!”
Đầu vàng từ ngoài nhảy vào xổ một tràng làm tôi tỉnh cả ngủ. Hai mắt thâm quầng của cậu ta. Có vẻ như thức cả đêm rồi. Tội nghiệp. Tự nhiên tôi thấy mình cso lỗi quá :(
- “A đúng rồi, sao tôi về được đây?”
- “Sáng sớm nay thấy Hoàng Minh bế cậu từ phía kia về, mang vào trong này. Lúc đấy cậu vẫn ngủ say lắm.” – Đầu vàng kể, giọng phụng phịu. Ấy chết ấy chết, lại đắc tội rồi, đầu vàng mà ghen lên không biết sẽ thế nào, lần sau phải tránh xa “phu nhân” của hắn mới được. May hồi nãy mình chưa bị “xử”.
- “An sướng nha. Được hot boy tự tay bế về. Ghen tị quá đuy!!”
- “Ờm, Hoàng Minh chưa bao giờ làm thế cả.”
- “Hoài An. Cô gọi.”
Á, giọng của Kim Chi. Cậu ấy về từ lúc nào thế?
- “Chi. Hôm quá cậu không sao chứ? Cậu gặp thổ dân hay khỉ đột? Sao cậu về được đây? Chi! Chi!!”
O___o
Tôi bị ăn quả bơ. Chi không trả lơi, chỉ liếc qua tôi một cái rôi nhếch mép cười. Tôi sợ điệu cười này cực.
Lạ quá. Chuyện gì đây?
*****
- “Thưa cô không phải thế đâu ạ.”
- “Em đừng chối nữa. Chi đã kể hết cho cô rồi. Em nghe này, cô không cấm các em yêu sớm, nhưng cũng phải có chừng mực thôi. Em biết Minh thích Chi phải không? Vậy sao em lại bày trò hại Chi? May mà hôm qua bạn ấy vẫn về được.” – Không để tôi kịp nói câu nào, cô Trang nói một mạch làm tôi choáng hết cỡ. Chi thật kinh khủng! Sao có thể nói dối trắng trợn thế chứ?
- “Nhưng thưa cô, cô không thể nghe một chiều như thế được, cô phải nghe em giải thích nữa chứ.”
- “Thôi khỏi giải thích. Em có một tuần để tự chứng minh cho mình. Nếu không thể, coi như lần này em sai và phải viết kiểm điểm, mời phụ huynh về hành động của mình. Oke?”
Bất công quá! Tại sao Chi được giải thích còn tôi lại phải tự chứng minh cho mình. Trong chuyện này rõ ràng cô thiên vị.
Mặt tôi thiểu não hết cỡ.
Vừa bước ra ngoài lều của cô đã thấy mọi người tản ra, rì rầm. Chắc nãy giờ đứng ngoài nghe hết chuyện của tôi rồi. Khinh khỉnh có, tội nghiệp có, hứng thú có, vô cảm có,… Mọi ánh mắt với đủ sắc thái bắn về phía tôi.
- “Chi, sao cậu lại làm thế? Sao cậu dám?” – không quan tâm tới những người xung quanh, tôi hướng Chi mà hỏi.
- “A, sợ quá. Cậu đang đe dọa tớ à? Chỉ vì tớ nói ra sự thật mà cậu nổi cáu với tớ? Vậy thì cho tớ xin lỗi nhé.”
- “Rốt cục là cậu muốn gì? Tôi đã làm gì cậu?”
- “Đi thôi. Không cần phải nói chuyện tử tế với loại người này.” – Cá sấu từ đâu ló mặt ra kéo tay tôi đi chỗ khác làm Kim Chi tức nổ mắt.
*****
- “Cướp! Cướp!”
Tiếng la thất thanh từ phía không xa lắm vọng lại. Một toán người chạy hết tốc lực về phía này, hình như họ thi maraton. Oa oa, dẫn đầu là một chàng đẹp trai vô hạn, nhưng mặt mày dữ tợn đang cầm một chiếc túi hiệu LV chạy lại. Bám sát anh ta là khoảng 6, 7 thanh niên đang hừng hực khí thế chạy nước rút, miệng không ngừng kêu gào anh chàng đẹp trai đứng lại. Khôn thế, đứng lại để các anh giật mất giải à? Còn phía sau cùng là một nữ vận động viên có vẻ rất đuối sức rồi, nhưng vẫn cố hớt hải chạy theo sau, mong nhận được cái giải khuyến khích.
Mà thôi, đằng nào chả biết là anh đẹp trai kia về nhất, đứng đây chờ xem người ta trao giải thì tôi muộn học mất. Tôi là thế đấy, một con người ấm áp, biết quan tâm đến những người xung quanh, đến mức quên cả việc của mình.
Vậy là vứt hộp sữa cappuccino đi, tôi đạp xe nhanh về phía trước. Thật không may, tôi chợt nhớ ra mình để quên bản báo cáo thu hoạch ở nhà, lại phải lóc cóc quay xe đạp ngược lại. Đang có đà thì đâm cái “ruỳnh” vào anh đẹp trai hồi nãy, làm anh ngã lăn đùng ra, bay cả cái túi xách vào người tôi. Chết thật, khéo tôi làm anh ấy mất giải thì chết. Nghĩ đoạn, tôi vội xuống xe nhặt cái túi lên và đinh đỡ anh ấy dậy thì toán người kia chạy xô đến.
Cái cô định giật giải khuyến khích bước đến cầm cái túi trên tay tôi và cảm ơn, còn mấy người bám sát anh đẹp trai thì vây lại và túm chặt người anh ấy.
Là… là thế nào? Tôi chẳng hiểu gì cả. +___+ Mà không, hình như là tôi hiểu! Xét theo ngữ cảnh thì có vẻ như anh đẹp trai kia là… cướp thì phải. ==” Anh ta đã cướp chiếc túi hàng hiệu của cô kia, sau đó bị cô kia và người dân quanh đây đuổi thao. Đúng rồi, lúc nãy tôi nghe có tiếng hô cướp mà. Trời, thế mà tôi còn định giúp anh ta đứng dây tiếp tục “giật giải” ==”
Chết. Còn 3 phút nữa là đóng cổng rồi!
—–
- “Vào rồi kìa”
- “Ừ.”
- “Nhìn mặt hiền hiền thế mà ghê.”
- ……………………………………………..
Vừa bước vào lớp, mấy chục con mắt đã xoáy vào tôi dò xét, bình phẩm. Mệt thật. Sau hôm đi cắm trại về, mọi thứ đã lặng xuống rồi, sao hôm nay lại tiếp tục? Tôi lại làm sai điều gì à?”
Tôi vừa ngồi xuống ghế thì cô chủ nhiệm bước vào.
- “Chi, sao em lại khóc?”
Chi khóc á? Sao mà… tôi lại có dự cảm không lành thế này?
- “Dạ… không có gì đâu cô.”
- “Cứ nói đi.”
- “Dạ. Hôm nay là ngày em trực nhật lớp nên đến sớm. Tới lớp, em mang khăn lau bảng đi giặt, đến khi vào thì thấy như thế thế này ạ.”
Cô Trang bước xuống nhìn vào cái đống trên bàn mà Chi chỉ. Ôi, cái bàn thì bị vẽ bậy tùm lum bút màu, bút xóa, bút bi,… balo và sách vở bị bới tung, rách nát.
- “Ai đã làm chuyện này? Mau đứng lên nhận còn được khoan hồng.”
- “Thưa cô” – Phương Hoa đứng dậy – “ Lúc sáng em đến lớp cùng Chi, bọn em có nhặt được cái này ở chân bàn của Chi ạ.”
Hoa đưa cái móc khóa hình gấu teddy cho cô. Cái móc này, hình như…
- “Ơ, Hoài An, cái móc này là của cậu mà. Tớ thấy cậu hay móc nó vào chìa khóa xe đạp.”
- “Hoài An á?”
- “Lại là nó hả?”
- “Con này kinh khủng thật.”
- ……………
- “Cả lớp trật tự. Hoài An, mời em giải thích.”
- “Em… không phải. Cái móc đó đúng là của em, nhưng em cũng không biết tại sao nó lại ở đó. Chuyện của bạn Chi không phải em làm, cô.”
- “Tuyệt đối Hoài An không làm thế đâu cô!!” – Đầu vàng bật dậy nói to.
- “Vâng vâng, không phải An làm đâu ạ. Em thề!”
- “Phải điều tra kĩ đã chứ cô.”
- “Em cũng nghĩ không đơn giản vậy đâu.”
……………
Sau khi đầu vàng đứng dậy lên tiếng, hàng loạt lời bênh vực từ hội bạn của tôi, từ Huy, Sơn đứng lên.
Tôi bất giác quay sang phải mình, không hiểu đang mong chờ điều gì.
Cá sấu vẫn ngồi im không lên tiếng. Ừ quên, hắn là kẻ thù truyền kiếp của tôi mà. Tôi bị thế này, hắn không đổ thêm dầu vào lửa là may, chứ lại còn chờ hắn bênh tôi á, có mà điên!!
Cá sấu im lặng, nhưng tôi để ý hắn đang hướng ánh mắt tới Chi, ánh mắt khinh khỉnh và sắc lạnh khiến người “bị ngắm” phải nổi da gà, quay đi hướng khác. (Ghê quá)
- Các em ngồi xuống hết đi. Bằng chứng rành rành thế này còn cãi gì nữa. Hoài An, về viết kiểm điểm cho cô. Cả lớp vào bài mới.”
Lại kiểm điểm. Ức quá >” *****
{Cantin trường THPT Đống Đa}
“RẦM!!”
- “Rõ ràng vụ lúc nãy là hai con kia bày ra mà, bọn cáo già!” – Bảo Linh tức tối đập bàn loạn xạ.
- “Không hiểu tao làm gì mà nó ghét tao thế. Tao để ý thấy Chi ghét tao từ lúc tao mới vào lớp cơ.”
- “Á, hóa ra mày không biết hả? Kim Chi kết Hoàng Minh nổ bát đĩa, chỗ của mày đang ngồi là chỗ nó hồi trước. Chẳng hiểu sao lúc mày vào lớp nó bị Minh đuổi xuống. Ghế đó trống nên cô mới xếp mày ngồi đó. Thế là từ đấy “con bé” ghét mày.” – Vừa giải thích, Thu Trang vừa nhẹ nhàng nâng cốc nước cam lên hút, duyên dáng hết cỡ, làm bao nhiêu boy xung quanh phải xịt máu mũi.
- “Vụ này, cả vụ cắm trại nữa, cô Trang đều thiên vị Kim Chi. Tao thấy có gì đấy không bình thường” – Thu Quỳnh lên tiếng, giọng điệu như Conan, chứ không sốc nổi bốc đồng giống Bảo Linh. Hic, tôi thấy Quỳnh hợp làm chủ tịch hơn đấy.
- “Ừ, tớ cũng thấy lạ lạ. Bình thường cô Trang phân minh rõ ràng lắm mà, sao lần này lại…” – Minh Thu nhỏ nhẹ. Hiếm lắm mới thấy phát biểu đấy. Bình thường chỉ ngồi cười theo thôi.
Nãy giờ bàn tán sôi nổi, có mỗi Hà Anh là chưa lên tiếng. Lạ à nha, bình thường nói nhiều lắm mà, chỉ muốn lấy băng dính dán mồm vào cho khỏi nói. Hôm nay lại biết điều im thin thít, tôi nghi là sắp… có biến!!
Nhìn mà xem, nó ngồi im, nhưng ánh mắt bất động lóe lên kinh dị, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười một phần tư miệng, trông mặt gian khó tả. Cô nàng lắm chiêu định bày trò gì đây?
- “Ê, nàng, biết chuyện gì phải không? Khai mau!” – thấy Hà Anh ngồi đăm chiêu suy nghĩ, Linh xồ tới trước mặt tra khảo.
- “Không có gì đặc biệt lắm…”
*****
{Rose cafe}
Hôm nay là ngày cuối cùng để tôi tìm chứng cứ “minh oan” cho mình. Những ngày vừa qua, tôi cùng Linh, Hoài Anh, Quỳnh, Trang, Thu, Huy và đầu vàng Việt Anh cố gắng tìm ra điểm mấu chốt để chứng minh tôi vô tội. Vắt kiệt chất xám vẫn nghĩ không ra cách nào, trong khi chiều chiều tôi vẫn phải sang nhà cá sấu làm quản gia, ghét thế.
Và hiện gờ, tôi đang phải ngồi đây làm một việc vô ích. Theo lời khuyên của cá sấu, tôi hẹn Kim Chi tới Rose cafe để “thương lượng, nói chuyện và thuyết phục” Chi, để nó ăn năn mà tự ra đầu thú với cô thì may ra tôi thoát tội. Sao hắn có thể nghĩ ra cái cách chuối củ bất hủ này nhỉ? Cái bộ óc xoắn cực đại với hàng ngàn nếp nhăn của cá sấu mà chỉ nghĩ được từng này thôi á? Nghe cái đã biết là không khả thi rồi. Nhưng mà giờ tôi có thể làm gì được nữa. Đành nghe lời vậy.
- “Chào. Đến sớm ghê.” – Kim Chi khinh khỉnh cười
- “Cũng mới thôi.” – tôi mân mê tách cappuccino nóng hổi, mùi hương mới dễ chịu làm sao.
- “Sao? Việc gì?”
- “Tôi muốn… muốn ngày mai, cậu nói sự thật với cô chủ nhiệm.” – ách! Cuối cùng tôi cũng nói ra rồi. Cái câu nói dở hơi nhất quả đất.
- “Ha ha, tưởng chuyện gì, cậu muốn thì tôi sẽ chiều chắc? Não cậu làm bằng cái gì thế hả?
- “Tôi cũng đoán là cậu sẽ không làm theo mà. Công nhận cậu kinh khủng thật, chỉ vì một thằng con trai mà cậu đi vu oan giáng họa cho người khác thế à?”
- “Mày không thích, nhưng tại mày mà tao không được ngồi cạnh Hoàng Minh, tại mày mà tao bị Hoàng Minh ghét. Tao ghét mày!”
- “Cho nên mới vào lớp đã lườm nguýt, nói xóc tôi? Cho nên lần đi cắm trại mới lừa tôi cho tôi đi lạc, tôi không lạc thì lại giở trò đổi trắng thay đen? Cho nên đến lớp tự vẽ ra bàn mình rồi đổ tội cho tôi, để tôi phải viết kiểm điểm?”
Máu trong người tôi bắt đầu sôi sùng sục.
- “Ờ, nhớ phết, hóa ra não mày cũng có phẳng lắm đâu. Nhưng mà vẫn còn thiếu. Phải thêm là: cho nên nới chõ xích xe của mày hôm trời mưa, cho nên mới bảo đàn em đi dằn mặt mày trên đường đến trường, làm sách vở mày tung tóe hết lên! Sao? Nhớ chứ?”
- “… Hóa ra, lần đó là cậu bày trò.”
Máu đang ở 100 độ C trôi ngược lên đại não.
- “Chính tao! Mà giờ đã biết hết rồi, thì mày nên biết điều tránh xa Hoàng Minh ra, tốt nhất là ngày mai nên xin cô đổi chỗ, nếu không tao lại phải mất công suy nghĩ nên bày trò gì chơi mày nữa, ha ha ha ha ha …………”
Nghe ngứa tai quá đi
>” Núi lửa trong người tôi bùng nổ, nham thạch nóng hổi phun đầy miệng:
- “Những loại người như mày thì “cún” nó còn không yêu nổi nữa là người! Nói thật nhé kể cả con gái trên đời này chết hết thì Hoàng Minh cũng không yêu mày đâu, đừng có mơ hão. Không chỉ riêng Hoàng Mình mà tất cả con trai đều thế cả thôi. Mày nghĩ họ thích loại con gái gian xảo, bẩn tính như mày chắc? Hơ hơ, ăn dưa bở nhiều không tót đâu!”
“Bốp.”
“BỐP!”
- “Vũ Hoài An mày dám đánh tao?”
- “Sao tao lại không dám? Mày nghĩ mày là cái gì? Cơ mà mày tát tao trước, tao chỉ “trả” lại thôi mà, hơ hơ…”
- “Ờ, mày cứ cười đi, để xem mai mày còn cười được nữa không.”
Nói rồi Kim Chi ôm mặt tức tối bỏ đi. Ha ha nghĩ tôi hiền á? Còn lâu nhá!
Trước mặt thì giả bộ thế cho oai thôi chứ thực ra tôi cũng đau chẳng kém T__T từ bé đến giờ có ai dám tát tôi đâu. Thế mà con nhỏ đó dám in trên má tôi vệt đỏ lừ 5 ngón tay, tôi ức dã man! Tiện tay cho nó phát tát đau cứ gọi là “thấm”. Đau thế mà còn huênh hoang “ngày mai” với chả ngày kia. Hứ, kiểm điểm thì kiểm điểm. Chỉ là mời phụ huynh một hôm, nghe ba ca một hôm, nghe bọn ở lớp bàn tán một… năm là cùng chứ gì. Cái loại tiểu nhân, tôi không chấp!
*****
- “Đến giờ rồi nhỉ. Vũ Hoài An, mời em lên đây giải quyết chuyện tuần trước.”
Hôm nay là hết hạn một tuần để tôi tự chứng minh cho mình. Và bạn biết đấy một tuần qua tôi chẳng làm được cái gì.
Quay xung quanh là những gương mặt đắc chí của lũ antifan, nụ cười đểu của Kim Chi, sự lo lắng của Linh, Quỳnh, Trang, Thu, Huy, đầu vàng,… Ý, sao cái Hà Anh cứ tủm tỉm cười thế nhỉ? Con này ác quá, nó thù tôi từ lúc nào thế???
Tôi hít một hơi dể chuẩn bị nói cái câu đáng ghét: “thưa cô em không chứng minh được cho mình, tùy cô xét xử.”
- “Cầm cái này, bật lên.”
Đang đứng dậy chuẩn bị bước lên thì cá sấu dúi vào tay tôi một cái mp3, bảo tôi bật lên. Dở hơi, nghĩ cho cô nghe mấy bài hát của Justa Tee thì tôi sẽ được giảm án chắc? Dạo này não của cá sấu bị đang bị teo dần đều thì phải. Tôi ném lại cái mp3 vào người cá sấu.
- “Tôi bảo cầm lên là cầm lên, có nghe không?!!!!”
Nhìn cái mặt kìa, đáng sợ quá, tôi đành phải cầm lên vậy.
- “Ồ, gì đây An? Chứng cứ hả?” – Cô Trang giật luôn cái mp3 trên tay tôi bật lên mới sợ chứ.
- “A, thưa cô, cái này…”
- “Cũng mới thôi.”
- “Sao? Việc gì?”
- “Tôi muốn… muốn ngày mai, cậu nói sự thật với cô chủ nhiệm.”
- “Ha ha, tưởng chuyện gì, cậu muốn thì tôi sẽ chiều chắc? Não cậu làm bằng cái gì thế hả?
- “Cậu kinh khủng thật, chỉ vì một thằng con trai mà cậu đi vu oan giáng họa cho người khác thế à?”
- “Mày không thích, nhưng mà tại mày mà tao không được ngồi cạnh Hoàng Minh, tại mày mà tao bị Hoàng Minh ghét. Tao ghét mày!”
- “Cho nên mới vào lớp đã lườm nguýt, nói xóc tôi? Cho nên lần đi cắm trại mới lừa tôi cho tôi đi lạc, tôi không lạc thì lại giở trò đổi trắng thay đen? Cho nên đến lớp tự vẽ ra bàn mình rồi đổ tội cho tôi, để tôi phải viết kiểm điểm?”
- “Ờ, nhớ phết, não cậu có phẳng lắm đâu. Nhưng mà vẫn còn thiếu. Phải thêm là: cho nên nới chõ xích xe của mày hôm trời mưa, cho nên mới bảo đàn em đi dằn mặt mày trên đường đến trường, làm sách vở mày tung tóe hết lên! Sao? Nhớ chứ?”
- “Hóa ra, lần đó là cậu bày trò.”
- “Chính tao! Mà gờ đã biết hết rồi, thì mày nên biết điều tránh xa Hoàng Minh ra, tốt nhất là ngày mai nên xin cô đổi chỗ, nếu không tao lại phải mất công suy nghĩ nên bày trò gì chơi mày nữa, ha ha ha ha ha …………”
- “Những loại người như mày thì “cún” nó còn không yêu nổi nữa là người! Nói thật nhé kể cả con gái trên đời này chết hết thì Hoàng Minh cũng không yêu mày đâu, đừng có mơ hão. Không chỉ riêng Hoàng Mình mà tất cả con trai đều thế cả thôi. Mày nghĩ họ thích loại con gái gian xảo, bẩn tính như mày chắc? Hơ hơ, ăn dưa bở nhiều không tót đâu!”
