“Chậm đã!” Quay đầu liếc mắt cô gái nằm nghiêng trên mặt thảm, cô nhóc kia hai tay bất lực mà buông ở bên người, sợi tóc tán loạn, đáng thương , bà dời ánh mắt đi: “Các người biết cô ta không?”
“Không biết. . . . . .” Nhân viên bị hỏi hai mặt nhìn nhau, trong đó có một người lớn tuổi hơn hơi ngập ngừng : “Kỷ tổng, có cần gọi xe cấp cứu hay không?”
“Không phải nói đã chết rồi sao? Mang ra đi rồi hãy nói.” Bà chán ghét mà nghiêng đầu sang chỗ khác.
“Dạ!” Lập tức có hai nhân viên nam thân thể cường tráng đi tới, một đầu một chân đứng ở bên người cô gái, cúi người xuống chuẩn bị mang cô gái đi ra.
“Buông cô ấy ra!”
Tay của hai người còn chưa có đụng được cô gái, thì Bộ Thuấn Nghiêu đã từ ngoài cửa xông vào, tình cảnh trước mắt lập tức làm cho tim anh bị siết chặc.
“Cút ngay!” Anh bước tới mấy bước, đẩy người con trai đứng ở bên chân cô gái ra, với lực đẩy của anh, người nọ lảo đảo mà lui ra vài bước sang bên cạnh, nếu như không phải là được người vịn, không chừng lại đụng hư mấy đồ vật phẩm trân quý nữa.
Cô gái trên đất dĩ nhiên là An Khả Ni, mới vừa rồi cô thở hào hển đẩy một cánh cửa ra, chưa kịp nhìn một cái, thì cảm giác trước mắt nổ đom đóm, hơi thở trở nên cực kỳ khó khăn, lắc lắc đầu lấy tay vịn vào bên vách tường, thân thể mềm nhũn không kiểm soát được, liền giống như người chết chìm vùng vẫy muốn bắt thứ gì đó, cô đã ra sức mò mẫm ở trên tường, cuối cùng dường như là kéo lấy đồ, sau đó không có sức lực nhận lấy, cô liền níu lấy vật kia rồi ngã xuống, kết quả là đụng vào giá trưng bày ở trước mặt, từng chai lọ trên giá bị rớt xuống, còn có một món đúng lúc đập trúng đầu của cô, cô ngã xuống đất.
Trong lúc cô kéo không khéo lại là danh họa của Trương Đại Thiên, đập trúng cô không biết là cái gì, dù sao sau khi cô ngã xuống đất, thì Kỷ Như Băng đã nổi cơn tam bành mà chạy tới, một cước đá cô sang bên cạnh, sau đó gọi nhân viên đến dọn dẹp hiện trường, mà cà rốt thì trở về báo tin rồi.
Cà rốt không biết An Khả Ni, chẳng qua là có chuyện gì mới thì nói cho Bộ Thuấn Nghiêu nghe mà thôi, bởi vì Kỷ Như Băng là mẹ đẻ của Bộ Thuấn Nghiêu, là phó Tổng Tài tập đoàn Bộ Vân.
Nhưng, nếu như trước đó anh ta biết rằng cũng là làm việc mất công, bởi vì chuyện phát sinh quá đột ngột.
Nhìn An Khả Ni nằm trước mặt, Bộ Thuấn Nghiêu nhất thời thẫn thờ.
Mới vừa rồi cô ấy còn vui vẻ ở trước mặt anh làm sao lại đột nhiên nằm ở trên mặt đất, vẻ mặt tái nhợt một chút cũng không có tức giận, anh ngồi chồm hổm xuống, hít sâu một hơi, nhìn như bình tĩnh mà vươn ngón tay ra đè lên động mạch cổ của cô ấy, cảm giác tập trung tinh thần trong chốc lát, lại dùng tay thử dò xét hơi thở của cô ấy.
Hành động của anh làm cho Kỷ Như Băng nhíu mi lại, bởi vì bà nhận ra cô gái này có quan hệ với con trai của mình, những người khác đương nhiên cũng đã nhìn ra, một nhân viên lắm miệng có lòng tốt nhắc nhở anh: “Tổng tài, cô bé này dường như đã chết.”
Nói bậy!
Mặc dù hơi thở của An Khả Ni yếu đến mức gần như không có, nhưng Bộ Thuấn Nghiêu quyết không tin tưởng mạng cô ấy lại ngắn như vậy, cho dù chết, cô ấy cũng không được tự ý quyết định.
Anh tuyệt đối không cho phép!
Bộ Thuấn Nghiêu đen mặt lại, ánh mắt lạnh lẽo dường như muốn kéo người chôn theo, nhân viên ở chỗ này đều cúi đầu, chỉ sợ nói sai một câu, khóe miệng của Kỷ Như Băng co giật mấy cái, cuối cùng ngồi lên trên ghế làm việc, bình tĩnh mà nhìn con mình.
Bà cũng muốn nhìn xem hôm nay con trai của mình làm thế nào.
Không khí ở hiện trường ngột ngạt đến mức gần như khó thở, bởi vì mỗi người đều ý thức được không ổn, nếu như cô bé này thật sự chết rồi, bọn họ sẽ trở thành bia đỡ đạn.
Cô thư ký nghe tin chạy tới càng căng thẳng muốn té xỉu hơn, ông trời làm chứng, cô chỉ là muốn đùa một chút thôi, làm sao ngờ tới hậu quả lại nghiêm trọng như thế, Thượng Đế phù hộ, cô bé này có chết hay không cũng không sao, ngàn vạn lần đừng liên lụy đến cô!
Ở trong rất nhiều ánh mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm, Bộ Thuấn Nghiêu nhẹ nhàng đặt cô gái nằm ngang, dịu dàng vén sợi tóc ở trên mặt cô gái ấy, sau đó nắm cái mũi của cô gái ấy, hướng đến miệng thổi hơi, lại dùng hai tay nhẹ nhàng đè ép ngực của cô gái ấy. . . . . .
Không nghĩ tới cấp cứu thông thường Bộ đại thiếu lại rất thành thạo.
Nhưng mà không ai dám cười, bọn họ căng thẳng mà nhìn Bộ Thuấn Nghiêu lặp lại động tác, không ít người nắm chặt quả đấm lại âm thầm cổ động cho anh.
Cố gắng lên!
Thổi hơi, đè ép, lại thổi hơi, lại đè ép. . . . . .
Trên trán của Bộ Thuấn Nghiêu đã xuất mồ hôi hột, thần sắc bình tĩnh của anh cũng đã bắt đầu hơi có vẻ kinh sợ, cuộc đời của anh chưa bao giờ giống như giờ phút này, quan tâm sống chết của một người như thế, hơn nữa còn là con gái!
An Khả Ni, em không thể chết được!
Tôi nhất định sẽ cứu em trở về!
Nửa giờ sau.
“Ai có thể nói cho tôi biết, đến cùng là phát sinh chuyện gì?” Bên ngòai phòng cấp cứu bệnh viện, Bộ Thuấn Nghiêu giống như con thú hoang bị vây ở trong lồng đi tới đi lui, môi nặn ra tiếng gần như là gầm thét.
Bộ dáng mấy nhân viên cúi đầu đứng ở trước mặt anh, đừng bảo là trả lời, quả thật ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn anh cũng không có.
“Vị thân nhân này, bên ngoài phòng giải phẩu cấm ồn ào, đang cấp cứu đấy!” Một người mặc đồ bác sĩ đi ra, tức giận nhắc nhở anh.
Vậy mà cổ áo của anh ta lại bị Bộ Thuấn Nghiêu níu lấy, bị nhấc tới giống như xách con gà con, vốn là sắc mặt nghiêm túc ngạo mạn nhưng do xảy ra bất ngờ mà mất đi màu máu.
“Bệnh nhân bên trong thế nào?” Giọng của Bộ Thuấn Nghiêu khàn khàn, ánh mắt hung ác nham hiểm đến đáng sợ.
“Buông tay. . . . . . Tôi báo cảnh sát. . . . . . khụ. . . . . .” Bác sĩ đạp chân, liếc về phía ánh mắt lạnh như băng của Bộ Thuấn Nghiêu, không tự kìm hãm được mà rùng mình: “Khụ. . . . . . Chúng tôi đã kiểm tra qua cho bệnh nhân kia, cô ấy bị suyễn, bởi vì cấp cứu kịp thời, đã không còn đáng ngại, nhưng. . . . . .”
Cấp cứu kịp thời!
Không có gì đáng ngại!
Mấy tên thuộc hạ nghe thế thì thở phào nhẹ nhỏm. . . . . . Thượng Đế phù hộ, sinh mạng của bọn họ cũng tạm thời không có gì đáng ngại.
Bộ Thuấn Nghiêu nghe vậy thì sắc mặt buông lỏng, ngay sau đó lại sa sầm, siết chặc cổ áo bác sĩ lần nữa.
“Sao lại bị suyễn, có nặng lắm không?”
“Khụ, vị thân nhân này, anh bình tĩnh một chút!” Bác sĩ kinh hoàng không bình tĩnh mà từ tay anh chui đi ra, rồi lui về phía sau mấy bước, “Cô ấy là do mẫn cảm mà gây ra suyễn, chỉ cần tìm ra nguyên nhân mẫn cảm, sau này cố gắng tránh khỏi là được rồi. . . . . .”
Lời còn chưa dứt, vị bác sĩ này giống như một làn khói mà chạy về phòng cấp cứu, khóa cửa lại thật chặc.
Gặp phải loại thân nhân không thể chọc được này, anh ta chỉ có tận lực tránh né.
Tức giận nhìn thấy bác sĩ chạy trốn ở trước mắt, chân mày của Bộ Thuấn Nghiêu nhíu chặt lại.
“Cà rốt, cậu cho rằng công ty chúng ta có cái gì là nguyên nhân mẫn cảm?”
Nghe được câu hỏi của tổng tài, sắc mặt của cà rốt vừa mới giản ra một chút đã lại mây đen giăng đầy, may mắn là anh ta thông minh, thấy cửa phòng cấp cứu kịp thời mở ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT