Bà còn nhớ rõ ràng, lúc ấy phụ trách phỏng vấn đầu tiên chính là về tập đoàn Bộ thị.
Ngày đó. . . . . .
Tổng biên tập Ngô nhớ lại ngày nào đó hơn hai mươi năm trước. . . . . .
Ngày đó, trước khi con gái nhỏ của tổng tài Bộ Nhật Hoa Bộ thị đầy tháng, cả thành phố cùng chúc mừng, phong cảnh yến tiệc, cô lúc này là ký giả nhỏ mới ra đời cũng được thơm lây theo, được một phong bao tiền lì xì lớn, đó cũng là lần đầu tiên cô thấy được phong thái của nhà giàu có, phần tâm tình kích động sùng bái hướng tới kia cũng không cần miêu tả!
Nhưng mà chưa được mấy ngày, bọn họ lại nhận được tin tức, nhị phu nhân của Bộ gia cùng cô con gái mới vừa đầy tháng mất tích lạ lùng, cô vội vã chạy tới khu nhà cấp cao của Bộ gia, nhận được tin tức lại là nhị phu nhân Bộ gia cùng cô bé con mới vừa đầy tháng bởi vì bệnh mà bất ngờ qua đời! Bộ gia rất thương tâm, cũng ban ra một lệnh cấm, từ đó về sau, không cho phép bất kỳ truyền thông nào đưa tin tức có liên quan đến Nhị phu nhân cùng cô con gái nhỏ của Bộ gia, nếu không nghiêm trị không tha!
Về chuyện này, khắp nơi lưu truyền nhiều phiên bản.
Phiên bản một: Bộ Nhật Hoa phong lưu thành tánh, ngoại trừ một thê một thiếp ở trong nhà, bên ngoài còn vô số phụ nữ, nhị phu nhân không cam lòng bị lạnh nhạt, cùng con gái trốn đi.
Phiên bản hai: Hai vị phu nhân Bộ gia bất hòa thời gian dài, đặc biệt là sau khi sinh hạ cô con gái nhỏ, bà lớn ghen tuông quá đáng, bà nhỏ đành phải mang con gái mới vừa đầy tháng rời nhà tránh họa, không rõ tung tích.
Phiên bản ba: Vợ bé của Bộ gia bị bắt gian tại giường, hơn nữa thừa nhận đứa bé là do bà ấy thông dâm mà sinh ra, dưới cơn nóng giận Bộ Nhật Hoa xử tử hai mẹ con họ, đối với bên ngòai tuyên bố đã chết.
Đặc biệt là phiên bản thứ ba này lưu truyền phổ biến nhất, căn cứ vào tin hai người chết Bộ gia tuyên bố mà phân tích, có độ tin cậy cực lớn, làm mất thể diện, nên bọn họ phong tỏa tin tức cũng có thể tha thứ được.
Hơn hai mươi năm, phần chuyện trước kia lại bị moi ra.
Ánh mắt của bà lần nữa trở về trên bản thảo ở trước mặt.
Con nhóc này, lại có thể tra ra những chuyện này, cũng thật để tâm, thật là có khiếu làm tin tức!
Ngoài cửa.
Dĩ nhiên An Khả Ni sẽ không biết tổng biên tập giờ phút này đang khâm phục cô ở trong lòng, cô dự cảm được chính là, ngựa mình lên sẽ phải biến thành cá mực rồi.
Đã như vậy, thì cô cũng không cần phải băn khoăn cái gì.
Giảo hoạt mà cười một tiếng, sau đó cô mở máy tính trong tay ra, tìm bản thảo trong tập văn kiện, ngón tay nhấp chuột mấy cái.
Đã xong!
Nhìn bản thảo phát lên trên internet thành công, cô duỗi lưng một cái, nếu nghỉ, thì cô cũng muốn lập kế hoạch thật tốt cho ngày nghỉ khó có được này!
“Tổng tài, có người chặn xe!”
Tài xế A Hoàng hiếm khi nhiều lời, Bộ Thuấn Nghiêu ngồi kế bên tài xế đang nhắm mắt giữ tinh thần tốt hờ hững mà mở mắt ra, nhìn về bóng dáng mảnh mai ở phía trước ngăn trở ánh tà dương, đôi môi mỏng lạnh phun ra mấy chữ không có độ ấm: “Lái qua đi!”
Nếu thật sự có người to gan đến lấy tánh mạng của mình làm tiền đặt cuộc, thì anh sẽ không quan tâm nhìn xem.
Bóng dáng càng lúc càng rõ nét, làm cho anh có chút ngoài ý muốn, lại là một cô gái trẻ tuổi.
“Đích. . . . . .” Xe Bentley phát ra âm thâm phóng tới hướng cô gái, đầu xe mang theo sức gió vén sợi tóc của cô lên, sau cùng cũng di chuyển qua một vòng hoàn mỹ.
Đụng chết người không quan trọng, làm dơ xe yêu lại vô cùng nghiêm trọng, A Hoàng không muốn mạo hiểm như vậy.
Nổi giận đùng đùng mà mở cửa xe, anh ta không nhịn được mà muốn phát điên, cô nhóc này không biết sống chết, lúc nhỏ không có nghe thầy giáo dạy dỗ qua là xe sẽ đụng chết người sao?
Ngoài dự liệu của anh ta, cô nhóc gây họa này một không có chạy trốn, hai không có nói lời xin lỗi, ngược lại vọt thẳng tới bên cạnh ghế phụ.
Bộ Thuấn Nghiêu cũng vừa vặn quay cửa kính xe xuống, mắt lạnh quan sát cô ấy.
Thú vị thật, đã lâu rồi anh chưa có nhìn thấy cô gái dám hung tợn nhìn chằm chằm vào anh. . . . . . Nhận thức này nhất thời khiến cho anh quên mất tức giận, có lẽ cô gái xinh đẹp lúc nào cũng sẽ chiếm chút tiện nghi .
Cô gái này đẹp không? Anh hơi giật mình, nhưng cũng nói không ra được xinh đẹp chỗ nào, thậm chí không có trang điểm, nhưng lại làm cho hai mắt người ta tỏa sáng.
Da của cô ấy trắng hồng mịn màng như da của em bé, lửa giận chứa trong mắt to sáng ngời trong veo, thật giống như con ngựa con nhỏ ngang bướng kiêu ngạo, làm cho người ta không tự chủ được mà muốn đi chinh phục, đặc sắc nhất chính là khí chất của cô ấy, thật giống như bông hoa sáng sớm rơi xuống từng giọt sương đầu tiên, sạch sẻ nhẹ nhàng khoan khoái, không có một tia tạp chất.
“Bộ Thuấn Nghiêu, tôi cầu xin anh chút chuyện!” Thấy anh ta chậm chạp không mở miệng, cô gái vịn cửa sổ xe, nóng lòng mà đánh vỡ im lặng.
“A? Phương pháp cầu người này cũng thật là mới mẻ, không nói còn tưởng rằng là tìm đến làm phiền chứ!” Anh lười biếng mà đẩy cửa xe ra, đứng ở trước mặt cô: “Tôi cũng có hứng thú nghe một chút.”
Ách. . . . . .
Bộ Thuấn Nghiêu vừa đứng lên , rõ ràng khí thế cao hơn một đầu, vẻ xinh xắn nhỏ nhắn của An Khả Ni giống như chim nhỏ nép vào người.
An Khả Ni theo bản năng mà lui về phía sau một bước, cùng anh ta giữ vững khoảng cách một tấc trở lên.
“Bộ. . . . . . Tiên sinh, tôi là ký giả tuần san “Chân tướng”, trước kia có thể giữa chúng ta có chút hiểu lầm, anh có thể không tố cáo tạp chí của chúng tôi hay không?” Nói cho cùng là vì có việc cầu người, nên giọng nói của cô thu lại rất nhiều.
“Như vậy à. . . . . .” Bộ Thuấn Nghiêu kéo dài giọng nói, tỏ ra anh đang cố gắng suy nghĩ, liếc nhìn bộ dáng nhỏ của An Khả Ni với vẻ mặt mong chờ, anh tà ác mà nhếch khóe môi, tỏ ra rất âm hiểm: “Tại sao tôi phải đáp ứng cô?”
“Bởi vì. . . . . .” An Khả Ni moi ruột gan mà nghĩ lý do, không có để ý đến chân dài của Bộ đại thiếu nhảy qua một bước, đứng ở trước mặt cô.
“Trừ phi cô có thể giúp tôi làm một chuyện.”
“Cái gì?” An Khả Ni không kìm lòng được mà lui về phía sau mấy bước, khó khăn lắm mới tránh khỏi một cục diện khó xử đầu tiến vào trong ngực anh ta, lại giữ được khoảng cách an toàn rồi mới dám mở miệng: “Chuyện gì?”
“Gần đây trên internet đột nhiên xuất hiện một vài lời đồn đãi có bất lợi đối với gia tộc chúng tôi, nếu như cô có thể giúp tôi tra là ai phát ra, có lẽ tôi có thể suy nghĩ rút thư luật sư về!”
An Khả Ni sửng sốt, đây không phải là muốn mình tự thú sao?
“Internet lớn như vậy, tôi làm sao tra ra được?”
“Đó là chuyện của cô.”
Thật ra thì cũng không phải là anh không tra được, chẳng qua là mượn đề tài để nói chuyện của mình mà thôi, đồng thời đùa bỡn mà thưởng thức vẻ mặt giãy giụa ngoan cố chống cự của người ta.
Ở trong sứ mạng ép buộc mãnh liệt, An Khả Ni dũng cảm mà ngẩng đầu lên, “Không cần tra xét, là tôi làm!”
“Cô?” Bộ Thuấn Nghiêu quá kinh ngạc có chút không tin, nhưng liếc thấy biểu hiện người nào đó thấy chết không sờn, lại không thể không tin, kinh ngạc mà nhướng mi, thanh âm của anh chuyển thành nham hiểm tàn ác: “Tại sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT