Chỉ mấy giờ này, cũng đã đủ khiến cho cô ghen ghét dữ dội, trăm phương ngàn kế lên làm thư ký của tổng tài, không nghĩ tới ngay cả chân giường của tổng tài cũng chưa có sờ tới, thì đã bị cái con nhỏ ngây thơ này bước trộm, cô không phục.

Mình có điểm nào so với con nhóc này không được?

Kiêu ngạo mà ưỡn ngực, cô đưa ra ngón út xanh tươi, bình tĩnh mà khuấy mấy cái ở trong ly thủy tinh.

Ly thủy tinh trong suốt, nước lọc tinh khiết, nhìn qua trong suốt ngọt lành.

“Có tổng tài là chỗ dựa, tôi không thể làm gì cô, vậy xả giận nho nhỏ cũng có thể được nhỉ?” Bình tĩnh bưng ly thủy tinh lên, cô bước đi tao nhã nghiêm trang bước đến phòng nghỉ ngơi.

“Thật ra thì, tôi đối với cô rất tốt, ngay cả nước hoa tôi thích nhất cũng đưa cho cô uống, nhờ người mang về từ nước Pháp, rất đắt đó. . . . . . đừng tin những lời ca kia, nước hoa là không có độc , nhưng mà uống vào thì như thế nào, vậy cũng rất khó nói!”

“Cám ơn! A. . . . . . hắt xì!” An Khả Ni mỉm cười nhận lấy ly thủy tinh, chóp mũi có một luồng gió thơm thổi qua, khiến cô không nhịn được mà hắt hơi một cái.

“Có phải bị cảm lạnh rồi hay không? Nếu không tôi chỉnh máy điều hòa lên cao giúp cô.” Cô thư ký quan tâm mà đưa cho cô ấy tờ khăn giấy.

“Không cần, cám ơn.” Cô lễ phép đưa mắt nhìn cô thư ký đi ra ngoài.

Vị thư ký này thật là thơm, ngay cả cô ta bưng nước lọc đi qua cũng có mùi thơm kỳ dị, đặt cái ly ở bên mép, An Khả Ni nhăn mặt cau mày, tranh cãi với Bộ Thuấn Nghiêu nửa ngày, bây giờ cô khát rồi, cho nên hơi ngưỡng cổ uống hơn phân nửa ly nước.

Nước vừa vào bụng, cô liền thấy khó chịu, hơi thở đều là mùi thơm, cổ họng lại khô khốc đến gay gắt, cô xoa xoa mắt, lỗ mũi cũng ngứa, lau lỗ mũi xong, ngực lại khó chịu đến phát hoảng, che ngực ho khan mấy tiếng, đến mức ngay cả hít thở cũng khó khăn .

“Chẳng lẽ suyễn lại tái phát? Không phải chứ, đã lâu rồi cũng không có tái phát, cũng lâu rồi mà.” Cô khó khăn che ngực đứng dậy, “Có lẽ là gian phòng quá khó chịu, đi ra ngoài rửa mặt là được rồi.”

Đỡ ngực lảo đảo mà lần mò đi tới cửa, kéo cửa ra, hành lang rất yên tĩnh, cô phân biệt phương hướng đến toilet, vì vậy bỏ đi ý niệm nhờ cô thư ký giúp đỡ, lảo đảo đi về phía trước.

Nhịn xuống!

Cô an ủi mình ở trong lòng, kiên trì một chút, xong ngay thôi . . . . .

Khó chịu ở ngực lại cảm thấy càng ngày càng kịch liệt, cô thở hào hển đẩy một cánh cửa ra, không còn kịp nhìn lên một cái, trước mắt đã tối sầm té xỉu.

Trong nháy mắt té xỉu, hình như là đụng vào thứ gì đó, mơ hồ truyền đến thanh âm rất huyên náo, xen lẫn tiếng phụ nữ thét chói tai. . . . . .

Mười phút sau.

Cô thư ký khiếp đảm mà nhìn vẻ mặt nghiêm trang của Bộ Thuấn Nghiêu: “Thật xin lỗi tổng tài, tôi không tìm được An tiểu thư, có thể cô ấy thừa dịp lúc tôi không chú ý mà đi trước rồi.”

Đi rồi? Bộ Thuấn Nghiêu không biết nên cho vẻ mặt gì đây, tức giận tất nhiên là có, lại xen lẫn vào một chút thất vọng, khó chịu, ý nghĩ còn có chút khó hiểu, anh không giải thích được, phụ nữ bây giờ rất phiền toái!

Anh vừa nhấc tay muốn gọi điện thoại gây khó dễ, nhưng tay mò về phía điện thoại đột nhiên dừng ở giữa không trung, bởi vì anh đột nhiên nhớ tới, mình không biết dãy số của cô ấy.

Nói ra thật là buồn cười, Bộ Thuấn Nghiêu anh lại đối với một cô gái không rõ lai lịch chỉ gặp vài lần, đã nóng ruột nóng gan.

Không nhịn được phất tay một cái, đuổi thư ký đi, anh chán nản ngồi trở lại ghế làm việc.

Vẻ mặt rất tối tăm, khóe miệng mím rất chặc, nói rõ tâm tình Bộ đại thiếu rất tệ, bởi vì anh đang suy nghĩ bước kế tiếp nên làm cái gì.

Bình thường dưới tình hình này, phụ nữ đối với anh mà nói chỉ có hai loại: có ích cùng không có ích. . . . . .

Một là cần phụ nữ ở trên giường, để giải quyết sinh lý bình thường, thuộc về đồ dùng duy nhất.

Hai là phụ nữ cần cho có lệ, nếu như bà con họ hàng, ba cô sáu bà*, bạn làm ăn vân vân, cũng có thể coi là xa xỉ phẩm chỉ có thế đứng xa nhìn không thể khinh xuất.

(*ba cô sáu bà : chỉ những người phụ nữ làm nghề bất chính, lừa đảo. Ba cô trong đó có đạo cô, cô đồng. Sáu bà gồm bà mối, bà lang, mẹ mìn, chủ nhà chứa.)

Ba là phụ nữ đắc tội với anh, hoặc phụ nữ anh ghét, Bộ đại thiếu không có nhiều thời gian cùng tinh lực như vậy, một loại là ném cho cà rốt xử lý, cái này có thể xếp loại là vật phẩm bỏ hoang.

Còn lại chính là phụ nữ vĩnh viễn không thể nào có quan hệ, đương nhiên thuộc về vật phẩm vô dụng.

Nhưng mà An Khả Ni thuộc về loại nào đây?

Bộ Thuấn Nghiêu rối rắm một hồi lâu, nhưng lại không có biện pháp định nghĩa cho cô ấy, tròng mắt đen sâu thẳm lóe lên, hiện ra vài tia dịu dàng, khổ sở , hoang mang không nên xuất hiện vào thời khắc này, sau đó khóe miệng cong cong lên phía trên.

Mặc kệ!

Anh đưa tay về phía điện thoại lần nữa, chuẩn bị phân phó cà rốt tra tài liệu về bối cảnh của An Khả Ni.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, cà rốt giống Tào Tháo xuất hiện kịp thời.

“Lão Đại, có biến.”

“Làm gì mà kinh ngạc?” Bộ Thuấn Nghiêu khiển trách, rất rõ ràng là khá bất mãn đối với việc anh ta không mời mà tự vào.

“Mới vừa rồi em đi ngang qua phòng làm việc của phó Tổng Tài, nghe nói có một cô gái quấy rối ở bên trong, phó Tổng Tài rất tức giận đó.”

Một cô gái?

Bộ Thuấn Nghiêu cảnh giác mà ngồi thẳng người: “Cô gái hình dáng thế nào?”

“Không rõ lắm, không phải là em vội vã trở lại báo cáo cho anh sao, dường như là một cô gái trẻ tuổi. . . . . .”

Không để ý tới báo báo dài dòng của cà rốt, Bộ Thuấn Nghiêu vội vàng chạy đến phòng làm việc của phó Tổng Tài, có một trực giác, cô gái kia là An Khả Ni, anh gặp phải phiền toái rồi.

“Lão Đại, chờ em một chút.” Cà rốt sửng sốt hồi lâu, cũng kỳ quái đi theo phía sau.

Lão Đại sao thế nhỉ? Ở cùng anh ấy lâu như vậy, chưa từng thấy anh ấy kích động như thế.

Chưa đợi anh ta phục hồi tinh thần lại, thì Bộ Thuấn Nghiêu đã chạy mất tiêu rồi.

Lúc này phòng làm việc của phó Tổng Tài, chỉ có thể dùng từ “Lộn xộn” để hình dung.

Kỷ Như Băng vừa bận rộn chỉ huy đám nhân viên thu dọn sắp xếp lại bộ sưu tập rớt bừa bãi đầy đất, vừa đau lòng kiểm tra danh họa của Trương Đại Thiên bị kéo hư, cho nên không rảnh để ý tới lời của trợ lý.

“Kỷ tổng, dường như cô bé này không còn thở !” Trợ lý dùng ngón tay thử dò xét chóp mũi cô gái nằm trên mặt đất mấy lần, khuôn mặt hơi thay đổi.

“Biết rồi.” Tâm tư của bà vẫn như cũ đặt lên bộ sưu tập riêng của mình, những chai lọ có nhiều niên đại kia ở trong mắt bà bây giờ đều quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Thượng Đế phù hộ, thật may là thảm lót sàn rất dầy, nếu bị con nhóc điên không biết từ đâu chui đi ra đụng vào, tâm huyết nhiều năm của mình sợ rằng đều phải ngâm nước nóng, đáng tiếc miệng bình hoa đời Thanh vẫn bị nứt một khe nhỏ, bà đau lòng mà óan hận không thể cho lên trên người con nhóc này mấy vết thương.

“Chết rồi thì mau lôi ra đi, đừng làm dơ bẩn đất của tôi!” Suy nghĩ một chút cảm thấy cực kỳ xui xẻo, lời của bà cũng lạnh như băng, lúc nghĩ lại cũng cảm thấy kỳ quái, cô bé này là ai? Tại sao chết ở chỗ này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play