“Bởi vì tôi muốn sự thật! Bộ gia các người ỷ thế hành hung, hoành hành ngang ngược, chúng tôi đã làm sai điều gì? Các người không chỉ có chém làm tổn thương đồng nghiệp của chúng tôi, còn phá hư máy chụp hình của chúng tôi, còn làm kẻ ác cáo trạng trước. . . . . .”

“Đủ rồi!” Bộ Thuấn Nghiêu phất tay cắt đứt lên án của cô, gương mặt tuấn tú hiện ra thâm độc lạnh lẽo: “Cô tên là gì?”

“An Khả Ni!”

“Rất tốt, cô bé An.” Bộ Thuấn Nghiêu vẻ mặt không thay đổi mà gật đầu một cái, ngẩng đầu suy nghĩ môt lúc, lại nhảy qua gần cô một bước: “Bí mật lớn của nhà giàu có. . . . . . ông bố vô tình mà phong lưu, đều là do cô em viết à? Tùy tiện bịa đặt một chút tin tức lá cải, chính là chức trách của người làm ký giả sao?”

“Tôi không có, do tôi viết đều là sự thật!” An Khả Ni quên không lùi bước, mà hướng về phía mũi của anh ấy la hét.

“Cô em một là chưa có phỏng vấn qua tôi, hai là không có đi sâu vào tìm hiểu, sao có thể viết ra được sự thật?” Bộ Thuấn Nghiêu vô tình tố giác cô, thưởng thức biểu hiện tức giận hổn hển của cô, không có chút dấu hiệu nào mà cúi người xuống, nghiêng đầu đến bên tai cô, giảm thấp thanh âm xuống: “Tôi biết, những thứ này là do cô em phán đoán, thật ra thì, cô em chính là muốn thể nghiệm mùi vị phong lưu một lần với tôi phải không?”

“Cái gì?” An Khả Ni bị ngôn ngữ cợt nhã của anh ấy mà cả kinh trợn mắt há mồm, giật mình đứng nguyên tại chỗ, nhất thời quên tránh né.

Cho nên cô cũng không thể tránh né được động tác kế tiếp của Bộ Thuấn Nghiêu.

Môi của Bộ Thuấn Nghiêu từ bên tai cô dời đi, đi thẳng xuống đến trên môi của cô, mang theo một loại vừa ngang ngược, vừa dịu dàng như vậy, chính xác không sai mà phủ lên. . . . . .

Hoàn toàn là một loại hành động theo bản năng, trước đó không hề có tính tóan, Bộ Thuấn Nghiêu chỉ cảm thấy trên người cô bé này có một lực hút đặc biệt, làn da trắng mịn, môi đỏ mọng mềm mại kia. . . . . . Cũng giống như con người cô điềm tĩnh và ngọt ngào!

Hôn lên quả nhiên hương vị không tệ, mềm mại, trơn bóng, còn có loại hương thơm đặc biệt, anh không nhịn được mà muốn hôn sâu hơn. . . . . .

Vậy mà đầu lưỡi lại truyền tới một trận đau nhói, khiến cho anh theo phản xạ mà đẩy cô ra: “Em là cẩu à, không ngờ lại cắn người!”

“Anh mới là cẩu đấy, gặp người liền liếm!” Cô gái kêu còn lớn tiếng hơn anh, đôi mắt to kinh hoàng nhìn chằm chằm, mạnh mẽ lui về phía sau mấy bước.

“Cô bé An!” Nhìn An Khả Ni lấy mu bàn tay liều mạng lau đôi môi, anh hơi nhíu đầu chân mày, mình là hồng thủy mãnh thú hay là có bệnh truyền nhiễm đây? Phải biết cô chính là cô gái đầu tiên anh chủ động hôn!

Là chuyện vinh hạnh cở nào chứ, cô bé này chẳng những không cảm động đến rơi nước mắt, mà lại còn biểu hiện rất chán ghét!

Nhưng tại sao, chẳng những anh không có tức giận, mà ngược lại còn có chút vui vẻ?

Phục hồi tinh thần lại, anh giống như đùa dai mà tiến tới gần cô, đùa cợt mà ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn căng đến đỏ bừng của cô, không có ý tốt mà hỏi: “Là nụ hôn đầu của em?”

“Không phải!” An Khả Ni theo bản năng mà một mực phủ nhận, tên biến thái này vênh váo tự đắc hỏi, cô mới không muốn để cho anh ta nghĩ rằng chiếm được tiện nghi đâu, nhất định cô phải biểu hiện có kinh nghiệm, không bối rối.

Nhưng mà thật sự là quá buồn bực, cô ảo não mà vung ra một đấm về phía gương mặt đó.

Bộ Thuấn Nghiêu lui về phía sau một bước, tự nhiên mà tiếp nhận nắm tay của cô, theo tình thế, An Khả Ni chẳng biết tại sao mà dựa vào trong ngực anh ta rồi.

Ôm ấm áp thơm mềm, lại nghe mùi hương dễ ngửi, anh hít sâu một hơi: “Làm người phụ nữ của tôi đi?”

“Hả?”

“Làm người phụ nữ của tôi!” Giọng nói chuyển thành tuyên bố.

Thật là bị ma quỷ ám ảnh mà, cô nhóc này chỉ mới hơn hai mươi thôi, đã ngây ngô lại không dịu dàng, không biết anh nhìn trúng điểm nào của cô nhóc, nhưng nói đến “người phụ nữ của tôi”, trong lòng anh lại ngọt ngào.

Nhưng mà. . . . . .

“Không được!”

An Khả Ni không chút lưu tình mà đẩy anh ta ra.

“Đây là điều kiện tôi không truy cứu!” Anh khôi phục lại vênh váo bình thường.

An Khả Ni ngẩng đầu nghênh đón mắt kiêu căng của anh: “Bộ tiên sinh, xin hãy hiểu rõ một chút, anh có điều kiện của anh, tôi cũng có nguyên tắc của tôi, bán mình để phục vụ anh, tuyệt đối không, thể, nào!”

“Em không cầu xin tôi tha thứ sao?” Anh nguy hiểm mà nheo mắt lại.

Anh có rất nhiều thủ đoạn để đối phó với những kẻ đắc tội tới người của anh, cô bé này quá non nớt, có thể còn chưa biết.

“Tôi dĩ nhiên là biết thủ đoạn của Bộ tiên sinh.” An Khả Ni bình thản nhìn anh: “Bộ Thuấn Nghiêu, khởi nghiệp bằng kinh doanh bất động sản, hiện nay có nhiều gia sản, là người thừa kế duy nhất của gia tộc Bộ thị danh chấn thiên hạ, hiện tại đảm nhiệm chức vụ tổng tài tập đoàn Bộ Vân, 28 tuổi. . . . . .”

Bộ Thuấn Nghiêu hơi bĩu môi, nghe cô tụng tiếp.

“Năm năm trước, anh mới vừa đón nhận tập đoàn Bộ Vân, liền đề xuất tăng thu giảm chi, đề nghị cắt giảm nhân viên thừa, cũng thuận lợi tạo ra đại quân thất nghiệp chừng vạn người, trong một lúc người người oán trách, còn có một anh công nhân bị giảm biên chế toàn thân chế đầy xăng và uy hiếp, mà anh đáp trả chính là tự tay ném cho anh ta cái bật lửa. . . . . . Cùng năm đó, anh thành công thu mua khoa học kỹ thuật Lăng Phong, tiến quân vào ngành điện tử, cũng gián tiếp đưa đến nguyên tổng tài khoa học kỹ thuật Lăng Phong tuyên bố phá sản; mấy năm sau này, anh dùng thủ pháp diễn kịch khác nhau với nhiều công ty, trong đó có một chủ nhân của công ty nhỏ bất mãn anh gây nên mà ôm hận nhảy lầu, hơn nữa. . . . . .”

“Đủ rồi!” Bộ Thuấn Nghiêu nâng tay phải lên làm ra tư thế dừng lại, sắc mặt rất bình tĩnh, đoán không ra anh là vui hay là giận: “Chỉ những thứ này sao?”

Chết tiệt, những thứ này còn chưa đủ à? An Khả Ni rủa thầm.

“Bài học của em làm rất đầy đủ, nhưng những thứ này đều là tin tức từ các tờ báo lá cải nhỏ chấp vá vào? Có thứ nào em chính mắt thấy không?”

Những câu này truy hỏi An Khả Ni, làm cô ngẩn người tại đó.

“Cho em một cơ hội!” Bộ Thuấn Nghiêu tiến lên một bước, xoa xoa tóc dài mềm mại của cô, dáng vẻ thân mật tự nhiên, giống như bọn họ đã biết nhiều năm: “Sáng mai tới phòng làm việc của tôi.”

Đáng chết, muốn đẹp trai như vậy sao, An Khả Ni bị anh mê hoặc, đầu óc cũng xoay chuyển chậm mấy nhịp: “Cái gì?”

“Ngu ngốc, cho em cơ hội đến gần tôi đó. . . . . . Nhưng, tôi hi vọng ở trên tuần san của em ngay lập tức tuyên bố nói xin lỗi đến gia tộc Bộ thị.” Bộ Thuấn Nghiêu hài hước mà mở miệng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play