“Bốp”
“BỐP”
- “Mày dám đánh tao?”
- “Sao tao lại không dám? Mày nghĩ mày là cái gì? Cơ mà mày tát tao trước, tao chỉ “trả” lại thôi mà, hơ hơ…”
- “Ờ, mày cứ cười đi, để xem mai mày còn cười được nữa không” >>
Chưa để tôi giải thích hay lấy lại cái mp3, cô Trang đã mở lên và rồi đoạn hội thoại hôm qua phát ra từ đó. Tôi đứng đực mặt ra chẳng hiểu cái gì. Tôi đã thu đoạn nói chuyện này lúc nào nhỉ?
- “Oh, khá đấy, An. Vậy là đã rõ rồi nhé, chắc bạn Chi cũng không cần giải thích gì đâu nhỉ. Từng này là đủ để mời phụ huynh rồi.” – cô Trang cười dịu dàng mà sao tôi lại sởn da gà.
Mặt Kim Chi xám nghoét.
- “Thôi không chơi nữa. Thực ra tất cả mọi chuyện cô biết từ lâu rồi, chẳng qua muốn thử An một chút thôi, xem độ cứng rắn và thông minh của em tới đâu. Các em thấy đấy, từ đầu năm đến giờ có bạn nào là chưa bị oan ức hoặc gặp vấn đề chưa? Không ai đúng không! Vì tất cả những cái đó là do… cô bày ra :p”
- “CÔ BÀY RA?????”
40 đôi mắt trợn tròn, 40 cái miệng há hốc, đồng thanh hỏi một câu. Chỉ có riêng một người thì cứ cười mỉm từ đầu tiết đến giờ, một người thì mặt tỉnh bơ như không có chuyện gì, còn một người đang toát mồ hôi vì cái nhìn của học sinh. Cô Trang chắc cũng có linh cảm mình sắp bị ném đá nên vội vàng giải thích:
- “À, chẳng qua là cô muốn xem học sinh lớp mình “trình độ” xử lí vấn đề đến đâu thôi, cô muốn tất cả các em ở đây không chỉ học giỏi mà còn phải sống giỏi, hiểu chứ? Với lại cái trò thử thách này là truyền thống rồi, các em cứ thử hỏi bất cứ học sinh nào đã từng học xem, đều phải trải qua điều này.”
Cô nói một lèo làm tôi thộn mặt ra, mà không riêng tôi đâu, cả lớp cũng thế. Trong khi đó bên phải tôi, cá sấu cơ hồ như đang nghe một chuyện tiếu lâm nhạt phèo, còn một người nữa – Hà Anh – mặt nó dương dương lên như đang đắc ý về điều gì đó. Hai người này, thật rất khả nghi!
- “À quên, có việc rất quan trọng đây, cả lớp chú ý.” – Cô Trang trở lại vẻ mặt nghiêm túc, lơ đẹp vụ “test” vừa rồi. – “Thứ 2 tới, tất cả các lớp phải tổ chức đại hội chi đoàn để bầu ra ban chấp hành đoàn, tiện thể cô phân công lại cán sự lớp luôn. Lí do cô tổ chức cho lớp đi dã ngoại ngay đầu năm là để các em có dịp làm quen, tìm hiểu nhau, đồng thời thể hiện bản thân, từ đó cuộc bầu cử này sẽ thành công hơn do các em đã biết khá rõ về năng lực của mỗi người rồi…”
Hóa ra là thế.
- “Chuyện chỉ có thế thôi, bạn Chi về bảo bố mẹ 8 giờ sáng mai đến trường gặp cô, chuyện này kết thúc. Nào, tổ 1, các em đã nghĩ ra hình phạt gì với tổ 3 chưa?”
Chả là thế này, hôm đi dã ngoại, trong lúc tôi “mất tích” thì các trò chơi vẫn diễn ra bình thường cho đến phần thi cuối cũng thì mọi người phát hiện ra không thấy tôi đâu cả, nhưng chỉ trong tổ tôi biết thôi vì không muốn làm cả lớp náo loạn. Vì mất tập trung vào chuyện của tôi nên tổ 3 của tôi đã thua phần thi cuối cùng, và trách nhiệm giờ đổ hết lên đôi vai bé nhỏ của tôi đây!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT